Chương 7: Sáu giờ tôi đón cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu.

Cơm nước xong xuôi, Tôn Khánh Văn về lại đoàn làm phim, Tần Lộ lấy điện thoại di động ra gọi xe.

Lâm Tảo đứng bên cạnh nói nhỏ: "Tôn lão sư đến cùng có ý tứ gì? Chúng ta có quan hệ gì chứ, không cho cát-sê em không diễn."

Tần Lộ mệt mỏi: "Tiền tiền tiền, em chỉ biết tiền, đây là vai nữ chính a, so với làm diễn viên quần chúng thì tốt hơn, tương lai phát sóng lên TV, ít nhiều cũng sẽ có càng nhiều người biết đến em hơn."

Lâm Tảo sờ lỗ tai, những lời này, cô đều chán nghe rồi.

Tần Lộ thấy dáng vẻ không phục đâm ra tức giận của Lâm Tảo, nghĩ nghĩ một hồi, cô quay sang Lâm Tảo duỗi ra hai đầu ngón tay: "Tôn lão sư kia là khiêm tốn, có hắn đóng trong phim này, nghe nếu chúng ta được làm nữ chính , chị đoán cát-sê cũng phải được hai trăm ngàn."

Lâm Tảo ngạc nhiên: "Nhiều như vậy?"

Tần Lộ cười nhạo: "Cái này tính là gì, đại minh tinh người ta chỉ cần diễn một tập là được hai triệu rồi."

Mặc dù như thế, trong lòng Tần Lộ vẫn là không có biểu hiện gì. Tôn lão sư nói không sai, bộ phim « Thủy Tiên » này chỉ có diễn viên mới mới nhận, nhưng đó cũng là người đã được đào tạo qua trường lớp, bối cảnh. Đối với các cô là diễn viên quần chúng mà nói, có thể diễn nữ chính còn khó hơn cả lên trời.

"Chuẩn bị cẩn thận đi, Mạnh Hoài An có thể sẽ ra tay, bộ phim này mà không lấy được, chị sẽ đưa em về nhà." Tần Lộ ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp Lâm Tảo.

Lâm Tảo chỉ một lòng nghĩ đến hai trăm ngàn kia, ý chí chiến đấu lại sục sôi: "Cái này em sẽ nhận!"

Xe taxi đến, hai chị em vô cùng cao hứng lên xe.

Tại đoàn làm phim « Tam quốc », Susan đưa tin tức mà cô nghe được ở tiệm mì kể cho Từ Tinh Tinh.

Từ Tinh Tinh híp mắt.

Điêu Thuyền là nhân vật trọng yếu nhưng phần diễn không nhiều, Đổng Trác vừa chết Điêu Thuyền cũng nhanh chóng chết theo, Bất quá, coi như Từ Tinh Tinh có rảnh, cũng sẽ không hạ mình diễn một nhân vật nữ chính trong bộ phim cỏn con kia.

Từ Tinh Tinh biết rõ vai nữ chính này có ý nghĩa gì với Lâm Tảo.

Cô cười lạnh, gọi điện thoại cho người đại diện, khóc lóc đòi diễn vai nữ chính kia.

.

Chạng vạng tối Lâm Tảo nhận được điện thoại của Đặng đạo, ông ta nói ngày mai sẽ đến, hỏi Lâm Tảo có thể hay không đến khách sạn thử sức, vì để tránh hiểu lầm, Đặng đạo lập tức giải thích nói còn có ba diễn viên khác cũng sẽ tham gia thử sức.

Lâm Tảo kích động : "Có thể có thể, ngày mai gặp!"

Đặng đạo vốn định trò chuyện thêm vài câu, nghe được bên này Lâm Tảo muốn kết thúc câu chuyện nên đành phải tạm biệt rồi cúp máy.

Tắt điện thoại, Lâm Tảo để điện thoại di động xuống, hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường.

Tần Lộ từ phòng vệ sinh ra, hỏi là ai gọi điện tới.

Lâm Tảo chớp chớp mắt nhìn Tần Lộ: "Đặng đạo, kêu em chiều mai ba giờ đến khách sạn thử vai!"

Được mời đóng vai chính là bước thành công đầu tiên, Tần Lộ để Lâm Tảo nghiên cứ về nhân vật trong bộ « Thủy Tiên », còn cô đi sưu tập thông tin về Đặng đạo củng tài liệu về đoàn phim « Thủy Tiên ».

Chiều ngày thứ hai, hai chị em đến trước một tiếng vào trong khách sạn.

khu đại sảnh có ghế salon ngồi thật dễ chịu, người chung quanh cũng không nhiều, rất thích hợp để tập trung thể hiện cảm xúc.

Lâm Tảo chuyên tâm chuẩn bị tâm lý, Tần Lộ hững hờ dò xét lui tới những người đi ngang qua.

Có ba cô gái làm Tần Lộ chú ý

Tại giới giải trí căn cứ lăn lộn nhiều năm như vậy, hiện tại Tần Lộ nhìn một chút liền có thể phát hiện được chuyện gì khác biệt.

Cô hoài nghi ba cô gái này có phải là đối thủ của Lâm Tảo hay không, quan sát một hồi, Tần Lộ đem lực chú ý đặt trên người cô gái nãy giờ cứ lấy gương ra soi mấy lần. Đối phương có mái tóc xoăn dài, khuôn mặt thanh thuần, mặc dù nhan sắc kém xa Lâm Tảo, nhưng sự tự tin này chắc hẳn đã được đào tạo bài bản rồi.

Chu Tiểu Nhã phát hiện Tần Lộ nhìn mình.

Cô lại nhìn Lâm Tảo bên cạnh Tần Lộ.

Chu Tiểu Nhã thật không nghĩ tới, chỉ là một tiểu nhân vật , thế mà cũng có người xinh đẹp như vậy đến đoạt vai sao. CÔ kí với công ty ba năm, nhan sắc với bối cảnh thì không có gì đặc biệt, từ sau khi tham gia một show truyền hình thì cũng không thấy nổi, người đại diện liền bỏ rơi cô, chỉ cho cô một số hoạt động lưu diễn nhỏ. Lần này đoàn phim « Thủy Tiên » tuyển nữ chính, những diễn viên khác không thèm diễn nên mới đếm xỉa tới cô.

Chu Tiểu Nhã hai mươi bốn, ở giới giải trí, tuổi như vậy nếu như lại không nắm bắt cơ hội, rất nhanh liền phải đối mặt với vận mệnh bị đào thải.

"Hai người là tới gặp Đặng đạo sao?" Chu Tiểu Nhã chủ động cùng Lâm Tảo, Tần Lộ nói chuyện.

Lâm Tảo ngạc nhiên nhìn cô ta: "Cô cũng vậy sao?"

Chu Tiểu Nhã gật đầu, cười thân thiết lại ngây thơ: "Tôi là Chu Tiểu Nhã, là nghệ nhân của công ty giải trí Thượng Cường, hai người thì sao?"

"Giải trí Thượng Cường!" Tần Lộ thay đổi trước đó đối với Chu Tiểu Nhã phòng bị, hâm mộ đoạt lời nói, "Cô thật lợi hại, nhanh như vậy liền vào công ty lớn rồi, chúng tôi còn chẳng được vào, đúng, cô làm sao vào Thượng Cường vậy, có thể giúp tôi giới thiệu về Lâm Tảo với bên đó không?" Nói xong, cô bắt đầu nhiệt tình nói sơ về Lâm Tảo với Chu Tiểu Nhã, cực điểm nịnh nọt.

Kỹ xảo của Lâm Tảo thì chưa cần nói đến .

Cho là mình thật sự có hi vọng thông qua Chu Tiểu Nhã tiến vào công ty lớn, Lâm Tảo cũng mong đợi nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nhã.

Chu Tiểu Nhã nghe Lâm Tảo chỉ là diễn viên quần chúng, lập tức hạ thấp phòng bị với Lâm Tảo.

Qua loa hai câu, Chu Tiểu Nhã cấp tốc đi, thấy Tần Lộ quá phiền.

"Chị, Thượng Cường là công ty lớn sao?" Cô vừa đi, vừa nghe ngóng tình huống.

Tần Lộ y nguyên nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Nhã, ngoài miệng thấp giọng nói: "Um, Từ Tinh Tinh chính là người của Thượng Cường. . ."

Nói đến Từ Tinh Tinh, Tần Lộ bỗng nhiên nhíu mày.

Đổng Trác chân trước vừa cho các cô một cơ hội, chân sau Thượng Cường đã phái đến một đối thủ ghê gớm, đây là trùng hợp sao?

Tần Lộ đã nghe rất nhiều tin tức của giới giải trí, nhưng làm một diễn viên quần chúng lâu dài, chính cô cũng chưa thực sự va chạm với ai. Nếu như lần này thật sự là Từ Tinh Tinh cố ý gây khó dễ, người phụ nữ này cũng quá độc ác đi.

Hai giờ năm mươi, trợ lý của Đặng đạo đến, sau khi xác nhận thân phận thì liền dẫn bọn họ đến gặp Đặng đạo.

Đặng đạo cùng Tôn Khánh Văn là một thế hệ, ngay từ đầu đã quay phim chiến tranh với nhau, chỉ là chưa từng quay phim truyền hình, thuộc về đám đạo diễn già. Bây giờ Đặng đạo năm mươi tám, sức khỏe chút vấn đề, hắn chuẩn bị quay một bộ phim thật tốt rồi về hưu, Tôn Khánh Văn nói đùa nói « Thủy Tiên » giống truyện trẻ em viết không khác biệt lắm, Đặng đạo tràn đầy đồng cảm , nhưng đáng tiếc lại không đủ kinh phí để sửa lại.

Không có cách, Đặng đạo đành phải tự mình cầm đao sửa chữa, cố gắng để tính cánh nhân vật càng sung mãn, hành động phù hợp logic.

Thật vất vả mới có thể khai máy, vậy mà nữ chính lại chạy mất!

Nữ chính vừa chạy, ý chí của Đặng đạo cũng bay đi hơn phân nửa, đối với lần thử sức này không mong đợi nhiều lắm.

Thử sức bắt đầu.

Chu Tiểu Nhã là người đầu tiên, đề mục của cô là phản ứng mạnh mẽ khi có người nhìn trộm mình tắm.

Đứng ngoài quan sát, Tần Lộ nhìn về phía Lâm Tảo.

Lâm Tảo làm mặt "Cái này đề thật là khó" !

Tần Lộ vỗ trán, cảm thấy không lành.

May mắn, Chu Tiểu Nhã diễn kỹ cũng bình thường, làm Tần Lộ muốn cười.

Mặt khác hai diễn viên kia Tần Lộ cũng không sợ, mấu chốt là hình tượng cũng không phù hợp với hình ảnh mỹ nhân vùng sông nước.

Rốt cục đến phiên Lâm Tảo.

Đặng đạo phi thường hài lòng với ngủ quan của Lâm Tảo , không khỏi mong đợi với diễn kỹ của Lâm Tảo, nghĩ nghĩ, hắn cho Lâm Tảo cùng loại đề với Chu Tiểu Nhã .

Lâm Tảo kinh ngạc đến ngây người, bởi vì hai người trước đều là đề khác nhau, cô còn cho rằng mình cũng sẽ là đề mới.

Vừa căng thẳng, Lâm Tảo vô ý thức tham khảo cách biểu diễn của Chu Tiểu Nhã .

Lâm Tảo một bên vừa thắt lại aoa,một bên vừa chạy theo tên nhìn lén, Tần Lộ một mặt khó hiểu.

Chu Tiểu Nhã diễn kém, tốt xấu gì thì phản ứng rất nhanh, đối với phản ứng của nhân vạt thì cơ hồ rất chính xác, Lâm Tảo thì sao, đầu tiên cô không theo kịch bản, tiếp theo cô nói: "Đừng chạy, ta sẽ không đánh ngươi" lời kịch kêu giòn tan lại ngọt ngào, nào giống đuổi theo tên nhìn lén kêu đánh kêu giết, rõ ràng là hấp dẫn tên đó nhanh trở về khi dễ!

Cả Chu Tiểu Nhã cùng 3 người kia đều bật cười.

Tần Lộ lặng lẽ nhìn về phía Đặng đạo.

Đặng đạo thở dài.

Lâm Tảo thấy được, cũng nghe thấy, lập tức gấp đến độ không biết làm sao, hai trăm ngàn cát-sê a!

"Đạo diễn, tôi có thể thử lại một lần nữa không?" Lâm Tảo đỏ mặt, tội nghiệp nhìn qua Đặng đạo, "Tôi, tôi trước kia đều là diễn vai quần chúng, không cần thử sức, đều là đạo diễn nói cho tôi cách diễn thôi."

Lời vừa nói ra, Tần Lộ triệt để hết hi vọng.

Chu Tiểu Nhã thì nhìn vào mắt Lâm Tảo.

Đây là đồ đần ở đâu ra? Một diễn viên trong lúc thử vai nói với đạo diễn trước đây mình chỉ diễn quần chúng, quả thực chỉ có thể hình dung bằng một từ "chết".

Xem thường, Chu Tiểu Nhã thở ra một hơi, đã bắt đầu ảo tưởng đến ánh mắt của người đại diện khi biết mình dành được vai diễn này.

Đặng đạo đem những biểu cảm của mọi người thu lại hết trong mắt, chỉ có cô gái đối diện này, còn đang thấp thỏm chờ hắn trả lời.

Đặng đạo cảm thấy, diễn kĩ của 4 ngực bày đều là tám lạng nửa cân, đều thuộc về đẳng cấp thấp, duy chỉ có Lâm Tảo là đả động tinh thần hắn một chút.

Mà, lão Tôn ở trong điện thoại lại khen Lâm Tảo có thiên phú, hẳn không phải là lừa gạt hắn.

"Cô diễn vai quần chúng như thế nào?" Đặng đạo có phần cảm thấy hứng thú hỏi.

Tần Lộ bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chu Tiểu Nhã âm thầm nhíu mày.

Lâm Tảo nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi diễn qua nha hoàn thời cổ đại, hoa khôi thanh lâu, nữ học sinh cao trung , tiểu minh tinh. . ."

Đặng đạo: "Nhìn cô tuổi không lớn lắm, nhưng kinh nghiện quay phim cũng rất phong phú."

Lâm Tảo cười ngây ngô khiêm tốn: "Đều không có lời thoại."

Đặng đạo bỗng nhiên hiểu được vì sao lão Tôn thích cô gái này: "Được, cho cô ba phút chuẩn bị, cô diễn lại cảnh đó một lần."

Lâm Tảo đại hỉ: "Cảm ơn Đặng đạo!"

Không có thời gian để ý người khác, Lâm Tảo đi đến bên cạnh vách tường, đưa lưng về phía đám người tưởng tượng kịch bản. Nếu có người nhìn trộm cô tắm rửa, Lâm Tảo khẳng định phải thét lên, sau đó tranh thủ thời gian mặc quần áo tử tế. Thủy Tiên là một cô gái mạnh mẽ. . .

Lâm Tảo khẽ động con mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Lộ. Chị thì không, bà ngoại cũng không giống, Lâm Tảo nhớ kỹ có lần bà ngoại mang cô qua nhà cậu ăn cơm, vừa vặn gặp phải cảnh hai vợ chồng cãi nhau, mợ cầm cái nồi muốn đánh cậu, cậu từ lầu 5 chạy xuống dưới, trông thấy bà ngoại thì hai người mới ngưng chiến.

Không hết ba phút, Lâm Tảo lại bắt đầu lần diễn thứ 2.

Cô tưởng tượng Thủy Tiên ở ở một cái tiểu viện nhỏ, phát hiện Hán gian ghé vào trước cửa sổ nhìn trộm, Thủy Tiên lao ra đuổi theo lúc thuận tay quơ lấy một cây cái nồi.

Một cô gái mạnh mẽ xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.

"Tốt, cô được chọn!"

Đặng đạo kích động đứng lên, tại chỗ tuyên bố.

Rời đi, Lâm Tảo đã cầm được bản hợp đồng quay phim.

Nhớ tới trên hợp đồng tiền cát-sê được nhiều hơn băm mươi ngàn, Lâm Tảo ôm lấy Tần Lộ cười: "Đủ trả tiền đặt cọc nhà rồi!"

Tần Lộ vô tình nhắc nhở: "Trước kia đóng vai phụ ít tiền, hiện tại phải nộp thuế."

Lâm Tảo: ". . . Bao nhiêu?"

Tần Lộ thịt đau: "Một nửa!"

Lâm Tảo trừng mắt, Bất quá, một nửa của hai trăm năm mươi ngàn cũng rất nhiều!

Ngay tại lúc cô hài lòng ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp lúc, Wechat vang lên một tiếng chuông.

Lâm Tảo đi theo Tần Lộ lên xe taxi mới mở điện thoại ra xem.

Ông chủ Mạnh: Gửi số điện thoại di động của em qua cho tôi.

Giống như một thùng nước lạnh xuống đầu, Lâm Tảo cũng không cười nổi nữa.

Cô cứng đờ hỏi: Muốn gọi điện thoại sao?

Cô như gặp đại địch, nhìn tên Mạnh Hoài An trên điện thoại di động.

Nếu như không phải họp, Mạnh Hoài An cũng không thể khọt trò chuyện với cô một lát.

Ông chủ Mạnh: Hàn Luật sẽ liên hệ với em.

Lâm Tảo bị ngửi đà ông này dọa hồn bay phách lạc rốt cuộc cũng bình thường trở lại, cô thật sợ phải nói chuyện với Mạnh Hoài An.

Về phần Hàn Luật. . .

Đôi mắt Lâm Tảo sáng lên, có phải là Mạnh Hoài An muốn lấy lại dây chuyền, bản thân không tiện mở miệng, liền an bài trợ lý Hàn Luật liên hệ với cô?

Cô thống khoái mà đưa điện thoại di động gửi đi.

Hai phút , Hàn Luật quả nhiên gọi tới.

Lâm Tảo giơ tay lên nghe.

Bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của Hàn Luật : "Lâm tiểu thư, Mạnh tiên sinh muốn cùng cô ăn tối, sáu giờ tối nay tôi đón cô, có được hay không?"

Cắm vào phiếu tên sách:

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tảo: Tôi có thể không tiện không?

Hàn trợ lý: Tôi đề nghị tiểu thư nên thuận tiện.

Lâm Tảo: Nhưng tôi không nghĩ là mình thuận tiện đâu.

Hàn trợ lý: Mạnh tiên sinh hi vọng cô thuận tiện.

Lâm Tảo: Vậy nếu tôi không tiện sẽ như thế nào?

Hàn trợ lý: Chờ một lát, tôi đưa điện thoại cho Mạnh tiên sinh.

Lâm Tảo: . . . Bên tôi không sao, anh tới đón tôi đi!

Ha ha, còn không đáp ứng nữa thì tôi sẽ bị quấn hôn mê mất, mấy người có choáng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro