Chương 8: Mạnh thúc không cao hứng, hậu quả rất nghiêm trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu.

Lần thứ hai nhận được lời mời của Mạnh Hoài An giống như nhận được tin dữ, trong nháy mắt đã vượt quá kích động của việc Lâm Tảo nhận được hợp đồng.

Tần Lộ ngược lại là càng kích động hơn, nhưng nhìn qua Lâm Tảo sợ đến nỗi đánh rơi cả hợp đồng, Tần Lộ không nói gì.

Hai người trầm mặc trở về nhà.

Đồng hồ treo trên tường phòng khách, điểm đúng năm giờ hai mươi.

Còn khoảng 40 phút nữa Hàn Luật sẽ đến.

Lâm Tảo nghĩ đến đoạn đối thoại trước đó không lâu.

Hàn Luật: "Lâm tiểu thư, sáu giờ tôi đón cô, có được hay không?"

Nhìn Hàn Luật có vẻ tương đối dễ nói chuyện, Lâm Tảo thử hỏi: "Tôi có thể không đi chứ?"

Đầu kia yên lặng vài giây, giọng nói ôn hòa: "Sáng mai Mạnh tiên sinh về thành phố S, nếu như đêm nay không gặp được Lâm tiểu thư, Mạnh tiên sinh đại khái sẽ không vui."

Mạnh tiên sinh không vui. . .

Chỉ là nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Hoài An, Lâm Tảo liền không dám cự tuyệt; "Được, tôi đi."

"Chị, em nên làm gì đây a?" Lâm Tảo tuyệt vọng nhìn Tần Lộ xin giúp đỡ.

Tần Lộ tựa vào cửa sổ, cười như không cười nhìn cô: "Nếu không muốn đi, vậy cũng đừng đi."

Lâm Tảo một mặt khóc tang: "Em sợ anh ta trả thù a."

Tần Lộ buông tay: "Vậy liền đi thôi."

Lâm Tảo càng muốn khóc hơn, chỉ ăn cơm thì không có gì, cô sợ ăn xong lại còn bị thất thân.

Tần Lộ thở dài, không tiếp tục đùa, nghiêm túc nói: "Tiểu Tảo, chị không biết nên khuyên em như thế nào, việc này nếu là chị, Mạnh Hoài An vẫy tay với chị, chị sẽ lập tức nào qua, bởi vì làm người phụ nữ của anh ta so với việc lao tâm lao khổ đi đóng phim thì vẫn sung sướng hơn, ngày nào chị hưng phấn muốn quay phim, hắn ta có thể đưa tới một đống kịch bản tùy chị chọn. Nói một cách khác, trăm phần trăm mọi cô gái đều sẽ nghĩ như chị."

Lâm Tảo cúi đầu xuống.

Nói xong, Tần Lộ bỗng nhiên đi tới, cười nhéo nhẹ mũi Lâm Tảo một cái: "Nhưng chị biết em không thích, cho nên, thực sự không nguyện ý coi như xong, cùng lắm ngày mai hai chị em mình về nhà bán bánh bao, em xinh đẹp như vậy, tiệm cơm nhà chúng ta khẳng định cũng sẽ rất tốt"

Lâm Tảo: . . .

"Em muốn quay phim." Lâm Tảo nhỏ giọng nói, quay phim kiếm tiền so với bán bánh bao thì tốt hơn nhiều, Lâm Tảo cũng thật sự rất thích quay phim.

Đáy mắt Tần Lộ hiện ra ý cười, ngoài miệng lại rất khó khăn: "Không thể đắc tội Mạnh Hoài An, vạn nhất hắn lòng dạ nhỏ mọn, em dám cự tuyệt hắn, hắn khẳng định sẽ phong sát em, coi như hiện tại đi, hắn cũng có thể làm cho em thân bại danh liệt luôn." Không phải là Tần Lộ nói chuyện giật gân, loại chuyện này trong giới giải trí cũng rất bình thường.

Lâm Tảo cũng đoán là như thế, Mạnh Hoài An háo sắc đã nói lên nhân phẩm của hắn ta có vấn đề, thì lòng dạ của hắn có thể rộng lớn bao nhiêu?

"Đi thì đi, em tùy cơ ứng biến vậy!"

.

Năm giờ năm mươi lăm, Tần Lộ đứng sau màn cửa, trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu dưới lầu.
Cô quay đầu nhìn về phía ghế sô pha.

Lâm Tảo khẩn trương ngồi ở phía trên, chiếc váy trắng lần trước đã giặt sạch nhưng lần này không thể mặc lại nữa, Tần Lộ liền giúp Lâm Tảo kiếm một cái áo T-shirt viền đen cùng chân váy màu lam nhạt, một bộ dáng tươi mát. Kỳ thật Lâm Tảo là một mỹ nhân, Lâm Tảo vừa thi đại học xong rất thích ăn mặc tươi mát phóng khoáng, thế là Tần Lộ phối cho cô một kiểu tươi mát phóng khoáng nhìn vô mà không thể rời mắt được.

Vốn là tuổi còn nhỏ, hiện tại Lâm Tảo trông giống một nữ sinh vậy.

Tần Lộ bỗng nhiên kinh hãi, chẳng lẽ Mạnh Hoài An thích chính là. . .

Dừng lại, không được nghĩ nữa, không thể để tự em gái ột mình đối phó được.

"Đến rồi." Tần Lộ nhắc nhở Lâm Tảo.

Lâm Tảo ngó ngó cửa sổ, không xác định hỏi: "Vậy em đi xuống?"

Tần Lộ lắc đầu: "Gấp cái gì, chờ hắn gọi điện thoại."

Lâm Tảo ngồi lại sô pha.

Tần Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm dưới lầu, trông thấy Hàn Luật một thân âu phục phẳng phiu một tay đẩy cửa xe ra, tay kia mang theo hai hộp quà nữa xuống xe.

Tần Lộ cắn ngón tay, nhìn một cái, Mạnh Hoài An lại tặng quà cho Tiểu Tảo, sao ông trời bất công vậy, có người khát vọng loại cơ hội này hết lần này tới lần khác đều không có được, người muốn tránh lại cứ ập đến trên đầu người ta.

Tần Lộ hâm mộ khiến con mắt đều muốn sáng lên.

Sáu giờ đúng, điện thoại di động của Lâm Tảo vang lên, cô chỉ ngồi ngây ngốc ở sô pha cũng không biết được Hàn Luật đã xuống xe, nhận điện thoại còn tưởng rằng Hàn Luật nhắc cô xuống lầu: "Alo, cậu tới rồi sao?"

Hàn Luật: "Đúng vậy, tôi. . ."

Lâm Tảo: "Tôi ngay lập tức đi xuống, cậu chờ một lát."

Hàn Luật còn muốn giải thích, đầu kia đã tắt máy.

Tần Lộ vì quá ao ước mà nãy giờ vẫn chỉ trầm mặc.

Thế là, Lâm Tảo mở cửa ra, nhìn Hàn Luật đứng bên ngoài, cô liền bị dọa, "Bành" đóng cửa lại rồi sợ hãi lùi lại ba bước.

Hàn Luật: . . . Dáng dấp mình đáng sợ vậy sao?

Lâm Tảo không phải sợ hắn, mà là tinh thần quá căng thẳng, vốn là cảm thấy Mạnh Hoài An giống một đại ca xã hội đen, tự nhiên trước cửa lại xuất hiện một bóng người đen sì, cô có thể không sợ sao?

"Lâm tiểu thư, là tôi ." Hàn Luật lễ phép gõ cửa.

Lâm Tảo ỷ lại nhìn qua Tần Lộ.

Tần Lộ bất đắc dĩ, ai bảo cô là chị cơ chứ?

Bước nhanh tới, Tần Lộ thoải mái mở cửa: "Thật xin lỗi, Tiểu Tảo có chút nhát gan, không ngờ tới là cậu sẽ ở bên ngoài."

Hàn Luật nghe được ý vị trong đó, tựa hồ đối phương đang chất vấn hắn làm sao lại biết họ ở tầng mấy.

Hàn Luật chỉ là cười cười, đem hai cái hộp quà trong tay đưa về hướng Lâm Tảo: "Đây là lễ phục Mạnh tiên sinh chuẩn bị cho Lâm tiểu thư."

Lâm Tảo: . . . Dây chuyền kim cương cô còn chưa kịp trả lại, lại thêm một bộ lễ phục?

Lâm Tảo ngơ ngác, Hàn Luật nhìn đồng hồ, uyển chuyển nhắc nhở nói: "Mạnh tiên sinh dự hội nghị, bảy giờ sẽ kết thúc."

Tần Lộ nhận lấy hộp quà, đẩy Lâm Tảo vào phòng ngủ thay quần áo.

"Vì cái gì mời ăn cơm còn phải đưa lễ phục?" Bị Tần Lộ đè lên giường, Lâm Tảo không cao hứng, Mạnh Hoài An là không vừa ý cô mặc trang phục bình dân à? Nếu quả thật như thế, hắn dứt khoát liền ghét bỏ cô đi.

Tần Lộ một bên suy đoán một bên mở quà: "Có thể là muốn dẫn em đi tham gia yến tiệc cao cấp gì đó."

Nói xong, cô giơ bộ váy dài lên.

Lâm Tảo thấy một cái váy lụa dài màu trắng trước mặt, thật kinh diễm, so với cái váy lần trước cô mặc thì cái này quả thật không có lời nào diễn tả được.

Cô kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào váy lụa lạnh mà thoải má.

Quá đẹp.

Lâm Tảo chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tần Lộ còn cầm tới chỗ eo váy tinh tế: "Đẹp a? Đây mới thật sự váy tiên nữ a." Cửa hàng kia chỉ là bán hàng nhái thôi.

Lâm Tảo nhìn chằm chằm cái váy trong tay chị, nhíu mày: "Quá lộ a?"

Tần Lộ trợn mắt: "Lộ cái gì mà lộ, Mạnh Hoài An nếu quả thật muốn nhìn em lộ, vậy nên đưa cho em váy xẻ tà cổ thấp chữ V mới đúng, nào giống cái này, nhất định phải mang giày cao gót thì váy mới không chạm đất."

Lâm Tảo thành công bị Tần Lộ thuyết phục.

Mang tâm tình phức tạp đi thay váy, xong, Lâm Tảo đi đến trước gương, phần ngực có viền hoa tinh tế coi như kín đáo, bả vai phía sau lưng lộ cũng không nhiều, cuối cùng cũng tin tưởng Mạnh Hoài An tặng lễ phục không có mục đích tà ác như vậy. Còn lễ phục thì. . .

Lâm Tảo không dám nhìn thêm, sợ mình rơi vào viên đạn bọc đường của Mạnh Hoài An.

Tần Lộ cũng không dám nhìn thêm, cô sợ thấy nhiều sẽ bị đau mắt.

mở hộp quà kia ra có một đôi giày cao gót màu trắng, Tần Lộ nhịn không được chậc chậc: "Một thân như thế này chắc phải hơn vạn ấy."

Lâm Tảo phát sầu: "Em không quen đi giày cao gót."

Tần Lộ: "Không quen cũng phải đi,em không thể đi giày với cái váy này được."

Lâm Tảo đột nhiên cảm thấy mệt mỏi ,Mạnh Hoài An thật sự là biết cách giày vò người khác!

"Lâm tiểu thư, xong chưa?" Ngoài cửa, Hàn Luật khách khí thúc giục.

Tần Lộ trực tiếp mở cửa.

Hàn Luật ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tảo rực rỡ hẳn lên, làm cô ngại đỏ mặt, Hàn Luật lộ ra một nụ cười thân sĩ: "Bộ quần áo này rất thích hợp vơi Lâm tiểu thư."

Lâm Tảo cứng đờ nói cảm ơn.

"Đi thôi, đừng để Mạnh tiên sinh chờ." Hàn Luật mời cô đi trước.

Lâm Tảo lúc đi ra cửa, đôi mắt không khỏi lưu luyến nhìn Tần Lộ, một bộ dạng không muốn đi.

Tần Lộ liền đột nhiên sinh ra một loại tinh thần trách nhiệm của gà mẹ muốn che chở con mình!

"Chờ một chút, tôi có thể hỏi là lúc nào mọi người trở về không?" Tần Lộ nhìn Hàn Luật cười cười, "Quá muộn tôi sẽ đi ngủ mất."

Hàn Luật nói: "Cái này phải xem ý của tiên sinh, Tần tiểu thư không cần tiễn, gặp lại sau."

Nói xong, hắn tiện tay đóng cửa lại.

Diễn viên đều ở phòng cũ, không có thang máy, Lâm Tảo bọn họ ở tầng ba, sợ làm hư váy hoặc giày cao gót tương lai sẽ phải bồi thường, Lâm Tảo một tay nhấc lấy váy, một tay vịn cầu thang, cẩn thận từng li từng tí đi xuống dưới.

Hàn Luật lần nữa nhìn về phía đồng hồ: "Lâm tiểu thư, nếu như chúng ta đến trễ, Mạnh tiên sinh sẽ rất không cao hứng."

Lâm Tảo không dám đắc tội Mạnh Hoài An, chẳng lẽ còn không dám đắc tội phụ tá của hắn sao?

Cô hờn dỗi nói: "Vậy sao cậu không đi với anh ta, tiệc tối gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự lái xe đến."

Hàn Luật trầm mặc, thấy Lâm Tảo cứ bám lên tay vịn cầu thang, Hàn Luật ở phía sờ lên tay vịn một chút, không ngoài dự liệu, lòng bàn  đều là mồ hôi.

"Lâm tiểu thư đi thong thả, tôi ra xe chuẩn bị ít đồ."

"Ồ."

Lâm Tảo chậm rãi xuống bậc thang, thấy Hàn Luật cầm một gói khăn giấy ướt đưa tới, đưa cho cô xoa tay.

Lâm Tảo lau tay, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Còn ăn cái gì cơm a, đều đã sợ tới no luôn rồi!

Sau khi lên xe, Lâm Tảo nhìn ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không cùng Hàn Luật nói nửa câu.

Hàn Luật nhìn cô một chút, đưa tay, mở trần xe: "Mặc dù ban ngày nhìn hiệu quả không bằng ban đêm, nhưng cũng rất đẹp."

Lâm Tảo không nhúc nhích.

Hàn Luật: "Lâm tiểu thư không muốn hiểu rõ Mạnh tiên sinh một chút sao?"

Lâm Tảo rốt cục cũng chịu nhìn hắn.

Hàn Luật duy trì tốc độ xe, mắt nhìn phía trước nói: "Mạnh tiên sinh thích yên tĩnh không thích ồn ào, thường ăn cơm Tây ăn ít cơm trưa, có khái niệm thời gian rất tốt không thích trễ giờ, Mạnh tiên sinh nói là làm, cho nên, nếu như ngài ấy mời hoặc hi vọng người nào đó đi làm một chuyện, đối phương cự tuyệt, Mạnh tiên sinh sẽ rất không cao hứng."

Nói đến đây, Hàn Luật nhìn Lâm Tảo qua kính chiếu hậu: "Năm trước, có công ty nhỏ đưa ra một trò chơi mạng, Mạnh tiên sinh rất xem trọng hạng này, phái người đi đàm phán hợp tác, kết quả là trước ngày kí kết, một công ty khác đưa ra giá cao hơn, công ty nhỏ thấy lợi quên nghĩa. Mạnh tiên sinh rất không cao hứng, nửa năm sau, công ty cạnh tranh phá sản, công ty nhỏ mắc nợ phải đóng cửa."

Lâm Tảo đã hiểu: "Cái kia, cậu lái nhanh một chút, chúng ta chớ tới trễ."

Hàn Luật cười: "Hẳn là sẽ không, đúng, Mạnh tiên sinh có bệnh thích sạch sẽ, Lâm tiểu thư thử chú ý chút, tin tưởng Mạnh tiên sinh sẽ rất thích cô."

Lâm Tảo: . . .

Xong rồi, tự bôi đen mình sẽ chọc cho Mạnh Hoài An không cao hứng, hắn không cao hứng hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng nếu như không tự bôi đen đen, bị Mạnh Hoài An thích thì hậu quả cũng không lường được!

Lâm Tảo tiến thoái lưỡng nan.

Sáu giờ năm mươi tám phút, chiếc xe màu đen dừng trước một trung tâm phía đông.

Lâm Tảo kìm lòng không được không giống Hàn Luật, nhìn chằm chằm đám người từ trong đi ra.

Không biết qua bao lâu, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện, người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo, xem xét liền không dễ chọc, người đứng cạnh nói chuyện với hắn, hắn lại làm ra bộ mặt người sống chớ tới gần..

Hàn Luật chậm rãi lái xe tới, lại xuống xe thay Mạnh Hoài An mở cửa xe.

Lạo đại giới kinh doanh muốn lên xe, Lâm Tảo so với lần trước gặp hắn càng hoảng hơn.

Mạnh Hoài An cúi người, trông thấy cô gái mặc váy ngồi bên trong lưng thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh quay qua nhìn hắn: "Mạnh, Mạnh tiên sinh."

Mạnh Hoài An ừm một tiếng, ngồi xuống.

Hàn Luật đóng cửa xe, lái xe về phía trước.

Ngồi phía sau, Mạnh Hoài An mở ra Notebook, xử lý công việc.

Sợ trong lúc vô tình nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn, Lâm Tảo không dám nhìn qua bên trái, liền lấy điện thoại di động rq giết thời gian, mới nhớ lại lúc cô đổi lễ phục đã quên mang theo.

"Tìm cái gì?"

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Lâm Tảo vô ý thức trả lời: "Tôi, tôi quên mang điện thoại di động."

Mạnh Hoài An nhìn màn hình laptop hỏi: "Muốn gọi điện thoại?"

Lâm Tảo lắc đầu: "Không phải, tôi, tôi đã quen lúc ngồi xe phải chơi điện thoại."

Bàn tay gõ phím của Mạnh Hoài An dừng lại một giây.

Sau đó, hắn đem điện thoại di động của mình đưa cho Lâm Tảo: "Dùng của tôi trước đi, không cần khách sáo."

Lâm Tảo: . . .

Cô có thể không cần sao? Nhát gan, sợ hãi.

Cắm vào phiếu tên sách:

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh lão bản: Chơi điện thoại trước, chờ tôi làm xong liền tiếp chuyện với em.

Lâm Tiểu Tảo: Đừng, chính sự quan trọng, tuyệt đối đừng vì tôi mà làm trể nải công việc.

Mạnh lão bản: Cô gái tôi nhìn trúng quả nhiên rất ngoan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro