Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba sau khi lô hàng này bị bang Xích Luyện chặn lại, lão đại bang Xích Luyện yêu cầu bang Thanh Long lấy giá cao mua lại những khẩu súng này. Mức giá họ đưa ra đủ để bang Thanh Long chuyển về ba lô súng giống như vậy từ nước ngoài. Tuy nhiên Đinh Dịch đã đồng ý yêu cầu của họ và tuân theo các điều kiện do bang Xích Luyện đặt ra.

Điều kiện thứ nhất là bang Xích Luyện yêu cầu bang Thanh Long chọn một người mang số tiền mà họ đưa ra đến địa điểm được chỉ định.

Điều kiện thứ hai là người đưa tiền không được mang theo bất kỳ vũ khí nào hơn nữa chỉ được đến một mình.

Điều kiện thứ ba là bang Xích Luyện phải nhận tiền trước, nhận được tiền xong trong vòng ba ngày mới giao hàng.

Đó rõ ràng là điều kiện có lợi cho đối phương, nhưng Đinh Dịch đồng ý không chút do dự, người được hắn chọn để đưa tiền chính là Trương Dân, thuộc hạ mới làm việc cho hắn chưa đầy một tuần.

Sau khi Trương Dân tiếp nhận nhiệm vụ này, Đinh Dịch từng nói với anh, đối phương không có ý định để anh sống sót trở về.

Đúng vậy, Đinh Dịch biết rõ bang Xích Luyện muốn làm gì. Bọn chúng không chỉ muốn tiền hơn nữa còn ý định nuốt chửng cả hàng, một mũi tên trúng ba con chim, nếu thành công bọn chúng còn có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của bang Thanh Long trong hắc đạo.

Trương Dân nghe những lời hắn nói như vậy, vẫn như cũ thờ ơ bình tĩnh trả lời:" Tôi đã biết."

Đinh Dịch biết Trương Dân không phải sợ càng không phải tự tin, dưới tình huống không biết đối phương có bao nhiêu người đang sử dụng vũ khí gì. Biết được điều đó anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Mặc dù Trương Dân vẫn đối xử lạnh lùng với hắn như lúc đầu nhưng Đinh Dịch lại rất ngưỡng mộ thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh của anh.

Sự việc lần này Đinh Dịch ban đầu đã có biện pháp giải quyết. Hắn chọn để Trương Dân đi một mình chính là muốn kiểm tra xem anh đến cùng có hay không có dũng khí, cùng với kiểm tra xem thực lực chân chính của anh.

Sắc mặt Đinh Dịch hơi thay đổi vì nhớ lại vẻ mặt của Trương Dân trước khi rời đi, A Sâm nhìn hắn một cái rồi nói: " Dịch Ca m, nếu Trương Dân giải quyết thành công chuyện này, ngài sẽ cho anh ta biết thân phận thực sự của ngài chứ?"

Trương Dân hiện chỉ biết Đinh Dịch là thuộc hạ của bang Thanh Long là lão đại của một băng đảng nhỏ trực thuộc bang Thanh Long mà thôi.

Đinh Dịch im lặng vài giây rồi nói: "Chuyện đó để sau hãy nói, dù sao cũng không vội."

Đinh Dịch là một người đa nghi, tuy đây là khuyết điểm nhưng cũng là một ưu điểm có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

Lúc này, A Cường đang dùng kính viễn vọng nhìn về phía trước lên tiếng: " Dịch Ca, bọn họ hành động."

Lời của A Cường vừa dứt, tiếng gió từ phía trước mang theo tiếng súng yếu ớt. Đinh Dịch hơi ngẩng đầu để gió táp vào mặt, vẻ mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại trở nên sâu hơn.

" Anh ta bị bắn vào vai, ngã xuống." A Cường vừa nhìn vừa báo cáo tình hình ở hiện trường. "Năm người bọn chúng vây xung quanh...a.., anh ta cướp súng của một người trong số chúng, động tác rất nhanh! Anh ta đang chống trả, năm người không ai kịp phản ứng..."

Trong gió vang lên ba tiếng súng rồi không còn âm thanh gì nữa. A Cường không nói gì, Đinh Dịch nhìn về phía y, nhìn thấy sắc mặt y nghẹn họng nhìn trân trối.

Đinh Dịch nhanh chóng giật lấy kính viễn vọng từ tay A Cường. Hắn điều chỉnh vị trí lúc nhìn thấy phía đối diện, trong căn xưởng rộng rãi năm người đàn ông đã ngã xuống đất. Trương Dân tay trái cầm chiếc vali mang theo trước đó, tay phải cầm súng, vẻ mặt khó coi bước từng bước ra khỏi nhà xưởng.

Toàn thân anh đầy máu, máu của anh lẫn máu của người khác, máu vẫn chảy ra từ vết thương trên vai nhỏ giọt xuống nơi anh đi qua.

Thấy không rõ ánh mắt của anh nhưng nét mặt lại âm u, giống như một con thú sinh ra từ máu, mệt mỏi tiều tuỵ lại không che giấu vẻ ngoài tài năng, mang theo bóng tối tội lỗi, bước đi nặng nề lại không mất đi phần tao nhã, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt lên người anh. Thật đẹp!

Đinh Dịch trong lòng than thở, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động. Một lúc lâu sau, cho đến khi sự phấn khích trong lòng lắng xuống, hắn mới trả lại kính viễn vọng cho A Cường.

"Thật không thể tưởng tượng được!" A Cường kêu lên: "Chỉ cần ba phát súng đã có thể hạ gục năm người. Thực sự rất đáng kinh ngạc. Tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. Đợi đến lúc kết thúc cả năm người đã gục xuống rồi."

Đinh Dịch nghe A Cường nói vuốt cằm trầm tư: "Kỳ quái, tư liệu lại không nói Trương Dân từng luyện bắn súng, anh ta sao có thể có kỹ thuật tốt như vậy?"

"Có luyện qua." A Sâm nói với hắn: " Anh ta đã luyện tập khi còn làm vệ sĩ cho lão đại bang Rắn Đen Trần Quốc Đống. Dù sao, vệ sĩ của lão đại hắc đạo không thể không biết dùng súng."

Đinh Dịch bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi." Dừng một chút, Đinh Dịch hơi cau mày vì một điều, "Nói cách khác, anh ta mới tập bắn súng khoảng một tháng? Chẳng lẽ trong một tháng mà có thể bắn súng giỏi vậy sao... thật sự khó có thể tin được."

Nói xong, trong mắt Đinh Dịch ánh lên vẻ hưng phấn.

Đó là ánh mắt của dã thú khi gặp đối thủ cùng đẳng cấp, hưng phấn, sục sôi, không thể chờ đợi được...

"A, Dịch Ca, Trương Dân lái xe đi."

A Cường đang dùng ống nhòm nhìn về phía xa đột nhiên nói. Đinh Dịch quay mặt nhìn về phía xa, mặc dù nhìn không rõ tình huống bên kia nhưng lại biết rõ như lòng bàn tay.

"A Cường, đến ngươi rồi, đi giải quyết năm người kia đi."

"Hả?" A Cường khó hiểu nhìn hắn.

"Trương Dân không có giết bọn chúng, bọn chúng chỉ vì đau quá mà ngất đi thôi."

Có thể nói giết nhiều người như Đinh Dịch chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được đối phương ngất đi hay là thật sự đã chết.

Trương Dân không giết ai, điều này cũng nằm trong dự đoán của Đinh Dịch, dù sao trước đây Trương Dân không thật sự lẫn vào hắc đạo, sẽ phải mất một khoảng thời gian nhất định để anh ta xuống tay giết người.

" Vâng."

Sau khi nghe hắn nói, A Cường đưa kính viễn vọng cho A Sâm, liền đi làm nhiệm vụ mà Đinh Dịch giao cho.

A Cường rời đi không lâu, điện thoại di động của A Sâm vang lên, sau khi hắn nghe máy xong đối Đinh Dịch nhàn nhạt nói: " Dịch Ca, bang Xích Luyện kể từ hôm nay trở đi đã trở thành quá khứ."

Đinh Dịch khoanh tay nhìn về phía trước, khẽ gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Đây là phương pháp giải quyết của Đinh Dịch nhằm tiêu diệt bang Xích Luyện, một người còn sống cũng không để lại.

Trước khi Trương Dân đến đây, hắn đã cử đội ám sát lẻn vào tổng bộ của bang Xích Luyện, đem thành viên của bang Xích Luyện từng người giết.

Trải qua lần này sự tình, e rằng sau này sẽ không có ai dám chọc vào bang Thanh Long, đây cũng chính là điều mà Đinh Dịch muốn đạt được. Mà ngoài dự kiến của hắn là Trương Dân thân thủ lại tốt như vậy, hắn thật sự đã tìm thấy một kho báu.

Nghĩ đến đây, trong mắt Đinh Dịch lại hiện lên vẻ hưng phấn, A Sâm đứng bên cạnh một mực không nói chuyện im lặng nhìn hắn.

Trong phòng làm việc mờ tối, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua khe hở trên rèm cửa trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng làm việc của Thi Bách Diệu.

Lúc này đã hơn sáu giờ tối, đã quá giờ tan ca từ lâu, nhưng Thi Bách Diệu vẫn chăm chú xem bản báo cáo mới nhất do cấp dưới trình lên, vẻ mặt nặng nề.

Chuyển ngữ: HamNgu2401 ( chỉ đăng duy nhất trên wattpad ). Mong mọi người đừng mang đi đâu. Thanks!

Hồi lâu ông thống khổ chà xát mặt, trong miệng phát ra một tiếng thở dài tức giận: "Một trăm chín mươi bảy mạng người, kể cả trẻ con mấy tuổi cũng không tha! Lão đại bang Thanh Long có phải là người hay không?"

Một lúc sau, ông mới bình tĩnh lại một chút, xem lại bản báo cáo, không khỏi thở dài lần nữa rồi cất bản báo cáo vào ngăn kéo bàn làm việc, nhưng ông vẫn không có ý định rời khỏi văn phòng để tan sở. Mà từ ngăn kéo trên cùng lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm lửa bắt đầu một mình hút thuốc.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, trước khi các ngôi sao xuất hiện, đây là thời khắc đen tối nhất trên thế giới. Thi Bách Diệu để mình đắm chìm trong bóng tối như vậy, im lặng trầm tư.

Bất giác ông nghĩ tới một người, một người có đôi mắt sắc bén như đại bàng.

Lần đầu tiên gặp anh là cách đây mười năm, khi ấy anh mới chỉ là một người lính ở trong trại quân đội, tình cờ ông nhìn thấy thân thủ bất phàm của chàng trai trẻ ấy, hoàn toàn bị năng lực cùng khí chất của anh thuyết phục.

Sau đó ông tìm đủ mọi cách đem anh chuyển đi, mặc dù anh đã được phong làm cảnh sát nhưng thực tế anh chưa bao giờ giữ một chức vụ nào.

Chỉ vì danh tính của anh không thể công khai, điều đó khiến anh trở thành một người chỉ có thể làm việc trong bóng tối, một đặc vụ chìm.

Trong 8 năm, chàng trai trẻ ấy đã dùng cả tính mạng để làm việc, nhưng trong đồn cảnh sát anh chẳng có gì ngoài hồ sơ nhân viên, thậm chí không ai biết rằng người này tồn tại.

Mặc dù điều này có thể giúp danh tính thực sự của chàng trai trẻ không bị bọn tội phạm phát hiện nhưng nó cũng gây ra bi kịch, không ai biết anh hay biết hành động của anh.

Thi Bách Diệu biết mình nợ anh điều này, nên sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho anh, mặc dù mọi chuyện mà anh làm vĩnh viễn sẽ không bao giờ được công khai, nhưng ít ra ông muốn trả lại cho anh một cuộc sống ổn định, một cuộc sống mà anh cùng con gái có thể sống thật tốt.

Vì vậy, " Thừa Hải, ngươi nhất định phải trở về, thật tốt cho ta sống trở về!"

Mệnh lệnh không được đáp lại vì ông là người duy nhất trong văn phòng. Duy nhất trả lời ông chỉ có tiếng vang yếu ớt vang vọng trong phòng.

Khoảng tám giờ tối, xe của Đinh Dịch lái vào một biệt thự có rừng rậm ở ngoại ô thành phố.

Cánh cổng được bảo vệ nghiêm ngặt vì chiếc xe đến mà mở ra. Đi qua tốp bảo vệ này đến tốp bảo vệ khác, chiếc xe limousine màu đen dừng lại trong rừng trước một biệt thự cực kỳ hiện đại.

Người đầu tiên xuống xe là A Sâm, sau đó là A Cường. Khi A Sâm mở cửa xe cho Đinh Dịch, Đinh Dịch mới bước ra khỏi xe.

Khi nhìn thấy họ, người bảo vệ đứng cạnh cửa lập tức tiến tới chào đón.

" Dịch Ca hôm nay cơn gió nào đưa ngài đến đây? Ngày thường ngài hiếm khi đến đây."

Đúng vậy, mặc dù nơi này trông sang trọng, được bảo vệ nghiêm ngặt nhưng Đinh Dịch lại không sống ở đây. Trước mặt họ là hồ bơi xa hoa của căn biệt thự, nói đúng ra nó chỉ có thể được coi là ký túc xá dành cho các thành viên của bang Thanh Long.

Không phải bang Thanh Long đâu đâu cũng xa hoa giàu có, có thể sống ở đây không nhiều người lắm, tất cả đều là những nhân vật có địa vị cao trong bang Thanh Long.

Tất nhiên, không phải ai cũng sẽ sống ở đây. Bang Thanh Long không hạn chế vị trí nơi ở của các thành viên. Họ có thể sống ở bất cứ đâu họ muốn. Hầu như tất cả những người sống ở đây đều độc thân không có gia đình. Sống ở nơi đây được cung cấp đầy đủ ba bữa ăn hàng ngày, thực sự là lựa chọn hàng đầu của những người độc thân.

Thân phận công khai của Đinh Dịch là lão đại của một nhánh thuộc bang Thanh Long, không ai ở đây biết thân phận thực sự của hắn.

Những thủ vệ đến chào Đinh Dịch đều rất cung kính, chủ yếu là vì vị trí của hắn cao hơn họ, một nguyên nhân khác là hắn không giận mà uy, khí chất kiêu ngạo khiến người khác không tự chủ được đối với hắn tôn kính.

"Ta đến tìm người." Đinh Dịch đối với người bảo vệ cười, "Tìm Trương Dân, anh ta đã về chưa?"

Trương Dân chuyển đến từ một tuần trước theo yêu cầu của Đinh Dịch, bởi vì ngoài việc theo dõi hành động của anh cũng dễ dàng liên lạc với anh hơn.

"Trương Dân, hai giờ trước đã quay trở về, nhưng anh ta bị bắn vào vai."

Đinh Dịch gật đầu hỏi: "Bác sĩ đã chữa trị chưa?"

" Có, một lúc sau liền tìm bác sĩ giúp anh ta xử lý vết thương. Tuy nhiên sau khi vết thương được băng bó xong anh ta nhốt mình trong phòng, đến giờ ăn cũng không ra ngoài. Không biết có chuyện gì không."

Đinh Dịch đứng im lặng một lúc rồi nói: "Ta vào nhìn xem. A Sâm A Cường, các ngươi đợi ở phòng khách."

" Vâng."

A Cường A Sâm đồng thanh nói. Đinh Dịch nói xong, dưới sự dẫn dắt của người bảo vệ đi vào bên trong biệt thự.

Nhìn Đinh Dịch đi xa, A Cường A Sâm lần lượt đi về phía phòng khách.

Đợi đến lúc A Cường và A Sâm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, một bộ uể oải A Cường mới nói: " Dịch Ca đến gặp Trương Dân muộn như vậy. Có vẻ như ngài ấy thực sự quan tâm đến Trương Dân."

A Sâm từ dưới bàn cà phê lấy ra mấy tờ báo, không ngẩng đầu lên nói: " Sự việc hôm nay khiến Dịch Ca càng chú ý đến Trương Dân nhiều hơn."

"Ba phát súng hạ gục năm người sao?"

"Có lẽ là vậy."

"Nói đến, chỉ ba phát có thể hạ gục năm người, Trương Dân thật sự không phải lợi hại bình thường, huống hồ hắn tập bắn súng mới hơn một tháng."

"Nếu như là Dịch Ca, dự đoán hai phát súng là đủ để giết họ. Tuy nhiên Dịch Ca chỉ có thể sử dụng súng khi đi bộ."

"Ừ, chơi cờ gặp đối thủ." A Cường dùng sức gật đầu, "Tôi phần nào hiểu được cảm giác của Dịch Ca, dù sao những năm qua rất ít người có thể đánh bại được ngài ấy."

A Sâm liếc nhìn hắn, ngạc nhiên khi A Cường cũng có thể nói những lời đầy cảm xúc như vậy.

A Sâm lật một trang báo, cúi đầu đọc tiếp.

"Tôi chỉ hy vọng Trương Dân mang đến bất ngờ cho Dịch Ca mà không phải thảm họa."

" Vì sao lại nói như vậy?" A Cường rất ngạc nhiên.

A Sâm mặc dù đang xem báo, nhưng tâm trí lại để ở nơi khác, một lúc sau hắn mới nói: " Dịch Ca trông có vẻ quá chú tâm ngài ấy chưa bao giờ đối với việc của người khác nhiệt tình như vậy - à, có thể là tôi nhạy cảm, dù sao cũng chưa thấy qua Dịch Ca có dáng vẻ này, cũng hy vọng là tôi quá nhạy cảm."

A Sâm càng nói càng nhỏ, nói xong mặc kệ A Cường nói cái gì cũng không phản ứng nữa, khiến A Cường chỉ có thể buồn bực tìm việc khác để làm.

Khi Đinh Dịch đi đến trước cửa phòng Trương Dân, liền bảo người dẫn đường đi. Hắn đứng trước cửa phòng đóng chặt, dừng lại vài giây mới đưa tay gõ cửa.

Thế nhưng Đinh Dịch gõ cửa hồi lâu cũng không có người mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro