Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Quốc Đống có chút ngoài ý muốn, không để lộ sắc mặt hướng điếu thuốc vào gạt tàn gõ gõ.

"Lão đại của ngươi đối anh ta có hứng thú?"

"Lão đại của chúng tôi trong lúc vô tình gặp anh ta một lần, cảm thấy anh ta là một nhân tài có thể bồi dưỡng nên có hứng thú thu nhận."

"Anh ta đương nhiên là một nhân tài, nếu không ta sẽ không thuê anh ta với mức lương cao."

"Cho nên ánh mắt của Trần lão đại với lão đại của chúng tôi quả nhiên giống nhau."

Trần Quốc Đống hừ một tiếng: "Không cần tâng bốc ta, mặc dù lão đại của ngươi chủ động tới tìm ta, nhưng ta cũng không cần phải nghe lời các ngươi từ bỏ một nhân tài hiếm có được."

"Trần lão đại, chúng tôi đã bảo ông làm điều này vô điều kiện chưa?" Người đàn ông mỉm cười, "Chỉ cần ông chịu gật đầu, bang Thanh Long chúng tôi sẽ trả gấp mười lần giá ông mua để mua lô heroin mà ông vận chuyển về hơn nửa tháng trước."

Bàn tay đặt ở trên mặt bàn của Trần Quốc Đống khẽ run lên một cái, trên mặt lại vẫn không có biểu tình.
Không chỉ bởi vì giá cao kinh người, cũng bởi vì đối phương đối chính mình hành động nắm giữ, tựa như luôn luôn theo dõi lão ...

" Vì một Trương Dân, lão đại của ngươi cam lòng tiêu tiền như vậy?" Trần Quốc Đống bắt đầu hút thuốc thường xuyên.

"Haha, Trần lão đại, ông không cần đa nghi. Lão đại chúng tôi sở dĩ trả giá cao như vậy là vì ngài ấy cho rằng Trương Dân đáng giá. Cũng giống như ông thích sưu tập các loại xe thể thao, sở thích của ngài ấy là chiêu mộ nhân tài."

"Sở thích của lão đại ngươi thực sự không giống người bình thường."

Trần Quốc Đống nói điều này một cách không khách khí, lão đã gặp nhiều người có đủ sở thích, nhưng lão chưa bao giờ thấy ai coi thu gom nhân tài là sở thích của mình.

"Vậy Trần lão đại có ưng ý vụ làm ăn này không?"

Người đàn ông hỏi, Trần Quốc Đông không trả lời ngay, trầm mặc tựa như đang do dự.

" Trần lão đại, ông không cần phải do dự, không ai sẵn sàng trả giá cao như vậy để mua lô hàng khó giải quyết này." Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó nói: "Nhân tiện tôi còn chưa nói với Trần lão đại, lô hàng này của ông đã bị cảnh sát theo dõi."

"Làm sao có thể?!" Trần Quốc Đống cuối cùng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn nam nhân.

Trong chuyện này lão luôn cho rằng mình che giấu rất kỹ, nhưng...

"Trần lão đại hoài nghi mạng lưới quan hệ của bang Thanh Long phải không?"

Trần Quốc Đống im lặng, không phải vì đồng ý mà vì không tìm được lý do để phản bác. Bang Thanh Long có thể tồn tại lâu dài trong xã hội không phải do may mắn mà là do có thực lực thực sự.

Nếu không có mạng lưới quan hệ rộng khắp xã hội như mạng nhện, họ đã không thể trụ vững trên ngai vàng băng đảng lớn nhất hắc đạo.

Chẳng qua là lão thực sự không thể hiểu được lô heroin này làm thế nào lại bị tiết lộ đến tai cảnh sát?Lão vẫn luôn rất cẩn thận.

"Trần lão đại, ngài có thể suy nghĩ thật kỹ, nhưng nếu ngài không muốn bị cảnh sát bắt thì cũng đừng suy nghĩ quá lâu."

Người đàn ông tự tin nở nụ cười trên môi, tin rằng Trần Quốc Đống cuối cùng sẽ đồng ý.

Trần Quốc Đống không nói gì, tiếp tục hút thuốc, chẳng bao lâu khói đã tràn ngập khu vực xung quanh.

Đinh Dịch nhàn nhã tự đắc đi xuống cầu thang, ngắm nhìn cảnh đêm quyến rũ ngoài cửa sổ, vừa lên đến tầng chín, điện thoại rung lên.

Thấy người gọi là A Sâm, nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn.

" Dịch Ca, Trần Quốc Đống đã đồng ý. Mọi chuyện đúng như ngài dự đoán."

Quả nhiên, vừa nghe điện thoại đối phương đã nói lời này với hắn.

"Đó là đương nhiên. Tốt như vậy làm ăn đưa đến cửa, không làm mới là đồ đần."

" Dịch Ca, số heroin mua được phải làm sao đây?"

"Lấy được rồi thì tìm chỗ đốt đi." Đinh Dịch không chớp mắt nói.

" Dịch Ca?"

"Những thứ đã bị cảnh sát nhắm đến nếu không nhanh chóng xử lý sẽ chỉ rước lấy rắc rối vào người. Đó chỉ là một số tiền nhỏ ta có thể kiếm lại bằng cách ký thêm vài thương vụ làm ăn.Huống hồ chút tiền ấy có thể mua một nhân tài như vậy hoàn toàn xứng đáng." Đôi mắt đen của Đinh Dịch phản chiếu một tia sáng kỳ lạ sáng rọi như ngọn đèn nơi xa.

" Dịch Ca, ngài cùng anh ta đã từng đánh qua?"

"Phải."

"Có vẻ như ngài rất hài lòng."

"Ồ, một con sói cô độc sẽ rất phấn khích khi gặp được đồng loại của mình."

Sau khi Trương Dân tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là nhìn đồng hồ, khi nhận ra đã hơn chín giờ sáng, anh mới nhớ ra tối qua mình đã mất việc.

Nhấc chiếc chăn bông được sưởi ấm bởi thân nhiệt của mình, anh xuống giường chỉ mặc mỗi quần lót đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Sau khi ra ngoài anh không chuẩn bị bữa sáng mà mặc áo khoác, lấy thẻ ngân hàng bước ra khỏi căn hộ độc thân đơn giản của mình. Khoảng mười giờ, đầu tiên anh đến ngân hàng gần căn hộ để kiểm tra, thấy Trần Quốc Đống quả thực đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của mình. Anh lấy ra một ít tiền bắt đầu đi dạo trên đường.

Anh không phải là người thích đi dạo khắp nơi trên đường, anh ý định đi tìm công việc tiếp theo.

Đối với một người không có học vấn, ít kinh nghiệm như anh thì việc làm không nhiều, chủ yếu là lao động chân tay, nhưng hôm nay anh vẫn chưa tìm được công việc như thế.

Đến chiều, bắt đầu cảm thấy hơi mệt anh mua một miếng bánh mì, một vé xem phim rồi đi vào rạp chiếu phim.

Có một chỗ để ngồi ăn cơm xem phim giết thời gian quả thực là một điều hạnh phúc, mang theo tâm trạng này Trương Dân ngồi xuống chỗ của mình, trước khi phim bắt đầu chiếu, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, mở túi bắt đầu ăn bánh mì.

Lúc này, một người ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh. Rạp chiếu phim rất tối anh không nhìn xem nên không biết người này là ai, cũng không có hứng thú muốn biết.

Phim chiếu được vài phút, Trương Dân nhận ra đó là một bộ phim tình cảm. Lúc đi vào anh không có hỏi rõ ràng, thấy bộ phim sắp chiếu anh liền mua vé.

Bây giờ nhìn thấy hai nam nữ chính xuất hiện trên màn ảnh vô số lần, lặp đi lặp lại những lời yêu thương sáo rỗng đó Trương Dân bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Gặm hết bánh mì phát hiện xung quanh mình là các cặp đôi, anh cười khổ đứng dậy quyết định thoát khỏi nơi xấu hổ này với tư cách một người đàn ông độc thân.

Nhưng anh bị người bên cạnh chặn lại đường đi, lúc nhìn sang thấy mặt đối phương anh cau mày.

Lại là người đàn ông này.

Trương Dân lẩm bẩm trong lòng:"Lại là người đàn ông này."

Người đàn ông mỉm cười nói ra những gì Trương Dân đang nghĩ. Không khó để đoán được lúc này Trương Dân đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt anh là biết.

"Ngươi đến cùng muốn gì?" Trương Dân nhịn không được hỏi.

"Ngồi xuống trước đã, anh đứng đấy sẽ cản trở đến người phía sau xem phim."

Trương Dân liếc nhìn hắn, quay người ngồi lại chỗ cũ của mình.

"Ta rất thưởng thức anh." Hai người im lặng một lúc, người đàn ông nói trước: "Có muốn hay không làm việc cho ta?"

"Việc này có chỗ gì tốt?"

Tựa hồ không ngờ tới Trương Dân sẽ hỏi như vậy, người đàn ông sửng sốt một chút sau đó không ngừng đè xuống tiếng cười.

"Hầu hết người bình thường đều hỏi trước là làm gì và vân vân?"

Chuyển ngữ: HamNgu2401 ( đăng duy nhất trên wattpad )

"Chỉ cần có thể kiếm được tiền, thì làm cái gì cũng không có gì sai cả. "Trái ngược với nụ cười vui vẻ của người đàn ông, vẻ mặt của Trương Dân lại lãnh đạm.

" Loại ý nghĩ này thật nguy hiểm." Người đàn ông ý trên mặt chữ.

"Ngươi không phải thưởng thức cao sự nguy hiểm của tôi sao?" Trương Dân nghiêng đầu nhìn người đàn ông.

Người đàn ông mỉm cười gật đầu: "Còn thân thủ của anh nữa."

"Ta tên là Đinh Dịch ."

"Tên tôi là Trương Dân." Người ta đã nói tên trước mình cũng phải nói tên ra đây là lễ nghi cơ bản.

"Ta biết, ta đã điều tra anh."

Trương Dân liếc nhìn Đinh Dịch, trong mắt không có bất mãn trách cứ, bình tĩnh như lần đầu tiên Đinh Dịch nhìn thấy anh.

Đinh Dịch chống tay lên cằm hứng thú nhìn thẳng vào anh, sau đó nói: "Anh là một kẻ lăn lộn ngoài xã hội."

"Ừm."

Vẻ mặt của Trương Dân bình thản như thể tất cả những gì hắn nói đều được dự đoán trước, khiến Đinh Dịch không khỏi nở nụ cười.

"Chỉ cần anh đồng ý hợp tác, trong phạm vi khả năng của ta muốn thù lao bao nhiêu tuỳ ý anh." Đinh Dịch trong một số việc rất hào phóng.

Trương Dân tựa đầu vào ghế, nhìn lên xa xa không ngừng thay đổi hình ảnh, ước chừng nửa phút sau anh bình tĩnh trả lời Đinh Dịch : "Tôi cự tuyệt."

Nhận được câu trả lời của anh, Đinh Dịch hiển nhiên giật mình.

"Ngươi rất nguy hiểm."

Nói xong những lời này, Trương Dân đứng dậy rời đi, để Đinh Dịch ở lại có chút cô đơn.

" Dịch Ca l, tại sao anh ta lại từ chối?"

Người vẫn ngồi ở ghế phụ như thường lệ, A Sâm quay lại nhìn Đinh Dịch đang ngồi ở phía sau.

Ánh mắt Đinh Dịch rơi vào khung cảnh đang lùi lại ngoài cửa sổ xe, bàn tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ: "Anh ta nói, ta rất nguy hiểm."

A Sâm cau mày: " Dịch Ca, anh ta có phải nhận ra điều gì không?" A Sâm nói đến danh tính thực sự của Đinh Dịch.

Đinh Dịch thu hồi ánh mắt, lắc đầu với A Sâm: "Anh ta không nhận thấy gì cả. Mối nguy hiểm mà anh ta nói đến chính là trực giác về hoàn cảnh xung quanh anh ta. Bất cứ ai có cảm giác nhạy bén đều có trực giác như vậy."

Giống như một con thú, nó có thể cảm nhận được khi nào xung quanh mình có nguy hiểm, sau đó đề phòng hoặc là chạy trốn.

Đinh Dịch đồng tình với lời nói của Trương Dân , hắn quả thực là một người nguy hiểm, đây là thuộc về bản chất nguy hiểm.

"Vậy Dịch Ca, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

"Tiếp tục thuyết phục anh ta."

"Nếu thuyết phục không được thì sao?"

Động tác của Đinh Dịch dừng lại, nhìn đi đâu đó ánh mắt léo lên tia sáng lạnh như băng.

"Phá hủy."

Không chiếm được thì hủy đi, người như vậy nếu rơi vào trong tay người khác sẽ là mối đe dọa. Huỷ diệt nó trước khi mối đe dọa lan rộng.Đây là quan niệm của hắn.

Một tuần qua đi Trương Dân vẫn chưa tìm được việc làm, số tiền trong sổ ngân hàng của anh lại giảm dần.

Mặc dù biết tiếp tục như vậy nữa cũng không được nhưng không còn lựa chọn nào khác.Ngoài việc cầu mong sớm tìm được việc làm còn có thể làm gì nữa?

Một đêm nọ Trương Dân đang ra ngoài tìm việc, mang theo bữa tối mua ở chợ đêm đi bộ về khu chung cư nơi anh ở, lúc chuẩn bị lên lầu thì anh chú ý tới Đinh Dịch đang đứng trước một chiếc xe hơi sang trọng.

Biết anh đã phát hiện ra mình, Đinh Dịch mỉm cười vẫy tay chào.

"Anh chưa ăn tối à? Lên xe đi ta mời anh ăn cơm."

"Không rảnh."Trương Dân thẳng thừng từ chối.

" Anh bây giờ không có việc làm sao có thể không có thời gian rảnh?" Đinh Dịch vạch trần lời nói dối của anh.

"Bận ngủ."

Nói xong Trương Dân quay người đi lên lầu, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Đinh Dịch.

Đinh Dịch khoanh tay trước ngực đứng đó, nghiêng đầu sang một bên vẻ mặt chán nản, bộ dạng trông rất đáng yêu.

"Ta theo đuổi phụ nữ cũng chưa bao giờ gặp khó khăn như vậy "

A Cường quay kính xe xuống đúng lúc nghe được hắn nói, liền dựa vào cửa sổ xe cười nói: "Đó là bởi vì đối phương là nam nhân, không có gọi Dịch Ca."

"Ai nói?" Đinh Dịch trừng mắt nhìn A Cường, " Ta mỗi lần đến quán bar dành cho người đồng tính, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể quyến rũ rất nhiều đàn ông."

Đinh Dịch là đàn ông, mà đàn ông không muốn thừa nhận thất bại nhất chính là bị coi là kém hấp dẫn.

"Đó là bởi vì bọn họ đem Dịch Ca nhìn thành phụ nữ.... Ôi!"

Lời còn chưa dứt A Cường đã bị Đinh Dịch đánh vào đầu.A Cường biết mình đáng bị đánh, A Sâm ngồi bên cạnh che miệng cười không ngớt.

Đi vào phòng không bật đèn Trương Dân đứng trước cửa sổ vén một góc rèm nhìn xuống dưới. Mãi cho đến khi nhìn thấy xe của Đinh Dịch rời đi, anh mới hạ rèm xuống với đôi mắt thâm trầm.

Đinh Dịch bước ra khỏi phòng tập ngồi xuống ghế salon bên ngoài, lúc này lập tức có người mang rượu vang đỏ và cốc bưng đến cho hắn.

A Sâm chờ ở bên ngoài lúc này đi tới, cúi xuống nói nhỏ vào tai hắn: " Dịch Ca, nửa tiếng trước giám đốc công ty Minh Thăng gọi điện tới, nói muốn thảo luận với ngài về "tư liệu" đã đưa đến chỗ của anh ta cách đây không lâu.

Bang Thanh Long đã mở một số công ty niêm yết dưới danh nghĩa của người khác, thoạt nhìn như làm ăn hợp pháp, thực tế các công ty này là một trong những con đường rửa tiền chính của bang Thanh Long. Chuyển đổi số tiền lớn thu được thông qua các giao dịch bất hợp pháp chuyển thành hợp pháp, hiệu quả che giấu đi sự phạm tội từ đó trốn tránh trừng phạt của pháp luật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro