CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vì chỉ còn tối nay với sáng mai là rảnh nên sau bữa tối thì cả đám việc ai người nấy làm. Sabrina có vẻ vẫn còn mệt nên về phòng nghỉ tiếp. Isshu thấy cô gái của mình như thế cũng đi theo, chắc là truyền chút sức mạnh rồi hai người lại thủ thỉ tâm tình tiếp đây mà. Còn 6 người Sakura, Melody, Barbara cùng chị Nanami, hai anh Kouta và Cam thì vào thành phố thăm thú rồi mua sắm chút. Hiếm lắm mới có dịp đến Hawaii, dù mục đích chính là vì công việc của 5 chúng tôi nhưng cũng đâu thể để lỡ một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới này chứ.

Năm người gồm tôi, Sabrina, Melody, Sakura và Barbara, đúng tầm này năm 2008 đã ra mắt công chúng thế giới dưới hình tượng nhóm nhạc ANGEL. Đến nay đã được ba năm và chúng tôi đã gây được tiếng vang gần như trên toàn thế giới do không chỉ khả năng âm nhạc, nghệ thuật của chúng tôi mà còn một phần nhỏ nhờ cái background không thể khủng hơn của từng đứa (khủng như thế nào thì cứ dần dần các bạn sẽ biết, nói trước mất vui lắm). Thế nên mục đích hôm nay của năm chúng tôi đến thiên đường Hawaii này là để quay MV và chụp hình cho album sắp ra mắt vào đầu tháng bảy tới, tiện kết hợp với du lịch ngắn ngày luôn.

Tuy không nặng như Sabrina nhưng tôi cũng gần như oải lắm, không dám đi xa nên không nhập cuộc với sáu người kia. Thế là rủ Ikkou đi dạo dọc bờ biển và ngắm sao cùng tôi, chứ tôi không thể ở trong phòng vào một buổi tối đẹp trời như thế này được, phí lắm. Với lại trước khi đến đây, tôi đã hứa với anh ấy sẽ cùng nhau ngắm bầu trời đêm ở Hawaii rồi. Ngắm sao là sở thích của hai đứa mà. Nếu giờ mà không tranh thủ thì không biết đến bao giờ mới có thể nữa, vì sau khi về Nhật thì tôi sẽ bận lắm.

Có lẽ bữa tối cũng chưa đủ để tôi lấy lại thể lực, vì mới đi có vài trăm mét mà chân tôi đã mỏi rã rời rồi. Chưa kể, tôi vẫn còn ấm ức vụ nghỉ ngơi ngoài biển bị phá đám lúc chiều lắm, nên tâm trạng giờ cũng xấu đi, chả còn hào hứng với sao hay trăng nữa.

Ikkou đi bên cạnh vẫn nắm chặt tay tôi (kiểu lồng hai tay vào nhau ý). Kể cả khi tôi giảm tốc độ thì anh cũng tự giảm tốc theo, chưa bao giờ vô tình đi lên trước tôi cả, mồm thỉnh thoảng nói gì đó nhưng tôi không để ý lắm (Đã bảo là do tâm trạng xấu của tôi mà. Thông cảm chút đi).

Đột nhiên Ikkou dừng lại. Lúc đấy tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê vậy. Nghĩ rằng hay là anh muốn quay lại, muốn tôi được nghỉ ngơi nhiều hơn vì dù có đi mà tôi cứ ở trong tình trạng như thế này thì mất hứng lắm. Ai chứ tên ngốc hay đặt sức khỏe của tôi lên số một lắm.

Ngạc nhiên thay, tôi chưa kịp hỏi gì thì anh đã quỳ xuống và nói: "Lên đi. Cứ đi với tốc độ này thì chưa chắc chúng ta sẽ về kịp trước mười một giờ đâu. Đến lúc đấy mấy đứa kia lại xé xác anh mất".

"Em vẫn có thể tự đi được mà. Đừng có đánh giá thấp em như vậy chứ", tôi cố cãi bướng. Thú thật là tôi cứng đầu lắm, không thích để lộ khuyết điểm cho người khác thấy đâu, dù người trước mặt có là người yêu hay bạn bè thân thích của tôi đi chăng nữa.

Đứng thẳng dậy, anh búng cái chóc vào trán tôi một phát rồi chống nạnh nói: "Đừng bướng nữa Tiểu thư. Muốn anh cõng hay bế? Như thế còn ngượng hơn nữa đấy. Nào chọn đi."

Aishhhhh. Ở bên nhau lâu nên chắc anh miễn nhiễm cái thói ương bướng của tôi rồi. Mà trường hợp này thì tôi chịu, không có cãi lại được. Đành ngậm ngùi nói "Cõng" rồi trèo lên lưng anh thôi.

"Tên ngốc nhà anh..."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro