Ngày 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em từng nói với anh rằng em không sợ hai đứa phải yêu xa, không sợ những đêm nằm một mình không có em bên cạnh, em cũng không sợ suốt thời gian dài cả hai chỉ nhìn nhau, nhắn tin với nhau qua màn hình máy tính, nhìn nhau đó, khóc đó, chứ chẳng thể làm gì được, cho dù rất nhớ.

Em từng nói với anh rất nhiều điều như thế, em nói em mạnh mẽ, em chịu được mọi thứ, chỉ cần anh thật lòng yêu em, em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh dù chỉ là nửa bước.

Vậy mà lúc em rời đi, trên chuyến bay ấy, cũng chính là lúc anh mất em mãi mãi. Anh từng rất sợ khi phải ngồi nghe em nói chúng mình sẽ chẳng bao giờ xa nhau đâu, anh từng sợ mất em nhiều hơn bất cứ điều gì khác trên đời. Cũng là em an ủi, em nói rằng cứ cố đi, hai ba năm em lại về, lúc đó mình sẽ lại bên cạnh nhau, hằng ngày thức dậy anh sẽ thấy em bên cạnh, chẳng đi đâu xa cả. Mình sẽ cùng đi ăn những quán ăn quen thuộc, dạo những con đường đông đúc người qua, anh vẫn nắm tay em, vẫn nắm mãi không rời. Thế mà anh lại mất em.

Hôm đó anh nhận được cuộc gọi từ em, nói là em muốn dừng lại, em chẳng muốn yêu xa, em chẳng muốn bên cạnh anh nữa. Anh thấy trong lòng hỗn độn, tay run run và ngực buốt nhói. Anh cố cười và nói em hạnh phúc là được rồi, anh biết em bướng bỉnh lắm, cho dù anh có cố níu nhưng những lời đã nói ra em sẽ chẳng bao giờ rút lại.

Vậy mà anh vẫn tin cái lời hứa là em quay về, chờ đợi em trước cửa sân bay, tin là chuyện chúng mình đẹp đến mức chẳng thể nào rời xa nhau được. Chắc là do anh tệ, khiến cho chuyện chúng mình lại càng thêm dở dang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro