chết lặng trong vùng trời mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ 10.01.2020.

dốc hết sức lực để bám víu thứ gì đó trong vô vọng. đôi môi em tê tái, cùng với bàn tay lạnh ngắt giữa màn đêm tĩnh mịch; cuối cùng rồi thì bóng tối cũng đã bao trùm lấy bầu trời vô hồn không chút khe sáng. đêm nay trăng sáng dữ dội, nhưng sáng đến mấy cũng chẳng đủ khả năng để soi rọi cuộc đời tối sầm lắm bi thương của em.

tôi cũng chỉ là một sinh linh nhỏ bé. làm sao đủ kiên cường để mang em ra khỏi hồng trần đầy bão tố. tôi chỉ cạnh em, và nhìn thân xác gầy gò đấy chống trọi với lòng người lạnh giá.

đôi mắt buồn thẩn thờ nhìn mãi một góc tối nào đó nơi không trung. hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống. em vội lấy tay quệt nhanh đi thứ vừa mặn vừa chát kia. em ghì chặt những viên thuốc trắng tinh rồi cho hết vào miệng; trên nền đá hoa lạnh tanh, thân xác em thì nằm đó, mà linh hồn em đi đâu mất rồi.

em bỏ lại phía sau những mộng tưởng còn dở dang; ngày em đi, có nắng đẹp vươn trên đỉnh đầu. đoá hoa em thích kịp lúc vừa nở. hôm ấy em mẹ toàn nấu những món em thèm...nhưng mà, em làm gì còn trên cõi đời này nữa đâu.

em ơi, em có tiếc không, khi chọn ra đi vào một ngày nắng đẹp? rốt cuộc thì những thứ xinh xắn nhỏ nhoi ấy cũng chẳng đủ sức để níu kéo em sống tiếp nơi trần thế hiếm bình yên.

giá mà nắng đến sớm hơn. hoa cúc trắng nở sớm hơn. món gà chiên được nấu sớm hơn. thì có lẽ lúc ấy em đã có một chút vấn vương với hồng trần lặng lẽ.

mà, mọi chuyện cũng đã đi xa rồi. cái em thèm khát làm gì phải những thứ trăng hoa đâu. em ước được một lần cảm nhận yêu thương. ước được một lần thấy gia đình bớt nhọc nhằn. ước những con điểm trên tờ giấy kiểm tra không làm ngưỡi khác thất vọng, bĩu môi chê trách. em ước có ai đó đứng ra che chở em giữa dòng đời vội vã.

rồi, cũng chẳng có điều gì xảy ra. em chết mòn với căn bệnh không tên. ngày ngày mở mắt ra liền cảm thấy sợ hãi. đêm đến em đều khóc, khóc rõ to. đau lòng thật, em khóc nhiều như thế mà trời vẫn còn chưa chịu sáng nữa.

mà thôi, vậy thì ngủ đi em. ánh trăng kia tuy đẹp thật đấy, nhưng có lẽ chúng không dành cho cuộc đời của ta rồi. bình minh vẫn sẽ tiếp tục soi sáng màn đêm. còn tâm hồn em thì đã chết, không bao giờ sống lại được nữa. vậy nên mình hãy cứ im lặng, và đừng bao giờ mở mắt nhìn ngắm trần gian.

tôi yêu em. cũng là yêu chính bản thân mình.

alex.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro