Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài phút sau, giọng nói của Trần Quốc Đống phát ra từ ống nghe, A Sâm điều chỉnh sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lắng nghe cuộc trò chuyện của đối phương.

A Cường biết mình vô dụng nên dựa vào ghế ô tô ngủ thiếp đi.

Trần Quốc Đống gần năm mươi tuổi, là lão đại của một băng đảng nổi tiếng, lúc nghe tin lão đại bang Thanh Long mở tiệc chiêu đãi mình, dù kinh ngạc nhưng vẫn đi đến một cách bình tĩnh.

Trước khi đến dự tiệc, Trần Quốc Đông đã suy đoán một số lý do khiến lão đại bang Thanh Long mời mình ăn tối.

Trong số đó lão cho rằng khả năng cao nhất chính là bang Thanh Long muốn hợp tác với hội Hắc Xà để làm ăn. Cách đây không lâu, lão đã vận chuyển thành công một lô heroin có độ tinh khiết cao từ Việt Nam về, tuy nhiên thời gian gần đây cơ quan công an đang tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt nên chưa có cơ hội ra tay, nếu toàn bộ lô heroin này được bán hết thì số tiền thu vào sẽ rất lớn không gì có thể mô tả được.

Một tuần trước lão đến một nơi gọi là Dạ Quỷ, thực chất hộp đêm này là nơi tụ tập buôn bán bất hợp pháp, những người muốn hợp tác tiết lộ với lão điều này, có lẽ lão đại bang Thanh Long đã nghe được một ít tin đồn về việc này.

Có vẻ như bang Thanh Long có hứng thú với lô heroin này nên gọi lão đến đây để mua. Lão chỉ không biết liệu băng nhóm hắc đạo lớn nhất này có đưa ra mức giá làm lão hài lòng hay không.

Nghĩ đến đây, Trần Quốc Đông dẫn theo hai vệ sĩ đến gần căn phòng sang trọng nhất khách sạn Phượng Hoàng, người muốn gặp lão đã ngồi sẵn ở bàn ăn.

Bàn ăn hình tròn kiểu Trung Quốc đặt ở giữa phòng có đường kính năm mét, nhìn thấy lão đi tới, người đàn ông ngồi sau bàn ăn nói với Trần Quốc Đống đối diện đang quan sát mình: " Trần lão đại nể mặt cùng tôi ăn cơm, thật sự cấp cho tôi thể diện, đến, mời ngồi, tôi đã cho người mang đồ ăn lên, rất nhanh sẽ đưa tới."

Trần Quốc Đống  giống như cười mà không phải cười ngưng mắt nhìn người đàn ông có khí chất phi thường này, nói: "Ta may mắn được ăn tối với lão đại bang Thanh Long. Ai mà không biết rằng lão đại bang Thanh Long chưa bao giờ xuất hiện trước mặt những người khác, khi được tin anh muốn mời ta ăn tối, điều đó thực sự khiến ta bất ngờ."

Trần Quốc Đông vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông, nói xong liền dừng lại bảo thuộc hạ châm một điếu thuốc cho mình, sau đó mỉm cười với người đàn ông.

"Nhưng ta hơi thất vọng sau khi gặp anh."

"Ồ, sao lại nói như thế?"

"Bởi vì ngươi không phải lão đại thực sự của bang Thanh Long."

Bầu không khí hòa hợp ban đầu sau lời nới của Trần Quốc Đống trở nên ngưng trọng, nhưng Trần Quốc Đống người gây ra tình huống này vẫn nở nụ cười trên môi.

"Ta chưa từng gặp qua lão đại bang Thanh Long, nhưng ta biết ít nhất không phải ngươi. Mặc dù ngươi không phải là lão đại bang Thanh Long, nhưng ngươi vẫn có quan hệ mật thiết với hắn. Bởi vì không có sự đồng ý của hắn, không ai dám mạo danh hắn ta." Trần Quốc Đống rút điếu thuốc trong miệng thổi ra một làn khói trắng.

" Giả mạo lão đại bang Thanh Long không ai có thể sống sót quá bảy ngày."

Không ai biết tên hay ngoại hình của lão đại bang Thanh Long, nhưng hắn có danh tiếng vang xa, quyền lực tài chính vượt xa những gì người bình thường nghĩ. Để kiếm tiền, đã từng có một số người giả làm lão đại bang Thanh Long lừa dối mọi người khắp nơi, khi cảnh sát không để ý những người này đã bị chặt đầu trong vòng bảy ngày. Về sau không ai dám làm như vậy.

Lời nói của Trần Quốc Đông khiến người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười.

"Trần lão đại quả nhiên là một người khôn ngoan, khó trách đi đường lâu như vậy mà không gặp phải phiền toái gì."

Người đàn ông không trực tiếp phủ nhận, nhưng lời nói của anh ta đã khiến mọi người có mặt biết rằng anh ta thực sự không phải lão đại của bang Thanh Long.

Trần Quốc Đông thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng.

" Lão đại bang Thanh Long muốn mời ta ăn tối, hắn nên trực tiếp tới, thay vì tìm người thay thế. Loại hành vi lừa gạt này, thật sự khiến ta không vui. Vì lẽ đó, trước khi nhìn thấy hắn ta sẽ không nói chuyện với ngươi.

Trần Quốc Đông không cười, người đàn ông cũng không cười, chắp hai tay lên bàn ăn, ánh mắt nham hiểm của người đàn ông cũng không kém phần hung ác so với Trần Quốc Đông: " Trần lão đại, trước khi nói những lời này ông nên hiểu rõ ràng. Ông phải biết rằng bất cứ ai nhìn thấy lão đại của chúng tôi. Chỉ cần lão đại cho rằng ông không đáng tin cậy, ông sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau."

"Ý của ngươi là lão đại của ngươi không tin tưởng ta? Hắn là người có lòng nghi ngờ rất nặng."

Trần Quốc Đống nhìn thẳng người đàn ông, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Người đàn ông mặt liền biến sắc, khôi phục lại dáng vẻ khiêm nhường: " Trần lão đại mọi người đều biết lão đại chúng tôi không xuất hiện trước mặt người khác, ông đừng suy nghĩ quá nhiều, để tôi dùng chính thân phận của mình mời ông bữa tối, chứng tỏ khả năng lão đại thực sự đem ông để trong lòng.

Trần Quốc Đông trong đầu cân nhắc tình hình hiện tại, tính toán được mất của việc kiên trì, cuối cùng lão đã chọn bên mang lại lợi ích lớn nhất cho mình.

Thật sự gặp được lão đại bang Thanh Long chưa chắc là chuyện tốt, theo như người đàn ông này nói, sau khi gặp được hắn, lão rất có thể sẽ bị ám sát. Hơn nữa, lượng heroin trong tay lão rất lớn, sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới bán hết, nguy cơ bị cảnh sát phát hiện sẽ tăng gấp đôi. Nhìn toàn hắc đạo, về cơ bản có rất ít người có thể mua được lô heroin này cùng một lúc. Bất kể nguồn lực tài chính hay thực lực, bang Thanh Long hoàn toàn là người mua lý tưởng nhất, có thể cùng họ hợp tác không thể nào tốt hơn.

Hiểu rõ ràng rồi, Trần Quốc Đông hút một điếu thuốc nói: "Vậy ngươi muốn cùng ta hợp tác buôn bán cái gì?"

Mặc dù trong lòng lão đã xác định được nguyên nhân tại sao bang Thanh Long lại tìm mình, nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra cho đến khi đối phương nói ra.

Người đàn ông không vội nói ra mục đích của mình mà liếc nhìn những người vệ sĩ đi theo đằng sau Trần Quốc Đống.

"Trần lão đại, kế tiếp nói chuyện tôi không muốn người thứ ba nghe được ngoại trừ ông, cho nên ông có thể cho họ ra ngoài nghỉ ngơi một lát được không?"

Trần Quốc Đống do dự một hồi mới ra lệnh cho người bên cạnh rời khỏi phòng bao, cùng rời đi với thuộc hạ của Trần Quốc Đống còn có vài vệ sĩ do người đàn ông mang theo.

Thân là vệ sĩ của Trần Quốc Đống, Trương Dân cùng với một vệ sĩ khác đi ra khỏi phòng, anh chưa kịp điều chỉnh tư thế phòng thủ thì một con dao sắc nhọn đã bay về phía anh, suýt chút nữa đâm vào đầu. Nhanh chóng tránh né, anh chỉ nhìn thấy một bóng đen biến mất trong hành lang.

" Người nào?"

Vệ sĩ đi cùng anh định rút súng đuổi theo nhưng ngay lập tức bị Trương Dân ngăn lại.

"Đây là nơi công cộng, tùy tiện rút súng sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, ngươi ở đây bảo vệ Trần lão đại, ta đuổi theo là được rồi."

"Tốt."

Trước lúc Trương Dân đuổi theo, anh liếc nhìn con dao dài một tấc được đóng đinh chắc chắn vào tường, anh hiểu rõ thực lực của đối phương. Ném dao không chỉ cần sức mạnh, đánh vào chỗ hiểm không chỉ thể hiện thân thủ của đối phương mà việc lưỡi dao gần như chìm hoàn toàn vào bức tường cứng cũng thể hiện năng lực của hắn.

Dưới đáy lòng đã biết đại khái, suốt chặng đường đuổi theo Trương Dân trong đầu tự hỏi đối phương là ai.

Với thân thủ tốt như vậy, không phải là sát thủ thì chính là vệ sĩ.

Hơn nữa, mục tiêu của người này hình như là anh - anh có gây chuyện gì sao?

Một đường đuổi theo không nhìn thấy bóng đen kia, tưởng rằng đối phương đã đi rất xa, khi Trương Dân sắp sửa thất vọng thì anh kinh ngạc phát hiện cách đó không xa có một bóng đen.

Trương Dân một đường đuổi theo, nhưng bóng đen sắp biến mất đã dừng lại chờ đợi anh, bởi vậy quay đi quay lại Trương Dân coi như là ngu ngốc cũng hiểu được ý định của người áo đen.

Hắn đang cố ý dẫn dụ anh đuổi theo mình, chẳng lẽ lại là kế điệu hổ ly sơn? Trương Dân giật mình nhanh chóng quay người chạy về.

Chuyển ngữ HamNgu2401 ( truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad )

Nhưng anh còn chưa bước được hai bước, người áo đen lại ném một con dao bay về phía anh.

Con dao vừa nhanh vừa hung ác, một dao này hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Một lần nữa tránh được đòn tấn công của người áo đen trong gang tấc, Trương Dân vẫn còn sợ hãi.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy người áo đen đang ung dung đứng ở đầu hành lang bên kia, anh hơi sửng sốt.

Trương Dân trí nhớ rất tốt, anh sẽ không bao giờ quên bất cứ ai anh từng gặp, mà người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông anh đã nhìn thấy trước cổng hộp đêm Dạ Quỷ một tuần trước!

Dù lúc đó chỉ có một bên mặt khi anh nhìn thấy, thế nhưng vẻ uy nghiêm thống trị tự nhiên của người đàn ông vẫn còn in rõ trong ký ức vẫn còn mới mẻ.

Nhận thấy Trương Dân hơi sửng sốt khi nhìn thấy mình, người đàn ông nhếch môi tự đắc mỉm cười. Thân ảnh đột nhiên biến đổi bay về phía Trương Dân với tốc độ cực nhanh.

Không phải Trương Dân phản ứng chậm mà do động tác của người đàn ông nhanh đến mức khó tin. Khi Trương Dân kịp phản ứng khuôn mặt người đàn ông đã ở ngay trước mắt.

Hành lang chỉ rộng hơn một mét, trái phải né tránh là hoàn toàn không thể, để ngăn cản người đàn ông tấn công, Trương Dân liên tục lùi về phía sau trong khi người đàn ông không ngừng tiến tới.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ không có một chút nào ý định lui bước mà chỉ có dục vọng mãnh liệt đều muốn áp chế đối phương.

" Mắt tốt đấy."

Người đàn ông lại cười, vừa nói xong gót chân trái của Trương Dân đã chạm vào bức tường cuối hành lang.

Mọi thứ dường như đã sớm chuẩn bị tốt, có thể như là đột ngột, trong nháy mắt khi chân Trương Dân chạm vào tường, anh đột nhiên ngồi xổm xuống dùng đôi chân dài quét qua phần thân dưới của người đàn ông.

Đó là động tác nhanh và hung ác, nếu bị đá phải kết quả không chỉ là ngửa mặt lên trời mà hoàn toàn có khả năng mắt nổ đom đóm không thể đứng dậy.

Nhưng người đàn ông tránh được, như thể đã hiểu rõ suy nghĩ của Trương Dân hoặc như thể vẫn luôn đề phòng Trương Dân, một đối thủ không nên coi thường.

Người đàn ông trước mặt Trương Dân nhanh nhẹn thực hiện một động tác lộn ngược rất đẹp mắt nhìn Đinh gọn gàng, phần đuôi chiếc áo gió màu đen kiểu khăn choàng vẽ một vòng cung hoàn hảo trên không trung.

Nhìn thấy động tác gọn gàng của người đàn ông, Trương Dân hơi nheo mắt không dừng lại mà tiến về phía trước.

Trận chiến bắt đầu từ đây, hành lang rộng khoảng một mét rưỡi, dài khoảng ba mươi mét là chiến trường của bọn họ, đối thủ là người ẩn dấu thực lực, không thể xem thường.

Trước khi biết thực lực của đối phương, không ai dám bộc lộ thực lực của mình, khi bắt đầu đánh nhau hai người bọn họ không hẹn mà chỉ dùng tám phần sức mạnh.

Người đàn ông không sử dụng vũ khí nữa, như thể biết Trương Dân không có ý định dùng vũ khí đánh trả, cả hai người đều sử dụng tay không.

Trương Dân sắc mặt lạnh lùng, tựa hồ ở trong lòng đánh giá thực lực người đàn ông này, đồng thời cũng đang suy nghĩ vì sao người đàn ông này lại đánh nhau với mình.

Người đàn ông trên môi nở nụ cười, tựa hồ có vẻ an tâm rất hài lòng với Trương Dân đối thủ đánh ngang tay với mình.

Họ đánh nhau kịch liệt, dường như quên mất đây là khách sạn Phượng Hoàng, khách sạn hạng sang thường xuyên có người lui tới, mặc dù là khu ăn uống cao cấp người bình thường không thể vào nhưng không có nghĩa là sẽ không có ai đến.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bởi vì hai người không chịu nhận thua đánh nhau lâu dài mà hơi hơi toát ra mồ hôi mỏng, một nữ nhân viên phục vụ đi ngang qua bị cảnh này làm hoảng sợ hét lên.

Một tiếng này hét lên khiến động tác bọn họ dừng lại đột ngột, Trương Dân vẫn đề phòng nhìn vào người đàn ông, nhưng người đàn ông lại lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Quên đi, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Người đàn ông lùi về sau ba bốn bước, quay lưng lại với Trương Dân, đối anh phất phất tay sau đó đi về hướng ngược lại với Trương Dân. Khi đi ngang qua nữ nhân viên phục vụ mặt đang tái mét quỳ dưới đất, người đàn ông mỉm cười nói: "Chúng tôi chỉ đang trao đổi võ thuật thôi, không cần phải sợ hãi như vậy."

Người đàn ông cười rộ lên làm cho người ta thấy mị lực kinh diễm, lại để cho nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy hai gò má đỏ lên cho đến khi hắn đi xa cũng chưa lấy lại tinh thần.

Trương Dân chỉ liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ đang ngẩn người, rồi trầm mặc không nói im lặng rời đi.

Trận chiến này khiến Trương Dân có chút bất an. Trực giác nói cho anh biết người đàn ông này tuyệt đối không phải một nhân vật nhỏ bé tuỳ ý dễ chọc, nguyên nhân anh bất an chính là tại sao người đàn ông có thân thủ mạnh mẽ như vậy lại xuất hiện trước mặt anh.

Khi quay lại gian phòng nơi Trần Quốc Đống đang ở, anh thấy mọi thứ vẫn bình thường không có phát sinh chuyện gì. Bởi vậy cũng cho Trương Dân biết rõ người đàn ông thực sự cố tình đến vì mình.

Người áo đen này là ai?

Dựa vào cửa phòng Trương Dân một mực trầm tư.

Ước chừng mười lăm phút sau, Trần Quốc Đống "rầm"một tiếng mở cửa phòng vội vàng đi ra, sắc mặt có chút khó coi.

"Trở về."

Lão lạnh lùng bỏ lại những lời này trực tiếp đi thẳng về phía thang máy.

Trương Dân cùng một vệ sĩ khác lập tức đi theo sau lưng lão. Lúc đi đến thang máy, nó đang dừng lại ở tầng 5, Trương Dân nhấn nút đi xuống, quay lại bên cạnh Trần Quốc Đống.

Trong khi chờ thang máy, Trương Dân chú ý thấy Trần Quốc Đống tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, một mực không biểu tình trầm mặc.

Cuối cùng thang máy cũng đến cửa " đinh" một tiếng mở ra, nhưng Trần Quốc Đống lại không có ý định bước vào. Dừng vài giây lão bỗng nhiên nói.

"Trương Dân ."

"Vâng ."

" Ngươi không cần phải đi theo ta."

Trương Dân ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Quốc Đống, nhưng lão không nhìn anh.

"Ngươi bị đuổi việc. Ngày mai ta sẽ nhờ người chuyển tiền lương tháng này vào tài khoản của ngươi."

Trần Quốc Đống đi vào trong thang máy, nhưng lần này đi theo sau là một vệ sĩ khác, Trương Dân vẫn ở nguyên tại chỗ.

Nhìn theo Trần Quốc Đống đi vào thang máy, trong đôi mắt đen láy của Trương Dân nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc nào, lúc cửa thang máy sắp đóng lại anh hướng Trần Quốc Đống cúi đầu chào, cửa thang máy đóng lại như bình thường.

Đứng ở trong thang máy, Trần Quốc Đông hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong phòng.

"Trần lão đại, tôi biết ông là người bận rộn, bởi vậy sẽ không lãng phí nhiều thời gian của ông, chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính. Hai vệ sĩ vừa mới đi ra ngoài trong đó có một người tên là Trương Dân phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro