Chương 1.2: Màn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi bật dậy, mồ hôi rịn đầy trán. Nỗi sợ này là gì đây? Sao cô bé xinh xắn lại có khuôn mặt như thế? Tại sao cái kết của giấc mơ này lại không giống với giấc mơ buổi sáng?

Tôi bật hết đèn trong phòng lên, rồi leo lên giường run lẩy bẩy.

Đáng sợ quá...

Đáng sợ quá...

Khuôn mặt đó ám ảnh tôi, khiến tôi không tài nào không nhớ về nó, nhớ cả về giọng điệu của cô bé lẫn ánh mắt ấy. Cứ như vậy, màn đêm qua đi trong sự sợ hãi và bất lực của tôi. Tôi đã gần như thức trắng, bọng mắt thâm xì cùng cảm giác trong đầu có những tiếng ong ong đầy khó chịu. Do đó không cần để mẹ gọi tôi đã tự dậy thay đồng phục, pha caffe, rồi ngủ gục trên bàn ăn. Được khoảng 5 phút, một bàn tay lay tôi dậy, là bố, bố gõ nhẹ lên trán tôi rồi kêu tôi đi học. Được thôi, tôi bỏ đá vào caffe, sau đó uống một hơi hết sạch, đặt cốc vào chậu rửa và đi khỏi nhà.

Thời tiết hôm nay vẫn se lạnh như vậy, nhưng không còn mưa nữa, đi sớm như này tức là Takeshi chắc chưa đến đâu nhỉ? Nghĩ vậy, tôi ghé qua tiệm tạp hóa mua một chiếc bánh mỳ nho khô và một hộp sữa rồi đứng đợi ở góc phố. Tầm 2 phút sau đã thấy Takeshi bước đến, nụ cười ngu ngơ nở rộ trên môi. Tôi cầm túi đồ vừa mua đưa cậu.

- Này, ăn đi.

- Ủa? Tớ ăn sáng rồi.

- Sao ăn sớm vậy?

- Tớ dậy từ 4 giờ 30 đó, chạy bộ quanh công viên khoảng hai vòng thì về nhà tắm rửa xong đi học, ngày nào chẳng vậy, muốn trở thành vận động viên bóng chày, thể lực lúc nào cũng tốt và không bao giờ được bỏ ăn sáng. Nhưng này...

- Hử?

- Sắc mặt cậu xanh xao quá, cậu không sao chứ? Còn có quầng mắt đen xì này, đêm qua cậu không ngủ sao?

Takeshi đưa tay lên chỗ bọng mắt của tôi, tôi lùi lại, ấn nhẹ lên nó và làu bàu.

- Đêm qua gặp ác mộng, ngủ không được ngon, đúng hơn là không có ngủ.

- Đi học được không đó? Mệt thì xin nghỉ đi.

- Đi được mà, vậy tức là cậu không ăn nữa?

Takeshi gật nhẹ đầu, vẫn nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi thở dài, xem ra mình đã tốn kém vô ích rồi, bỗng căn nhà hoang ấy hiện ra ngay trước mặt. Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định treo túi đồ ăn đó lên họa tiết trên chiếc cổng sắt.

- Cậu làm gì vậy?

Takeshi tò mò nhìn theo mọi hành động của tôi, tôi quay lại và mỉm cười, nói một cách thần bí:

- Cho người vô gia cư thôi mà.

Takeshi lần này nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi cười khì khì rồi chạy đi trước. Tôi luôn khiến người khác thấy khó hiểu bởi những việc tôi làm, kể cả Takeshi cũng chẳng phải ngoại lệ. Một trong những sở thích của tôi là làm những điều trái với suy nghĩ của người khác, điều đó cho tôi cảm giác tự do, không bị đoán trước, một cảm giác hưng phấn khó tả. Tôi để túi đồ ăn ở đó là cho cô bé tóc hung, chắc giấc mơ đêm qua chỉ là cơn ác mộng khi tôi gặp quá nhiều áp lực và sự đe dọa của bố. Cô bé đó xinh xắn đến vậy cơ mà. Có vẻ như đó là điều duy nhất để tôi có thể ca ngợi cô bé đó. Cất đôi giày vào tủ, đi đôi dày học sinh vào, tôi bắt đầu lên lớp học. Sakura nhìn thấy bọng mắt của tôi cũng hốt hoảng chạy tới, tôi chỉ nói là do thiếu ngủ, kêu cô đừng lo lắng, nhưng Sakura vẫn nhìn tôi như vậy, thực sự khiến tôi cảm thấy khó xử.

Tiết lịch sử khô khan với giọng nói đều đều của giáo viên khiến tôi chỉ muốn gục ra bàn mà ngủ, nhưng mà hôm qua tôi vừa gặp chủ nhiệm, nếu ngủ nữa tôi sợ tôi sẽ bị đưa lên văn phòng lần nữa mất. Nhưng cơn buồn ngủ rũ mắt vẫn kéo đến, cuối cùng tôi chịu thua, đổ gục xuống bàn và đầu óc không còn tỉnh táo được nữa.

Giấc mơ lần này khác hẳn với giấc mơ hôm qua, tôi đang ngồi trong một căn nhà ấm cúng, nội thất sang trọng nhưng có vẻ đã là đồ của những thập kỉ trước. Chiếc máy hát đĩa kim với phần loa như bông loa kèn bằng đồng sáng bóng, chiếc điện thoại bàn có phím tròn mà tôi chỉ thấy trong các phim thập nhiên 90, từ đằng sau bỗng có tiếng lao xao, tôi tò mò đi vào trong. Một chiếc bàn ăn hình chữ nhật đủ chỗ cho tám người ngồi xung quanh, ở bên đầu bàn đối diện bếp lò là bốn người ngoại quốc đang quây quần vui vẻ. Có vẻ như họ là một gia đình, cả bố và mẹ có tóc màu vàng, người chồng mắt xanh biển còn người vợ mắt nâu. Đứa con trai của họ có đôi mắt của mẹ và màu tóc cũng là màu tóc vàng như họ. Duy chỉ có đứa con gái là có mái tóc màu hung cùng đôi mắt màu xanh lá không giống ai cả. Họ vui vẻ ăn bánh mỳ và uống sữa. Bỗng cô bé tóc hung quay sang nhìn tôi, mỉm cười

- Cám ơn chị!

- Sharomi! Dậy đi!

Tôi choàng tỉnh, Sakura vừa lay tôi dậy, có vẻ như cô ấy đã canh cho tôi ngủ trong suốt giờ học. Tôi dụi mắt rồi nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích. Sakura xua tay.

- Chúng ta là bạn thân mà, không phải sao?

Tôi gật nhẹ đầu, sau đó xin vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo đôi chút, tôi thấy thế, những giọt nước lăn tăn chạy từ má xuống cằm rồi rớt xuống chậu rửa. Lấy miếng giấy ăn trong chiếc hộp trước tấm gương lớn lau qua mặt, tôi quay trở lại lớp học.

Cả giờ ăn trưa hôm nay tôi dành để ngủ, cơn thiếu ngủ còn đáng sợ hơn cơn đói. Vì đói thì bạn chỉ phải nghe bụng réo, còn buồn ngủ thì não bạn cũng réo theo luôn. Sakura gọi tôi dậy khi đã đến giờ vào lớp, tôi không còn mơ nữa, không còn mơ về cô bé đó nữa, thở phào xem như giải thoát, tôi bắt đầu nghiêm túc ngồi học.

- Cậu ổn hẳn chưa đó?

Sau khi tan học, tôi và Takeshi cùng về với nhau, phố xá tấp nập người qua lại, giờ tan tầm trở nên hỗn loạn khiến tôi chán ghét. Tôi không trả lời câu hỏi của Takeshi, lặng lẽ đi theo con đường về nhà. Khi đi ngang qua ngôi nhà đó, trên chiếc túi giấy đựng đồ ăn tôi để ban sáng có một dòng chữ màu đỏ:

" Cám ơn chị"

Bé gái này không phải rất đáng yêu sao?

Tôi tung tăng nhún nhảy theo một giai điệu nào đó, trước sự thay đổi thái độ bất ngờ của tôi, Takeshi đã chuẩn bị tâm lý trước, giơ điện thoại lên giả vờ như đang quay phim khiến tôi dừng ngay động tác lại, phồng to má và đánh vào người cậu bằng những cú vung tay yếu ớt. Takeshi cười khúc khích giơ tay ra đỡ, mọi người trên đường chỉ lướt qua chúng tôi trong vài giây ngắn ngủi rồi lại quay đi không để ý đến nữa. Vừa về đến nhà, tôi đã bật bình nóng lạnh rồi mở nước ấm vào bồn tắm. Lấy quần áo xong xuôi, tôi cởi bộ đồng phục ra, ngâm mình trong làn nước ấm dập dềnh, cảm thấy khoan khoái biết mấy. Cái cảm giác mơ hồ này khiến tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Tôi đang ở đâu đây?

Xung quanh tôi là một màu tối đen, chỉ có thể thấy chính bản thân tôi, không có bất cứ thứ gì xung quanh tôi cả. Không khí ở đây như thể bị rút đi vậy, càng lúc tôi càng cảm thấy khó thở, cổ họng, sống mũi, chúng đau nhói lên, cảm giác buồng phổi tôi bắt đầu bị ép mạnh.

Đau quá... ai đó... cứu...

Từ xa xa tôi bỗng thấy có bóng người xuất hiện, nhưng đôi chân tôi không có lực. Tôi khuỵu xuống, với tay về phía người đó.

Là cô bé trong ngôi nhà hoang.

- Nếu chị không tỉnh dậy, chị sẽ chết đấy.

Ngay lập tức, đôi mắt tôi mở trừng ra, tôi ngồi bật dậy. Có vẻ như nước trong bồn tắm đã đầy và bịt lên mũi tôi. Húng hắng ho vài tiếng, ép nước nơi cuống mũi trào ra, cảm giác đau rát bên trong mũi vô cùng khó chịu, một cảm giác mà hễ ai sặc nước đều đã từng trải qua.

Cô bé đó đã cứu mình sao?

Tôi thầm nghĩ rồi vỗ nhẹ lên mặt. Sharomi, mày cần phải tỉnh táo, giấc mơ chắc là do não bộ mày thiếu oxy mà vô tình hiện lên hình ảnh cô bé đó thôi. Tôi thực sự thấy lạ, sao dạo này tôi toàn mơ về cô bé đó? Giấc mơ vô cùng mơ hồ nhưng cũng rất chân thực, có phải vì tôi vẫn đang thắc mắc sao cô bé ở trong căn nhà hoang đó không?

Nỗi lo lắng này khiến tôi không sao chịu được, tôi thay quần áo rồi chuẩn bị ra đường, nhưng nghĩ lại, nếu muốn đi chỉ có buổi đêm mới thích hợp, bố mẹ tôi không quản mà thời gian còn thừa thãi. Vậy nên ăn tối xong, tôi vội vàng dọn dẹp rồi lui về phòng thật sớm. Nhé chiếc đèn pin cùng với vài món đồ ngọt vào trong balo, tôi chờ đợi.

10 giờ 26 phút, lúc bố mẹ tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi bắt đầu bỏ ra ngoài, con đường này buổi sáng buổi chiều huyên náo là thế, vậy mà khi trời tối nó lại tĩnh mịch đến gai người. Gió se lạnh thổi qua khiến đôi chân tôi run lên, có thể cảm nhận những mảng da gà nổi lên sau lớp áo nỉ. Tôi tự ôm lấy hông mình, co ro bước đi đến ngôi nhà hoang đó.

Thật đáng sợ!

Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi mà nhìn vào căn nhà đó, nếu buổi sáng nó đã tồi tàn, thì buổi đêm còn khiến nó tệ hơn nữa. Tôi run rẩy, có nên vào không? Có khi cô bé đang ngủ... nhưng thực sự tôi không nghĩ trong căn nhà này có người ở, cô bé có vẻ mới mười tuổi ấy nào có thể ở một mình trong đây phải không? Căn nhà chưa bao giờ thấy ánh điện, cũng chưa từng thấy có ai ra vào, nó tồn tại ở đây trơ trọi, cô độc và khác biệt với thành phố hiện đại. Tôi nghĩ ngợi rồi làm liều, giữ lấy chiếc đèn pin bằng hàm răng run rẩy, tôi tính leo lên cánh cổng sắt, nhưng vừa chạm vào nó, một tiếng hét chói tai vang lên khiến tôi giật mình buông vội cánh cửa ra.

- TÔI ĐÃ NÓI VỚI CHỊ BUỔI TỐI Ở ĐÂY KHÔNG AN TOÀN MÀ!!! CHỊ CÚT ĐI!!!

Tiếng hét làm tôi sợ hãi, cuống cuồng chạy về nhà không ngoảnh lại lấy một lần. Đáng sợ quá, đáng sợ quá...

Cuối cùng, tôi chộp lấy nắm đấm cửa nhà, hấp tấp mở khóa rồi đóng sập lại. Mồ hôi rịn đầy trên trán, lạnh – nóng đan xen khiến tôi khó chịu, cơn đau dạ dày lại bộc phát khiến tôi khuỵu xuống sàn.

- Con có gì cần giải thích không?

Bố lẫn mẹ tôi đều đứng trước mặt tôi, có vẻ như việc tôi đóng sầm cửa khiến họ thức giấc. Tôi ôm bụng, nhăn nhó mặt mày.

- Con... con hết thuốc... giảm đau, nên tính đi... mua thôi...

Họ nhìn tôi dò xét, cuối cùng mẹ tôi đưa tôi về phòng, còn bố ra ngoài mua thuốc giảm đau.

- Đỡ hơn chưa?

Mẹ xoa đầu tôi sau khi tôi uống xong thuốc bố tôi mua về, tay mẹ nhẹ nhàng chườm nước ấm lên bụng tôi. Tôi thở phào, gối lên đùi mẹ, giọng nói nhẹ hẳn đi.

- Rồi ạ!

Tôidụi vào lòng mẹ. Ấm quá... Nỗi sợ ban nãy dường như tan biến đi hết, rồi tôichìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro