Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Dịch Ca, xe tới rồi chúng ta qua đó đi." Cô gái rúc vào trong ngực hắn đột nhiên nói.

Di chuyển tầm mắt, hắn nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đang chạy đến cách đó không xa, trong lòng rất ngạc nhiên vì sao hắn không nhận ra. Khi thuộc hạ mở cửa hàng ghế sau, hắn ôm cô đi đến trước xe, để cô lên xe trước rồi hắn mới ngồi vào.

Khi xe chuẩn bị lái đi, hắn đột nhiên nói với tài xế: "A Cường, đợi một lát."

"Sao vậy, Dịch Ca?" A Cường lập tức dừng xe, quay đầu nhìn hắn ngồi phía sau.

Hắn không trả lời mà nói với một thuộc hạ khác đang ngồi ở ghế phụ: "A Sâm, ngươi cũng nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cửa Dạ Quỷ phải không?"

"Đúng vậy, vừa đi ra tôi liền chú ý tới anh ta." A Sâm làm vệ sĩ cảnh giác so với người thường cao hơn rất nhiều.

" Có biết người này là ai không?"

"Tôi không biết. Nhưng đứng ở đây tôi đoán anh ta là thuộc hạ của một tên trùm băng đảng nào đó. Ông chủ vào vui chơi, anh ta không có thẻ hội viên nên phải đứng ngoài chờ."

Hắn suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho A Sâm: "A Sâm ngươi xuống xe, lập tức đi điều tra lai lịch của người này, một tuần nữa ta muốn có kết quả."

"Vâng." A Sâm nhận được mệnh lệnh, lập tức xuống xe.

"Được rồi, trở về đi."

Hắn ra lệnh, xe nhanh chóng lao về phía trước, sát bên cạnh hắn vẫn không quấy rầy cuộc nói chuyện cô gái cuối cùng không khỏi tò mò hỏi:" Dịch Ca, người đàn ông đó làm sao vậy?"

"Không có gì." Hắn mím môi mỏng cười mơ hồ: " Chỉ vô tình phát hiện ra một điều mà ta có thể mong chờ thôi."

Chiếc xe màu đen biến mất trong màn đêm, vẫn đang hút thuốc tầm mắt người đàn ông nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, người đàn ông rút điếu thuốc trong miệng ném xuống mặt đất ướt đẫm nước mưa. Ánh lửa yếu ớt của thuốc lá vật lộn trong nước mưa, nhưng vẫn không chịu nổi cơn mưa dần dần bị dập tắt.

Ngẩng đầu áp vào bức tường lạnh lẽo, một ít nước mưa bị gió thổi đánh lên trên người, anh vẫn bất động nhìn bầu trời đen bằng ánh mắt ảm đạm, cứ như vậy trầm ngâm.

Nhìn từ xa trên người anh bao phủ nhàn nhạt hưu quạnh giống như một bức tượng, lại giống như một vị thần lạc vào nhân gian.

Một tuần sau, A Sâm đem những gì Đinh Dịch muốn trình bày trước mặt hắn.

Cầm lấy tư liệu trong tay A Sâm, Đinh Dịch bắt đầu đọc, ở trang hồ sơ đầu tiên nhìn thấy một khuôn mặt.

Dù chỉ là một bức ảnh bán thân tầm 1 tấc, trong ảnh người đàn ông có đôi mắt sáng sắc bén, rõ nét như dã thú.

Đinh Dịch nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía bức ảnh.

"Anh ta tên là Trương Dân."

"Vâng, Dịch Ca." A Sâm đứng bên cạnh Đinh Dịch cung kính nói với hắn: " Anh ta năm nay hai mươi bảy tuổi, đã bị cầm tù 5 năm trước vì tội đánh tàn phế người đàn ông đã cướp bạn gái mình, sau khi được thả ra, anh ta làm bảo vệ cho một khách sạn. Một tháng trước Trần Quốc Đống, lão đại của hội Rắn Đen, đang có cuộc gặp riêng với tình nhân của mình trong khách sạn này, gặp phải kẻ thù truy đuổi, anh ta tay không tấc sắt đẩy lui bốn người có vũ khí giải cứu Trần Quốc Đống. Trần Quốc Đống khâm phục thân thủ của anh ta nên đã thuê với mức lương cao làm vệ sĩ cho mình."

Nghe xong A Sâm nói, Đinh Dịch thoáng nở nụ cười.
"Ta quả nhiên không nhìn lầm, anh ta thực sự có tài." Dừng một chút, Đinh Dịch quay sang A Sâm nói: " Ngươi cảm thấy người này có đáng tin không?"

"Theo trên tư liệu thì anh ta không có vấn đề gì." A Sâm nói đúng sự thật.

Đinh Dịch nhìn lại tư liệu trong tay lần cuối rồi ném sang một bên: "Trước tiên đem anh ta rời khỏi Trần Quốc Đông, sau đó xác nhận xem anh ta có vấn đề gì không. A Sâm gọi điện cho Trần Quốc Đông nói tám giờ tối nay ta muốn mời lão ta ăn cơm."

A Sâm không lập tức làm theo mà hướng Đinh Dịch nói: " Dịch Ca, ngài định mời lão ta đi ăn tối với tư cách gì?"

Đinh Dịch không chút do dự, nhanh chóng nói: " Lấy danh nghĩa lão đại của bang Thanh Long, bang hội lớn nhất hắc đạo. Dùng thân phận trấn áp lão ta, tránh cho Trần Quốc Đông lão già đó giở trò bịp bợm."

" Vâng."

A Sâm nhận được câu trả lời, liền rời khỏi căn phòng nơi Đinh Dịch đang ở gọi điện cho Trần Quốc Đống lão đại hội Rắn Đen.

Hắc đạo có rất nhiều băng đảng, riêng trong hắc đạo đã có hàng trăm cái tên. Trong số những băng đảng này nổi tiếng đáng sợ nhất là bang Thanh Long, băng đảng lớn nhất trong hắc đạo.

Bang Thanh Long có lịch sử lâu đời, có thể bắt nguồn từ thời nhà Minh nhà Thanh. Giữa sự hỗn loạn thay đổi của xã hội, bang Thanh Long lúc lên lúc xuống như thủy triều. Khi thì biến mất khỏi xã hội đôi khi lại lao lên đứng đầu, đứng vững vàng phía trên các băng đảng lớn.

Trong gần 100 năm phục hồi kinh tế, bang Thanh Long từng biến mất nay lại một lần nữa trở thành băng đảng lớn nhất hắc đạo dưới sự lãnh đạo của nhiều thế hệ ông trùm.

Đối với một băng đảng nổi tiếng bẩn thỉu tội ác như vậy, cảnh sát đã sớm đưa nó vào danh sách đen cần tiêu diệt khẩn cấp. Muốn bắt được giặc trước tiên phải bắt vua trước, nếu không loại bỏ được lão đại của bang Thanh Long trước, thì bang Thanh Long không thể hoàn toàn bị tiêu diệt. Những tên trùm trước đây của bang Thanh Long rất xảo quyệt, không bao giờ lộ diện trước mặt người khác, không những có nhiều danh tính mà còn hối lộ các quan chức chính phủ cấp cao để làm việc cho chúng, khiến cảnh sát lần nào cũng bất lực.

Hiện tại, mặc dù cảnh sát vẫn chưa có biện pháp đối phó với bang Thanh Long, để loại bỏ khối u ác tính này trong xã hội, cảnh sát vẫn chưa bao giờ từ bỏ niềm tin, bò từng bước về phía trước trên con đường hẹp quanh co tìm cách tiêu diệt nó.

Một ngày buổi trưa, điện thoại di động của cục trưởng Thi Bách Diệu rung lên, ông vội vàng lấy điện thoại trong quần ra xem, nội dung tin nhắn chỉ có vài chữ, liếc nhìn là có thể xem hết.

Thi Bách Diệu đọc tin nhắn vẻ mặt không thay đổi, cất điện thoại vào trong quần. Đang định tiếp tục phê duyệt văn kiện tiếp, một cấp dưới của ông thậm trí còn không thèm gõ cửa đã lao vào như vũ bão.

" Cục trường chúng ta nhận được tin tức bí mật, lão đại của bang Thanh Long có thể sẽ xuất hiện ở khách sạn Phượng Hoàng!"

Thi Bách Diệu nhàn nhạt liếc nhìn thuộc hạ đang thở hổn hển nói một câu: "Bạch Xuyên, lúc vào sao anh không gõ cửa?"

" Ôi sếp, đến lúc nào rồi còn quan tâm tôi gõ cửa hay không gõ cửa!" Thấy ông bất vì sở động, Bạch Xuyên gấp đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Trùm bang Thanh Long có thể sẽ xuất hiện ở khách sạn Phượng Hoàng. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta phải nhanh chóng ra tay bắt kẻ tội ác tày trời này diệt trừ họa hại cho dân chúng!"

Truyện được HamNgu2401 chuyển ngữ ( đăng duy nhất trên wattpad )

"Muốn bắt thì bắt anh trước, không gõ cửa không sao, vừa bước vào đã hét lên là không tôn trọng lãnh đạo, trông ra thể thống gì nữa." Thi Bách Diệu không hề bị ảnh hưởng chút nào nhàn nhã nói.

" Cục trưởng!" Nhìn thấy ông như vậy, Bạch Xuyên thật muốn đập đầu vào tường.

Đặt văn kiện trong tay sang một bên, Thi Bách Diệu dựa lưng vào ghế chính thức trả lời câu hỏi của cấp dưới.

" Cậu nói lão đại bang Thanh Long chỉ là "Có thể" xuất hiện mà thôi, chúng ta không nên hành động hấp tấp trước khi chắc chắn rằng hắn sẽ xuất hiện. "

"Tuy không khẳng định hắn sẽ xuất hiện, nhưng cũng không khẳng định hắn sẽ không xuất hiện!" Nhìn thấy Thi Bách Diệu không có ý phái người đi bắt như dự kiến, Bạch Xuyên lo lắng giải thích.

"Bạch Xuyên, anh có biết nếu tùy tiện hành động kết quả sẽ như thế nào không?" Thi Bách Diệu vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Xuyên bị hỏi không hiểu ra sao: " Cái gì thế nào? Còn có thể thế nào? Bắt được là chuyện tốt, không bắt được thì chẳng có gì to tát cả."

Thần kinh thô của cấp dưới khiến Thi Bách Diệu đau đầu, ông đưa tay ấn vào thái dương.

"Trước khi có tin tức chắc chắn 100%, nếu hành động hấp tấp sẽ chỉ đánh rắn động cỏ. Lão đại của bang Thanh Long sẽ biết cảnh sát đã chú ý đến hắn, sẽ có những biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt hơn. Đến lúc đó, đừng nói là chúng ta có được tư liệu về hắn, về sau bất cứ ai cố gắng tiếp cận hắn cũng sẽ trở nên rất nguy hiểm."

"Nói đến phòng ngừa nghiêm ngặt, lão đại bang Thanh Long có khi nào không giấu kín bản thân?" Bạch Xuyên chỉ là không hiểu.

Đã nói đến mức này rồi, nhưng cấp dưới vẫn không hiểu thì ông cũng không thể làm gì được.

Thi Bách Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trịnh trọng ra lệnh cho Bạch Xuyên: "Dù sao thì lần này cậu cứ coi như không nghe thấy gì đi. Còn có, sau khi rời khỏi văn phòng của ta, hãy nói cho những người khác rằng ta sẽ không phái người đến khách sạn Phượng Hoàng bắt người."

" Cục trưởng!" Cảm nhận được là một chuyện, nghe được lại là chuyện khác. Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Thi Bách Diệu, Bạch Xuyên cảm thấy tức giận bắt đầu nói không kiềm chế, "Lúc trước nghe nói tôi cũng không tin. Bây giờ ông nhiều lần phản đối việc bắt người, chẳng lẽ đúng như lời đồn, ông đã bị bang Thanh Long mua chuộc từ lâu rồi!"

Thi Bách Diệu liếc nhìn Bạch Xuyên, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

"Ra ngoài làm việc khác đi, ta còn có văn kiện cần xét duyệt."

Thi Bách Diệu nói xong liền cúi đầu đọc tài liệu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa. Bạch Xuyên thấy ông như vậy, muốn tức giận lại không thể làm gì, tức giận xoay người rời đi " Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại duy nhất Thi Bách Diệu, ông đặt văn kiện trên tay xuống vô cùng mệt mỏi nằm chết dí trên ghế. Im lặng một lúc, ông nhắm mắt lại khẽ thở dài.

Khoảng bảy giờ tối, một chiếc limousine màu đen lái vào gara ngầm của khách sạn năm sao Phượng Hoàng.

Nhìn thấy xe lái vào gara, Đinh Dịch đang ngồi trên một chiếc xe khác hỏi A Sâm đang ngồi ở ghế trước: "Mọi chuyện đã thu xếp xong chưa?"

"Vâng, Dịch Ca mọi chuyện đã thực hiện theo yêu cầu của ngài. Người ngồi trên chiếc xe vừa lái tới là người thay thế ngài. Anh ta sẽ thay mặt ngài thương lượng với Trần Quốc Đống. Tôi đã lắp thiết bị nghe lén mini trên người anh ta, ngài có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, cũng có thể thông qua micro truyền lệnh cho anh ta."

Nói xong, A Sâm đưa chiếc micro chỉ bằng ngón tay cái cho Đinh Dịch.

"Không cần, mọi việc ngươi chịu trách nhiệm." Đinh Dịch không nhận.

" Vâng." A Sâm đặt micro trở lại vị trí cũ.

"Nhưng thế này ta cũng không có việc gì làm." Ngồi ở ghế sau xe Đinh Dịch có vẻ nhàm chán.

" Dịch Ca, ngài có muốn mời Hải Lỵ đi cùng không?" Nghe hắn nói vậy, A Cường phụ trách lái xe quay đầu nhìn hắn: "Dù sao đây cũng là khách sạn đặt phòng rất dễ dàng." ."

Hải Lỵ được A Cường nhắc tới chính là tình nhân yêu quý nhất của Đinh Dịch vào lúc này, cô cũng là người phụ nữ mà Đinh Dịch đưa đến hộp đêm Dạ Quỷ một tuần trước.

"Không." Đinh Dịch gãi gãi lông mày, "Hôm nay trên giường ta đem cô ấy làm mệt đến chết, để cô ấy nghỉ ngơi một chút."

Đối với Hải Lỵ, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại biết cách lấy lòng hắn, Đinh Dịch hiếm có nổi lên cảm giác thương hương tiếc ngọc.

Nghe được hắn nói như vậy, A Cường với A Sâm không khỏi nhìn nhau cười.

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu trắng khác lái vào gara.

"Là xe của Trần Quốc Đông."

Quả nhiên, sau khi A Sâm nói xong, lão đại hội Rắn Đen Trần Quốc Đông bước ra khỏi chiếc xe màu trắng, người bước ra mở cửa cho lão trước chính là Trương Dân, người luôn được Đinh Dịch khắc sâu trong trí nhớ.

Ánh mắt Đinh Dịch không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không ai biết hắn đang nhìn ai. Ngay khi Trần Quốc Đống cùng hai gã vệ sĩ trong đó có cả Trương Dân theo thang máy đi lên lầu, Đinh Dịch mở cửa xe bước ra ngoài.

"Dịch Ca ?"

Nhìn thấy hắn xuống xe, A Cường với A Sâm đồng thời bước ra ngoài.

"Các ngươi ngồi trở về đi." Đinh Dịch không quay đầu lại nói: "Các ngươi ở đây nghe lén Trần Quốc Đông, ta đi một lát sẽ quay lại."

" Thế nhưng......"

"Đừng lo lắng, chẳng phải các ngươi đã phái người canh gác khách sạn Phượng Hoàng rồi sao? Ta sẽ không sao đâu." Vẫy tay với hai người họ, Đinh Dịch không quay đầu lại đi thẳng đến cửa thang máy, nhấn nút đi lên lầu, khi cửa thang máy mở ra hắn bước vào.

Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, A Sâm đi đến đứng ở trước thang máy nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi phía trên, sau khi những con số dừng lại, y bước trở lại ô tô.

"Tầng mười bảy là tầng mời Trần Quốc Đông dùng bữa tối."

A Cường ngồi ở ghế lái suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: " Dịch Ca, ngài ấy có vẻ rất coi trọng người tên Trương Dân đó."

A Sâm mỉm cười: "Mỗi người đều có sở thích riêng. Sở thích của Dịch Ca là tìm kiếm tài năng để sử dụng cho bản thân. Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã được ngài ấy chọn như vậy sao?"

"Đúng vậy." A Cường hiểu ý, gật đầu.

Hai người họ một người lúc mười mấy tuổi bị thương nặng trong một vụ chém giết được Đinh Dịch cứu và bồi dưỡng, người còn lại lớn lên trong bang Thanh Long, do thân phận thấp kém nên y vẫn chưa được biết đến, cho đến khi được Đinh Dịch phát hiện và coi trọng mới có ngày hôm nay. Mặc dù họ trải qua khác nhau, nhưng hai người họ đều quyết tâm phục vụ cho Đinh Dịch, sẵn sàng chết vì Đinh Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro