Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Những cô gái khi bước vào tuổi 25, họ có một sự tự tin hoàn hảo, tự tin vì mình vừa có tuổi trẻ, lại vừa tự tin cho rằng mình đã đủ chững chạc, đủ chín chắn trong cuộc sống. Qua tuổi 25, bước vào tuổi 26, các cô gái luôn biết rõ rằng mình không còn trẻ, nên không còn say sưa trong những giấc mơ mộng viển vông về hoàng tử công chúa, nhưng cũng chưa phải đã già để thôi những ước mơ và khoan hãy nghĩ đến chuyện chồng con. 27 tuổi - tự tin, mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh, nhưng những cô gái 27 tuổi lại bắt đầu hoang mang, vì cảm nhận tuổi trẻ của mình đang dần trôi qua. Do đó khi bước sang tuổi 27, các cô gái luôn cố gắng ổn định cuộc sống, bằng cách kết hôn. Dù luôn nói không ham vật chất, không cần tiền, nhưng hầu hết trong số họ vẫn mong gả vào chỗ tốt, đương nhiên rồi, ai cũng đều có mưu cầu hạnh phúc như vậy.

  Thụy, cô gái độc thân luôn thích mang những đôi giày màu đỏ, và Thụy cũng không bao giờ đi giày màu khác, ngoài màu đỏ. Có một bài thơ về đôi giày đỏ, Thụy không rõ tác giả là ai, chỉ biết bạn bè vẫn hay đọc để trêu cô:

  "Em là cô gái mang hài đỏ, bỏ cả thế giới nhỏ để yêu anh"... Thụy nghe xong thì đã sửa lại để cho phù hợp với mình "Em là cô gái mang hài đỏ, nhưng sẽ không bao giờ bỏ cả thế giới chỉ để yêu anh".

  Trong tình yêu Thụy là người tỉnh táo. Thụy ý thức một cách rõ ràng về cuộc đời mình. Cô không muốn dựa dẫm quá nhiều vào đàn ông, bởi cô không tin trên đời sẽ tồn tại thứ tình yêu vĩnh cửu, cô quan niệm không có gì là bất biến. Do đó cô không bao giờ đặt trọn vẹn niềm tin vào tình yêu, cũng không bao giờ đồng ý đánh đổi mọi thứ để có được tình yêu. Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mình một tâm thế, để dù có không may rơi vào đổ vỡ, cũng có thể tự lực đứng lên. Thụy luôn cố gắng bảo vệ cái tự tôn của mình bằng tất cả những nỗ lực mà cô có. Với Thụy, tình yêu, tình nhân, chỉ giống như một mảng màu nhỏ, để tô điểm trang trí cho cuộc sống luôn tràn đầy màu sắc của cô mà thôi.

  Mặc dù Thụy không thuộc tuýp phụ nữ xinh đẹp "sắc nước hương trời", nhưng bất cứ ai mới gặp Thụy lần đầu cũng đều có ấn tượng rất mạnh về cô. Thụy có vẻ bề ngoài phóng khoáng hiện đại, cách nói chuyện thông minh hấp dẫn người đối diện. Thụy biết cách làm đẹp cuộc sống xung quanh mình. Cô luôn ví mình như một bông hoa, xấu hay đẹp không quan trọng, quan trọng nhất là phải rực rỡ và tỏa ngát hương thơm. Không mấy khi thấy Thụy buồn chán, cảm tưởng trong người Thụy lúc nào cũng đầy năng lượng.

  Người ta vẫn nghĩ độc thân nghĩa là sống một mình, không có người yêu, không có tình yêu. Nhưng với Thụy, thì đây là một quan niệm hoàn toàn sai lầm. Thụy độc thân, nhưng không đơn độc, cô vẫn yêu. Chỉ là do bản thân không tôn thờ tình yêu, nên cô không sống phụ thuộc vào tình yêu. Thụy yêu đương hời hợt, không lăng nhăng nhưng cũng không chung thủy nặng tình với ai. Cuộc đời có nhiều trái ngang, người không xem trọng tình yêu như Thụy lại đặc biệt hấp dẫn đàn ông xung quanh. Thụy không nhớ nổi cô đã từng hẹn hò với bao nhiêu đàn ông, song cô nhớ rất rõ, tất cả các mối tình của cô chưa bao giờ kéo dài quá một năm.

  Khi Thụy bắt đầu một mối quan hệ yêu đương, đối phương thường nghĩ cô sống rất thoáng, nên chỉ tán tỉnh vài hôm đã nói đến chuyện lên giường. Họ nghĩ nghĩ như có được Thụy ngay vậy. Những lúc như thế Thụy chỉ cười, cô cũng không vì điều đó mà tức giận, cô cho rằng đó là nhu cầu và bản năng của mỗi người. Mặc dù vậy, cũng chưa ai thuyết phục được cô làm cái chuyện bản năng ấy. Một vài người tình của Thụy không biết có phải vì khát khao được làm tình với cô nên mới tán tỉnh cô hay không, chỉ biết sau một thời gian không thể thuyết phục được Thụy thì họ tìm cách chia tay.

  Còn có những anh chàng vừa khẽ chạm vào cánh cửa trái tim cô đã bàn luôn thiệp cưới màu gì. Thụy vốn dĩ không thể hợp tác được với những người đàn ông như vậy. Bởi họ quá an phận, và thường là gia trưởng. Lấy những người đàn ông như thế, thì cả đời Thụy sẽ phải gánh trên mình hàng tỉ tỉ các thứ trách nhiệm, nghĩ đến thôi cô đã thấy rùng mình.

  Tình yêu của Thụy đơn giản là hẹn hò, và yêu cũng chỉ dừng lại ở yêu, cô không bao giờ muốn tiến xa hơn đến một đám cưới. Thụy luôn tự hỏi có nhất thiết mọi cái kết đẹp trong tình yêu đều phải cần đến một cái đám cưới? Người ta cứ mặc định rằng kết thúc có hậu nhất trong các câu chuyện cổ tích chính là đám cưới giữa hoàng tử đẹp trai với công chúa tốt bụng, hoặc Lọ Lem ngoan hiền với hoàng tử giàu có yêu thương nàng da diết. Nhưng sau đám cưới, công chúa, Lọ Lem, hoàng tử, họ có còn hạnh phúc không thì chẳng ai nói đến.

  Nếu các bác sĩ tâm lý nói có một hội chứng "sợ hôn nhân" thì có lẽ Thụy đang mắc phải hội chứng đó. Hàng ngày sách nói, status Facebook nói, bạn bè nói... đủ các vấn đề phức tạp về hôn nhân. Lúc yêu những mâu thuẫn to như con khủng long cũng chỉ được coi bé bằng con kiến, nhưng khi cưới vào rồi, những vần đề bé như con kiến cũng có thể đủ làm tan vỡ một hạnh phúc gia đình, một tình yêu bền vững cả chục năm trời. Ai cũng nói rằng hôn nhân là cái tolet, người trong muốn ra, người ngoài muốn vào. Đám bạn của Thụy đứa nào cưới vào rồi cũng la oai oái. Mà có phải chúng bị "ép hôn" đâu. Đứa nào cũng yêu đương vài ba năm mới cưới, toàn tình yêu bất diệt cả, thế mà lúc cưới về rồi, đứa nào cũng lôi Thụy ra bảo "Tao bị lừa mày ạ". Lúc trước khi cưới "lão" tốt đẹp bao nhiêu thì lúc cưới về lão "thối nát" bấy nhiêu... tìm mỏi mắt không thấy đứa nào ca ngợi "lấy chồng sướng lắm, lấy đi". Thậm chí bạn Thụy còn nói rằng, nếu được làm lại tao không bao giờ ngu dại mà cưới chồng, cứ ở vậy, yêu thằng nào thì yêu chán thằng nào thì bỏ, sau này kiếm đứa con để nuôi, sống thế mới là sống. Mỗi lần tụ họp bạn bè, là Thụy muốn điên đầu về các đề tài chồng con, toàn thấy những màu sắc u ám, thành ra Thụy bị chứng sợ cưới.

  Cuộc sống của Thụy quay đều, ngày quay cuồng trong công việc. Nhưng kết thúc 8 giờ làm việc, Thụy quay ngoắt 180 độ, sống cuộc sống hoàn toàn khác, Thụy thả mình tự do muốn làm gì thì làm, về nhà ngủ không cần ăn tối cũng được, hẹn hò cũng được, lên pub uống rượu, đi bar lắc lư, hay chui vào một xó nào đó của góc café quen ngồi lướt Facebook chat chít... mọi thứ đều do Thụy làm chủ, thời gian không phải chia năm xẻ bảy cho ai. Đám gà mái có chồng nhìn Thụy luôn thèm muốn, ước gì được sống như Thụy. Thì rõ ràng họ cũng đã từng được sống như Thụy, và chính họ là người tự thay đổi cuộc sống của mình đấy chứ. Nhưng Thụy biết họ chỉ trong vài phút bồng bột mà thèm muốn như thế thôi, chứ nếu cho họ chọn lựa lại họ vẫn sẽ chọn chui vào cái tolet, chính là cái hố hôn nhân. Quy luật chung của xã hội loài người thì không nên chống lại, nếu chống lại sẽ bị lên án. Thụy không có ý định chống lại luật hôn nhân gia đình, chỉ là Thụy không muốn kết hôn, bởi vì Thụy không muốn đẩy mình vào cuộc sống ràng buộc mất tự do, không muốn tự rước vào mình một mớ những trách nhiệm vô lý, và hơn hết Thụy có niềm tin vào đàn ông cho lắm.

  Còn vì sao Thụy không chịu lên giường với đàn ông ư? Thụy hoàn toàn không tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết, nhưng đằng sau cái vẻ ngoài phóng khoáng hiện đại thì trong lòng Thụy, luôn có rất nhiều những bất an cô không thể vượt qua, mà một kẻ kiêu ngạo như Thụy lại chẳng muốn thừa nhận về sự hèn nhát yếu đuối trong tâm hồn mình cho người khác biết. Thế nên mỗi khi bạn bè mang đề tài này ra để công kích Thụy, cô chỉ luôn cố gắng chống chế và lấp liếm bằng một lập luận đầy triết lý rằng: "Tao có thể sống hết mình cho ngày hôm nay, nhưng tuyệt đối tao không thể buông thả bản thân mình được, vì mỗi khoảnh khoắc qua đi không thể nào quay lại, nhưng tao vẫn phải có trách nhiệm với tương lai của mình, tao sẽ chờ một người đàn ông xứng đáng". Mạnh miệng tuyên bố là thế, nhưng quả thật Thụy không biết thế nào là người đàn ông xứng đáng trong mắt mình, vì nhìn người đàn ông nào Thụy cũng có thể kể ra hàng đống tội lỗi khuyết điểm của họ.

  Thụy là một con người của những mâu thuẫn và nghịch lý đến khó tin. Thụy chưa bao giờ phải ôm gối một mình rầu rĩ than lên "Cuộc sống chán quá" như đám bạn bằng tuổi chưa chồng vẫn than. Những buổi tối cuối tuần, thay vì hò hẹn ở những nơi có phong cảnh lãng mạn thì Thụy thường đi bar, pub, uống rượu tám chuyện, nhảy múa vui vẻ. Nếu không có ai đi cùng, Thụy vẫn có thể đi một mình, cô sẽ tự kiếm bạn mới. Thụy có khả năng thu hút người đối diện ở vẻ tự tin, hoạt bát và cách nói chuyện hài hước duyên dáng của mình. Thụy về nhà vào lúc 2 giờ đêm, bất kể khi có bạn trai hay không, Thụy đều trở về, không bao giờ qua đêm ở bất cứ đâu khác ngoài nhà mình. Thụy luôn để cả mặt mũi còn đầy phấn son, quần áo còn đầy mùi thuốc lá bia rượu như vậy mà ngủ. Và bình minh sau mỗi cuộc ăn chơi của Thụy bao giờ cũng là 12 giờ trưa, khi bụng đã đói meo. Những lúc như thế, thường Thụy sẽ kiếm đại một cái gì đó trong tủ lạnh và gặm, sau đó sẽ tiếp tục đi ngủ.

  Thụy chỉ thức dậy khi mặt trời gần tắt. Ấy là lúc Thụy lại lượn phố, đi mua sắm, đi ăn và rồi hưởng thụ nốt một tối cuối tuần trên bar. Hầu như cuối tuần nào của Thụy cũng diễn ra như thế. Từ ngày quen Linh, thói quen của Thụy có thay đổi một chút. Buổi trưa thứ bảy, Linh luôn biết Thụy ngủ nướng đến lúc nào sẽ dậyêu, Linh thường nhắn tin cho Thụy lúc 10 giờ trưa vỏn vẹn mấy chữ "Khi nào ngủ dậy thì gọi em". Hồi đầu Thụy luôn hốt hoảng tưởng có việc gì, Linh chỉ đáp chờ em rồi qua đi ăn.

  Dần dần Thụy quen với việc đó, sẽ gọi điện hỏi: "Trưa nay ăn gì?".

  Có những thứ người ta cứ mặc định nó thành thói quen và không bao giờ có ý thức trân trọng nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro