những kẻ lữ hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hồng trần cay đắng, ngàn ải bi thương. em, tôi - những kẻ lữ hành không có điểm dừng chân.../

;

đôi môi em run bần bật lên vì lạnh, vì rét. bầu trời xám xịt như cố đẩy em vào ngõ cụt của tiêu cực; đôi mắt em nheo lại vì thứ ánh sáng kì dị kia. cái ánh sáng mà đã cướp đi em của tôi khỏi sự sống yếu ớt.

và thế là, em trở về với đất trời, cũng là trở về bên tôi. cuối cùng cô gái nhỏ bé ấy đã thoát khỏi địa ngục kì quái của loài người máu lạnh. nơi đó em làm gì được yêu thương, được che chở. làm gì có bàn tay nào muốn xoè ra, dẫn em đi khỏi màn đêm u tối ấy đâu.

tôi và em - những kiếp người thật tội nghiệp. chúng mình cứ thế bám víu lấy phần đời của nhau. hạnh phúc ở đâu? em chưa từng đặt chân tới. vậy nên đưa linh hồn này theo, tôi cùng em đến nơi đó thật nhanh.

ta cứ thế phiêu bạt khắp hồng trần đắng ngắt. mặc cho người đời có dòm ngó ra sao. em cứng cỏi giữa những lời cay độc, còn tôi chỉ là một con thỏ nhút nhát đầy lo sợ, nấp sau cái bóng đen khô cằn kia.

ta đi qua đồi cát chẳng lấy một chút ẩm ướt, chậm rãi và tốc độ giảm dần theo biên độ. ta bước đi trên cánh đồng bồ công anh dài vô tận. em dừng lại, khẽ khàng ngắt nhẹ một nhánh hoa. em vừa khoe với tôi, quay lại đã thấy cánh hoa trắng xoá vội bị gió cuốn đi mất; hoá ra sự sống của em cũng mỏng manh và nhẹ nhàng như cánh bồ công anh ấy. nhưng tiếc thật, vì chẳng ai nắm lấy bàn tay lạnh lẽo sắp rời trần thế của em, nên có ai tiếc thương đâu.

tôi và em - những kẻ không đáng nhận lấy yêu thương. chúng ta cũng chỉ là nòng nhắm của xã hội bạc bẽo. căn bản làm gì có ai muốn nói lời yêu với những kẻ yếu kém, thấp hèn.

mình buông bỏ sự sống để tìm lấy chút bình yên. này đây, chén rượu đầy cho hai ta. nốc cạn rồi quên hết trần thế đau thương. nhưng liệu ở nơi ấy, ta có còn phải chịu đau đớn nữa hay không em ơi?

và rồi, em tỉnh dậy với hai hàng nước mắt chảy dài. trên tay em là những viên thuốc ngủ lắm lem màu máu. em tiếc nuối vì điều gì vậy hỡi em? sự sống dở dang vẫn chờ em nơi đó, còn linh hồn tôi thì rời xa thân xác em thật rồi;...

mà thôi, mình cũng chỉ là những kẻ lữ hành tội nghiệp đầy bi thương. mong kiếp sau mình được cảm nhận chút hơi ấm của tình người, bởi hai ta đều mong chờ thời khắc này lâu lắm rồi; còn bây giờ em phải tiếp tục lớn. than vãn cũng được, khóc lóc cũng không sao. nếu buồn thì em có thể nhìn ngắm hoàng hồn, thời khắc đẹp của ngày tàn. nếu cô đơn không ai bầu bạn, em có thể gọi lấy tên tôi. em hãy làm mọi thứ em muốn. chỉ cần em sống thật tốt, cũng là sống thay cho phần của tôi rồi.

từ 07.01.2020 | alex - xni, một đời bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro