Ngày 9 (và cũng là ngày bộn bề nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ, mỗi người đã đi một con đường, dù cho anh có cố quay lại để nhìn cũng chẳng thấy em ở đó nữa.

Anh muốn chuyện hai đứa yêu nhau chỉ có hai người biết, không cần phải quá nhiều người trầm trồ, khen ngợi. Vì em cũng hiểu anh mà, anh rất muốn bình yên. Nhưng dường như em hiểu lầm anh một chuyện gì đó, em nói là do anh chẳng dám công khai mối quan hệ với em trước mọi người. Dù cho anh cố giải thích thế nào em cũng chẳng bận tâm. Ừ, là vì ngày đó anh cũng trẻ con nên giận ngược lại em. Và thế là, vì một chuyện không đáng mà cả hai im lặng lâu tới vậy, do em không biết, hay em chẳng thèm để tâm, nói là giận em nhưng hằng ngày anh vẫn đứng đợi em dưới cổng nhà đến khuya mới về. Vì anh sợ nhận được tin nhắn của em, rằng em cần anh ngay lúc đó mà anh lại đến trễ thì kì quá. Nhưng em thì không, em lại đi mất, rời xa anh và bỏ lại những thứ kỉ niệm, một mớ hỗn độn trong thứ tình cảm dở dang của chúng mình, anh đành khéo lại, cất vào trong tim.

Và cũng thật lạ, những ngày nhớ em, anh lại đem thứ kỉ niệm xưa cũ ấy ra gặm nhấm lại, thật nực cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro