Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh luôn cho rằng đi đâu mình cũng có thể tỏa sáng làm chói lòa mắt củ bất cứ đối phương nào. Linh đại loại rất xứng với mỹ từ "hoàn hảo". Là mẫu đàn ông điển hình mà các em gái nhắm đến, nhà đẹp, xe đẹp, và có một bảng gia phả đẹp. Quan trọng Linh cũng đẹp, tuy Linh bằng tuổi Thụy, nhưng lại gọi Thụy bằng chị.

Lần đầu tiên gặp Thụy, Linh cũng nghĩ ánh hào quang của mình sẽ tỏa sáng, nhưng đến khi gặp Thụy, ánh hào quang ấy bỗng nhiên tắt lịm.

Linh nộp hồ sơ vào công ty làm việc qua sự giới thiệu của bố. Tổng giám đốc công ty cũng là bạn thân của bố Linh. Việc nộp hồ sơ chỉ mang tính chất hình thức, trên thực tế Linh đã nắm chắc một vị trí trong phòng tổ chức sự kiện. Trước khi gặp cái người khó ưa, đang ngồi đối diện này, Linh đã gặp Tổng giám đốc trước. Chú ấy nói rằng để tránh dị nghị điều tiếng trong công ty, vẫn sắp xếp phỏng vấn Linh bình thường. Trưởng phòng tổ chức sự kiện sẽ trực tiếp phỏng vấn Linh, chú Tổng giám đốc còn nói thêm trưởng phòng là con gái, cũng bằng tuổi Linh. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Linh chú tổng giám đốc mỉm cười:

   - Đừng coi thường nữ nhi! Trưởng phòng này tuyệt đối không phải là một người phụ nữ đơn thuần.

Linh nhận được điện thoại gọi mời phỏng vấn vào chiều thứ Hai. Dù sao ấn tượng ban đầu cũng rất quan trọng. Bằng tuổi ư? Phải tạo cảm tình ngay mới được. Linh vốn là một kẻ láu cá như vậy. Tóc tai được vuốt gel cẩn thận, áo sơ mi kẻ caro, quần jean, không quên xịt một chút nước hoa trước khi ra khỏi nhà. Trưởng phòng là một cô gái trẻ, lại chỉ bằng tuổi Linh... Nghe đã thấy thú vị! Bao tưởng tượng, bao hưng phấn trong đầu Linh vụt tắt khi Linh gặp "sát thủ" ngồi trước mặt. Cô ta mà là trưởng phòng ư? Trưởng phòng thì ít nhất cũng nên mặc juyp áo sơ mi, hoặc mặc một cái váy công sở cho lịch sự tử tế. Còn "mụ" trưởng phòng đang ngồi vắt vẻo trước mặt Linh, thời trang "công sở" của cô ta là chiếc quần bò rách tơi tả, áo in hình một con mèo đen trợn mắt, Linh suýt phì cười, vì cái mặt con mèo in trên áo, và mặt "mụ" trưởng phòng có vẻ rất liên quan đến nhau. Hơn nữa cô ta có mái tóc bông xù như lông mèo, mắt cũng kẻ đen xì như mắt mèo.

Khẽ liếc sắc mặt của Linh, Thụy biết trong đầu cậu ta đang có đầy những suy nghĩ chẳng tốt đẹp gì về mình. Cô đưa tay nhận hồ sơ của Linh gửi, mặt thờ ơ lãnh đạm, tỏ vẻ cho Linh thấy "cậu suy nghĩ gì về tôi, cũng chẳng khiến tôi phải bận tâm".

   - Bạn giới thiệu về mình đi!

Thụy cất giọng không mấy gần gũi, hoặc ít nhất Linh cũng cảm nhận thế.

   - Em tên Linh.

Nhìn nét mặt của người đối diện Linh không dám cả gan dùng một danh xưng khác, như lúc đầu dự tính.

   - Chỉ thế thôi sao?

Cô ta nhún vai giễu cợt, thực sự Linh cảm thấy bộ mặt cô ta rất đáng ghét, chẳng lẽ chú Tổng giám đốc không nói cho cô ta biết cuộc phỏng vấn hôm nay chỉ là hình thức? Cô ta nên nói chuyện cởi mở hơn, thay vì mang một bộ mặt lạnh tanh bắt Linh giới thiệu về bản thân như vậy, nhưng không thể để mất mặt trước cô ta được, Linh vục vặc hỏi lại:

   - Chị muốn tôi nói về cái gì?

   - Đó là một câu hỏi mà ứng viên đi phỏng vấn nên hỏi sao?

   - Ờ thì...

Linh cứng họng, bắt đầu trình bày:

   - Em tên Linh, tốt nghiệp chuyên ngành quảng cáo trường Đại học Kinh tế Quốc dân.

Linh giới thiệu ngắn gọn, nhưng cậu cho rằng chỉ cần thế là đủ, cậu dừng lại chờ phản ứng của "mụ" trưởng phòng, "mụ" ta vẫn khoanh tay trước ngực và xoay xoay cái ghế, mặt mày vẫn chỉ một biểu cảm, lạnh lùng, không biết có phải Linh nhạy cảm quá không, nhưng Linh còn cảm thấy trong ánh mắt của "mụ" ta có chút khinh thường mình.

   - Bạn đã đi làm ở đâu rồi?

   - Em chưa đi làm ở đâu cả.

Thụy nhún vai:

    - Bạn tốt nghiệp từ tháng 6 đến nay là tháng 10, bốn tháng qua bạn đã làm gì?

    - Đó là một câu hỏi mang tính chất cá nhân, tôi nghĩ mình không cần trả lời câu hỏi như vậy.

    - Tốt thôi, từ ngày mai bạn có thể đi làm.

Linh cười thầm trong bụng, phải thế chứ, "mụ" ta chỉ tỏ ra nguy hiểm một tí để cho oai thôi, có lẽ vậy. Chưa kịp mừng xong thì Linh suýt nữa té ngửa khi nghe câu tiếp theo:

    - Bạn sẽ làm cộng tác viên, công việc chính của bạn là tìm kiếm các bối cảnh trong kịch bản, theo yêu cầu của đạo diễn hình ảnh.

Cái gì, đó chẳng phải là công việc dành cho mấy kẻ lon ton làm thôi sao, nghe thì to tát nhưng đó chẳng qua chỉ là chân xe ôm, để người này sai việc, người kia sai vặt, dù chưa đi làm. Nhưng Linh thừa biết vị trí này mấy công ty hay thuê sinh viên để họ làm. Linh dù sao cũng đã tốt nghiệp đại học, dù có bị lưu ban một năm, dù không phải ra trường với tấm bằng khá nhưng cũng là bằng trung bình khá, hơn nữa bố Linh là bạn thân của ông Tổng giám đốc.

    - Chị có nhầm không vậy?

Giọng Linh tức tối nhưng cũng đầy kiêu ngạo hỏi vặn lại.

    - Tôi không nhầm, cậu là con giáo sư Thanh được giới thiệu về đây làm việc, tôi biết nguyện vọng của cậu là làm ở phòng Tổ chức sự kiện, nhưng nhìn hồ sơ của cậu, tiếp xúc với cậu tôi cho rằng cậu chưa phù hợp với vị trí nào trong phòng. Trước mắt cậu về phòng chương trình làm cộng tác viên một thời gian, sau hai tháng tôi sẽ đánh giá lại năng lực của cậu.

Linh đùng đùng nổi giận, đẩy ghế đứng dậy bỏ về, trước khi đi còn ném lại vào mặt Thụy một câu:

    - Nhà tôi không thiếu tiền, chị đừng tưởng ai đi làm cũng vì tiền như chị.

Linh về nhà giở thói công tử bột nằng nặc không chịu đi làm, đòi đi du học ngay lập tức.

Mẹ Linh vì không muốn phải xa con trai nên hết nước hết cái năn nỉ Linh ở lại, nếu không về công ty chú Hoàng, thì bố mẹ xin một chỗ khác. Bố Linh thì khác, ông thừa biết tính của cậu con trai quý tử, ông không muốn tiếp tục nuông chiều Linh, nên trừng mắt quát:

    - Con tưởng bây giờ kiếm tiền dễ lắm à? Hay con tưởng con là con của bố thì ai cũng phải khúm núm trước con? Con định làm mất mặt bố đến bao giờ nữa?

    - Bố, bố biết gì mà mắng con. Mụ ta, à không cô ta, cô ta là loại quái thai quái vật, con có làm gì ghê gớm đâu, tất cả là tại cô ta gây sự với con trước.

    - Con thử tự nộp hồ sơ, đi phỏng vấn xin việc xem, người ta sẽ xử sự với con thế nào.

    - Nhưng đây là công ty của chú Hoàng.

    - Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn có suy nghĩ trẻ con như vậy? Con nhà người ta bằng tuổi này đã có sự nghiệp ổn định, đã có thể phụng dưỡng bố mẹ, còn con thử xem mình đã làm được những gì. Vì đây là công ty của chú Hoàng nên con đã không cần phải qua vòng tuyển hồ sơ, đã được đến thẳng vòng phỏng vấn, thế mà cũng không thể vượt qua nổi, còn ăn nói bất lịch sự với người tuyển dụng con, thử hỏi ai còn muốn tuyển một thằng vừa bất tài vô dụng, vừa láo hỗn vào làm việc.

Nghe bố nói vậy, Linh nổi điên vì tự ái, cậu xung lên cãi lại:

    - Con không bất tài.

    - Nếu con có tài thì con tự đi xin việc đi.

    - Bố không phải thách con.

Ơ nhưng mà... Linh dừng một giây.

    - Con đã nói gì với bố về cuộc phỏng vấn hôm nay đâu, làm sao bố biết?

    - Con còn dám hỏi bố câu đấy à? Vì con mà bố cảm thấy vô cùng xấu hổ với học sinh cũ của mình.

    - Ai là học sinh ạ?

Linh không hiểu bố đang nói gì, học sinh cũ của bố thì liên quan gì đến việc này.

    - Thụy là học sinh của bố, chính bố là người viết giấy giới thiệu cho nó vào làm công ty chú Hoàng. Cũng chính bố gọi điện cho nó, dặn nó phải nghiêm túc phỏng vấn con, bố muốn xem cách con ứng xử với công việc thế nào, nhưng con vẫn giống như một thằng trẻ ranh, hung hăng thiếu hiểu biết.

Nghe bố nói vậy. Linh thầm nghĩ trong bụng: "Hóa ra 'mụ' ta là học trò của bố, mà nếu đúng như bố nói thì 'mụ' ta có được chỗ làm ở đây cũng là do bố Linh xin cho, thế mà còn ra vẻ ta đây tài cán lắm".

Nhìn nét mặt của Linh, ông Thanh biết cậu con trai quý tử của mình đang nghĩ gì.

    - Thụy là do bố giới thiệu về công ty chú Hoàng nhưng nó không bất tài như con, trước khi về công ty chú Hoàng, có rất nhiều công ty mời nó về làm việc, khi nó còn chưa lấy bằng tốt nghiệp. Thụy đi làm thêm từ năm thứ hai đại học, đến năm thứ tư đại học nó đã làm trưởng nhóm điều hành cho một hệ thống ăn nhanh ở Hà Nội. Vào công ty chú Hoàng được năm tháng người ta đã cử nó lên làm phó phòng, làm việc được một năm thì nó lên chức trưởng phòng, còn con không biết tự xấu hổ hay sao, trượt đại học một năm, học lại đại học một năm, không có bố can thiệp thì con có ra trường nổi không?

Ông Thanh không giữ nổi bình tĩnh trước cậu con trai quý tử.

Linh thấy bố nổi giận, lại nhắc đến bảng thành tích học hành bất hủ của mình thì im lặng không dám nói gì thêm nữa, trong nhà chỉ có mẹ là chiều cậu, bố thì ngược lại rất nóng tính.

Cuối cùng dưới sự dàn xếp và thỏa thuận của chú Tổng giám đốc, Linh vẫn vào làm việc ở phòng Sự kiện, Ông Thanh muốn cậu con trai mình vào đây làm việc, vì với tính cách và tài năng của Thụy, ông linh cảm rằng cô học trò cũ của mình sẽ "điều trị" được thằng con quý tử này. Linh không phải kém cỏi ngu dốt gì, chẳng qua vì là con một, được nuông chiều từ bé, bao bọc trong nhung lụa, nên Linh mặc sức ỉ lại, không có ý chí phấn đấu. Mặc dù được vào làm đúng vị trí như nguyện vọng ban đầu, nhưng Linh cũng không hề vui vẻ, vì Linh rất ghét "mụ" trưởng phòng.

Ngày đầu tiên đi làm "oan gia ngõ hẹp" lại gặp nhau ở cổng ty. Linh vừa dựng được cái xe xuống, cũng là lúc Thụy phành phạch đi con xe cổ lỗ sĩ tiến vào. Thụy dựng xe sát cạnh xe Linh, mở cốp xe lấy túi xách. Linh lướt qua nhìn Thụy, hôm nay cô ta mặc một cái chân váy bút chì, nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng lại mặc một cái áo croptop, chỉ cần cô ta giơ tay lên thì cả một mảng bụng lộ ra. Không hiểu sao một nhà khoa học như bố, một người chỉn chu như chú Hoàng lại đánh giá cao cô ta như vậy.

Thụy quay ra thấy Linh đang chăm chăm nhìn mình. Linh bị bắt gặp nhìn lén, nên hơi bối rối, thực tình thì rất hiếm khi Linh bối rối trước phụ nữ, nhưng không hiểu sao, ngay từ lần đầu tiên gặp Thụy, Linh đã thấy mình như kiểu bị Thụy lấn át. Thụy mở lời chào Linh trước:

    - Chào mừng nhân viên mới.

Không hiểu là vì sẵn có ác cảm với Thụy, hay vì giọng Thụy cũng không thân thiện lắm, nên dù Thụy mở lời chào trước, thì Linh vẫn cảm thấy trong lời chào này của Thụy đầy vẻ kiêu ngạo. Thế nên cậu quyết định trêu cho Thụy bẽ mặt một phen, Linh dùng giọng rất mỉa mai để chào lại Thụy:

    - Em chào sếp đáng kính, em là nhân viên mới, mong sếp giúp đỡ.

Nghe thì có vẻ kính trọng nhưng Thụy biết cậu ta đang chọc tức mình, bởi vì cậu ta bằng tuổi nhưng cố tình xưng em, ý cậu ta chê mình già, khó tính đây mà. Thụy cười thầm trong bụng, đã thế thì chị cho em biết thế nào là lễ độ. Thụy sửa soạn lại nụ cười, tỏ vẻ như không hề hay biết ý đồ của Linh:

    - Được thôi, cần chỉ dạy gì cậu cứ hỏi, tôi luôn sẵn lòng.

Linh cảm thấy thất vọng, vì hình như cô ta không hề biết ý đồ của mình là muốn ám chỉ cô ta già, đã thế lại còn bị cô ta ra vẻ khinh thường là ngu ngốc càn phải để cô ta dạy dỗ. Được rồi, nói xa nói gần không hiểu, Linh quyết định "vỗ" thẳng vào mặt "mụ" ta, cho "mụ" ta quê luôn. Đừng tưởng Linh dễ bị bắt nạt, Linh đi làm chẳng qua là vì bố bắt ép, nên nếu có bị đuổi việc luôn trong ngày đầu tiên thì càng tốt.

    - Em mong sếp đừng để tư thù cá nhân vào trong công việc, em cũng mong không bị cấp trên lấy uy quyền mà bắt nạt cấp dưới.

À ý cậu ta nói rằng mình nhỏ nhen, xấu xa độc ác đây mà. Thụy mỉm cười "hiền hậu":

    - Cậu yên tâm đi, những gì cậu vừa nói đều là truyền thống của công ty rồi.

Thụy nói xong thì kiêu hãnh bước đi, Linh há hốc mồm nhìn theo bước chân của Thụy. Trong đầu Linh không biết đang nghĩ gì, nhưng não bộ lại truyền đến suy nghĩ: "À chân cô ta cũng đẹp đấy". Hẳn là bản năng giống loài, Linh không ngoại lệ, đàn ông muôn đời cũng vẫn chỉ là đàn ông. Nhưng đôi chân đẹp của Thụy cũng không thể cứu vớt được cảm xúc của Linh lúc này, Linh vẫn rất ghét "mụ" trưởng phòng. "Mụ" ta bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hay sao, mà mọi phản pháo của Linh đều vô ích. Tưởng trả thù được vụ hôm trước, ai ngờ chuốc thêm bực vào mình, ngày đầu tiên đi làm mà đã không thấy có gì vui vẻ rồi. Linh vẫn cố huyênh hoang bước đi, nhưng thực chất trong lòng đang rất thê lương, vì cảm thấy phong độ và vẻ hào hoa của mình, đều đã bị cướp đi bởi "mụ" trưởng phòng quái vật.

Vì là nhân viên mới, nên Linh được "mụ" trưởng phòng ấy dẫn đến tất cả các phòng ban giới thiệu, rồi dẫn về phòng Sự kiện sau cùng.

Phòng Sự kiện nằm biệt lập ở tầng trệt của khu biệt thự. Phòng có tổng cộng tám nhân viên, nếu tính cả "mụ" trưởng phòng quái vật là chín, giờ có thêm Linh là mười. Thụy gọi mọi người lại giới thiệu nhân viên mới, Linh lượt qua các thành viên trong phòng có bốn nam bốn nữ, Linh tự nhủ, "thế ra trước đây mụ quái vật này là người thừa ở trong cái phòng này".

Mọi người trong phòng hồ hởi chào đón lính mới. Một anh béo tròn - có lẽ chiều cao của anh ta ít hơn cân nặng, tiến đến vỗ vai Linh:

    - Chào Linh mới, tôi là Phong sinh năm 80, già nhất phòng.

    - Em chào mọi người, em tên Linh, sinh năm 87, mong mọi người giúp đỡ.

    - Ô vậy Linh bằng tuổi sếp Thụy, may quá có Linh về cứu cánh, bình thường hội này đi chơi, sếp Thụy luôn lẻ loi trong phòng.

Linh cười thầm trong bụng, quả đoán không sai, một người khó ưa như vậy ai dám kết giao.

    - Chào anh Linh, em tên Ngọc Mai, em sinh năm 89, ít tuổi nhất phòng.

Linh hồ hởi bắt tay Ngọc Mai, không quên dở trò láu cá: "Ngọc Mai xinh đẹp và dễ thương quá, chắc sẽ không bắt nạt lính mới là anh đâu nhỉ?"

    - Anh đừng lo, đấy là truyền thống của phòng mình.

    - Hả?!

Linh trợn mắt ngạc nhiên, mọi người ở đây làm sao vậy, Linh lắc đầu không hiểu. Nhận thấy vẻ mặt của Linh, mọi người ồ lên cười, hình như Linh đã bị nói hớ điều gì đó.

Thụy từ nãy đến giờ im lặng không nói gì, giờ mới lên tiếng:

    - Mọi người đều là người trong phòng, từ từ chào hỏi, bây giờ chúng ta chuẩn bị năm phút nữa họp, Linh cũng chuẩn bị họp luôn.

    - Vâng, thưa sếp.

Linh hô to dõng dạc như trong quân đội, mọi người đều ngạc nhiên, chỉ Thụy biết Linh cố tình mỉa mai mình.

Phong quay sang hỏi Linh:

    - Hai người bằng tuổi nhau, gọi chị làm gì, Thụy tuy là sếp nhưng là người cực kì trẻ trung hòa đồng vui vẻ.

Chị ra mà hòa đồng ư? Linh nghĩ thầm trong bụng nhưng không dám nói ra, Linh cười cười trả lời Phong:

    - Không sao anh ạ, gọi sếp là chị cho thuận tiện làm việc, đằng nào thì nhìn sếp mình cũng già dặn hơn so với tuổi.

Linh cố tình nói to để Thụy nghe thấy, nhưng có vẻ như màn khiêu khích của Linh lại bị thất bại. Nghe Linh nói xong, Thụy giữ vẻ mặt điềm nhiên đi vào phòng họp, trên gương mặt Thụy không hề có một chút biểu cảm hay sắc thái nào, cứ như kiểu Linh không tồn tại trước mặt cô vậy. Phong cảm nhận không khí có gì đó khác lạ, cũng hơi ngờ vực về "thân thế" của Linh, chắc chắn cậu ta phải có "thân thế" tương đối đặc biệt nên ngày đầu đi làm đã dám khiêu chiến với sếp. Cậu cười cười vỗ vai Linh:

    - Em cẩn thận bị sếp ghét vì tội gọi sếp là chị đấy nhé.

Linh nhếch mép cười đáp trả:

    - Sếp mình là người nhỏ nhen vậy sao anh?

    - Phụ nữ làm gì có ai thích mình bị chê già phải không Ngọc Mai?

Phong gãi gãi cằm phát xét cái điều mà ai ai cũng biết.

    - Mọi người ơi vào họp đi sếp đang chờ - Quyên hô hào.

Chẳng ai bảo ai, mọi người nhanh chóng vào phòng họp.

Phòng họp có một bàn tròn. Thụy đang ngồi chăm chú nhìn vào màn hình Ipad. Mọi người chọn vị trí của mình, còn ghế trống duy nhất cạnh Thụy, Linh tiến lại ngồi.

Hùng khua chân múa tay:

    - Hay quá vậy là giờ phòng mình có đội hình đẹp nhất, mười người năm nam năm nữ, không còn gì chuẩn hơn, đề nghị mọi người vỗ tay.

Mọi người có vẻ đều rất hào hứng về việc này. Thụy cũng vỗ tay hùa vào. Nhưng tiếng vỗ tay còn chưa dứt, mọi người vẫn đang trong tâm trạng đùa vui, Thụy thay đổi thái độ ngay tức khắc:

    - Thôi bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Như mọi người cũng biết, phòng Nội dung vừa gửi lên cho chúng ta một hợp đồng mới, khách hàng là Tổng công ty thời trang Minh Chung. Họ muốn tổ chức lễ kỉ niệm hai mươi năm thành lập công ty. Phòng mình hiện nay đang lo chạy một chương trình cho bên John V. Vậy tôi sẽ phân chia nhóm để mọi người không bị chồng chéo công việc.

    - Phụ trách chương trình 20/10 cho bên John V gồm: Anh Phong - Nhóm trưởng, Hùng, Quyên, Minh Thủy, Long, Mỹ Anh. Đây là một công ty đa quốc gia, khách mời của họ rất nhiều người nước ngoài, lại đến từ các nước khác nhau, vì vậy mọi người phải tuyệt đối chú ý, sắp xếp dung hòa mọi thứ, không được mạo phạm đến bất cứ thuần phong mỹ tục của nước nào.

    - Tôi, Ngọc Mai, Đức Anh, và Linh sẽ phụ trách chương trình của bên công ty Minh Chung.

    - Thụy, em phân công như thế liệu có nặng cho nhóm em quá không? Trong khi nhóm anh có sáu người, nhóm em chỉ có bốn người, Linh lại là lính mới chưa quen việc - Phong lên tiếng tỏ vẻ lo lắng.

    - Anh yên tâm đi, lính mới lính cũ hưởng lương như nhau thì đều phải làm việc như nhau, bên Minh Chung quy mô nhỏ hơn nên nhóm em chỉ cần bốn người là đủ.

    - Ok, sếp đã có ý kiến như thế chúng ta không thắc mắc nữa.

    - Vậy mọi người tách ra để triển khai công việc của nhóm.

    - Ok sếp!

    - Ok sếp!

Mọi người đứng dậy tản ra, nhóm Thụy ngồi để tiếp tục bàn bạc triển khai công việc mới.

    - Ngọc Mai em takecare phòng Nội dung để lấy nội dung ý tưởng, làm việc với nhóm đồ họa để thiết kế banner và các ấn phẩm truyền thông.

Đức Anh, anh làm việc với phía đoàn thanh niên và công đoàn của bên Minh Chung để hỗ trợ họ phần tổ chức biểu diễn văn nghệ.

Linh, làm việc với bên phòng hành chính của Minh Chung để xem họ có yêu cầu gì cho tiệc buffet.

Tôi sẽ làm việc với Ban Giám đốc của Minh Chung về khách mời và truyền thông báo chí. Mọi người chủ động công việc của mình, cuối ngày viết mail báo cáo công việc cho tôi.

    - Ok sếp, ok sếp.

Kết thúc buổi họp, Thụy bảo Ngọc Mai đưa cho Linh contact của trưởng phòng Hành chính bên công ty Minh Chung. Đang loay hoay không biết bắt đầu như thế nào thì Đức Anh gọi:

    - Linh, anh sang Minh Chung bây giờ, cậu có đi cùng anh không?

    - Để làm gì ạ? - Linh lơ ngơ hỏi.

Ngọc Mai giải thích:

    - Anh phụ trách phần tiệc buffet phải không? Thế thì anh phải qua công ty để gặp bên phòng Hành chính của công ty, làm việc về những yêu cầu của họ cho bữa tiệc, sau đó anh sẽ phải tìm nhà cung cấp để thực hiện.

    - Ồ thế à, cảm ơn mọi người, có gì mọi người chỉ bảo em với ạ.

Đức Anh xuề xòa:

    - Chú yên tâm, mọi người đều là người một nhà, phòng của chúng ta nổi tiếng là đoàn kết nhất công ty, không có chia bè chia phái gì hết, tất cả là nhờ sếp Thụy gương mẫu.

Đức Anh sinh năm 1985, tính tình cởi mở, thuộc dạng buôn chuyện nhiều như đàn bà. Trên đường đi, anh ta nói liên tục không nghỉ ngơi tí nào, nhân cơ hội Linh dò hỏi về "mụ" trưởng phòng để sau này còn biết mà "đối phó".

    - Sếp của chúng ta là người thế nào hả anh?

    - À em Thụy hả. Chú nhìn rồi đấy, nhan sắc mới đầu nhìn thì thấy bình thường, nhưng càng nhìn lâu thì càng thấy đẹp. Hahaha.

Linh nghĩ thầm trong bụng, càng nhìn càng xấu chứ đẹp gì.

Đức Anh tiếp tục:

    - Nhưng rất thông minh, giỏi, mặc dù nói là làm ở phòng Sự kiện, nhưng cô nàng còn có chân trong phòng Sale.R rất nhiều hợp đồng lớn công ty có được, là đều do cô nàng mang về. Cô nàng được ban giám đốc đánh giá rất cao. Trong công ty cũng không có ai ghét. Phụ nữ thì càng không cần đề phòng cô nàng, vì cho rằng cô nàng không đủ nhan sắc để quyến rũ đàn ông của mình, đàn ông thì thích ở cạnh cô nàng, có thể rủ cô nàng đi nhậu bất cứ lúc nào. Cô nàng cũng không bao giờ nhõng nhẽo, như đám con gái khác.

    - Anh nói chuyện cứ như kiểu đang nói về em nào chứ không phải nói về trưởng phòng của mình vậy, Linh thấy buồn cười trước cách anh Đức Anh gọi Thụy là "cô nàng".

    - Thì rõ rồi, tính cách cô nàng cởi mở, nên hầu hết mọi người đều thoải mái, tôn trọng làm việc thôi, chứ không có khoảng cách giữa sếp và nhân viên.

    - "Mụ" ta, à không chị Thụy có người yêu chưa.

    - Hahaha! Chú kết chị trưởng phòng rồi hả? À mà chú cũng sinh năm 87 bằng tuổi, thừa sức tiến tới. Nhưng riêng chuyện tình yêu của cô nàng thì rất kín tiếng không ai biết được.

Linh nhún vai:

    - Chắc là chưa, người như "mụ" ta thì ai dám yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro