Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Lục Trình Vũ tan làm về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, chất lượng không khí còn tồi tệ hơn cả ở bệnh viện.

Anh vội ra mở cửa, lại phát hiện ra có rất nhiều việc đang đợi trước mắt. Trên bàn trà vất mấy bộ quần áo hoặc bẩn hoặc sạch, chú cá nhỏ không có gì ăn nằm bẹp gí ở đáy chậu thủy tinh, trong bồn rửa bát là bát đĩa mấy ngày dồn lại, thùng rác không ai đổ, cây xanh trong chậu mấy ngày liền không được tưới, lá tường vi ngoài ban công đã héo rũ, quần áo Đồ Nhiễm phơi bên ngoài từ lúc trước đã khô cong, áo phông và áo sơ mi nam giới cùng một màu chưa rút, rút vào lại phải là, thôi vậy.

Thấy việc nhà chồng chất, anh dứt khoát không làm gì hết, đi tắm rồi ăn qua loa mấy thứ mua dưới hàng rong ngoài đường, sau đó gục đầu ngủ vùi. Có lẽ là đã mệt đến rã rời, nhưng lại không sao ngủ nổi. Nghĩ về tình hình bệnh nhân mới mổ hôm qua một lúc, lại nghĩ vẫn còn một bài viết chưa đăng, cuốn sách cùng biên soạn với người ta cũng chưa viết xong, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cấp trên phê duyệt cũng đã sắp xong lịch trình, sáng mai còn phải dẫn sinh viên đi thăm bệnh, bệnh nhân giường số 46 hoàn cảnh khó khăn, phải kê thuốc như thế nào? Ông cụ trong phòng bệnh nặng không biết có qua được cửa tử đêm nay… Càng lúc càng khó ngủ, đúng như câu nói truyền miệng đã lâu trong bệnh viện: Dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc. Dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, ăn kém cả lợn, làm khổ hơn trâu, nhọc lòng hơn ai hết.

Anh thở dài, nằm trên giường gập bụng và hít đất mấy chục cái, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, thể lực lại suy kiệt, vì thế bèn xuống giường định kiếm một quyển sách để đọc.

Trên giá sách, sách của anh chiếm đến tám, chín mươi phần trăm, phần còn lại để dành cho Đồ Nhiễm. Sách của cô cũng không ít, cô mang rải rác từ nhà mẹ về, mỗi lần một ít, trong phòng ngủ không để được nên đành phải đặt thêm một tủ sách đơn giản trong phòng khách, rồi để sách lên trên. Ánh mắt anh lướt qua góc phải phía dưới giá sách, khom người xuống nhìn, hoa cả mắt.

Mấy cuốn sách này chưa phân loại, lộn xộn, tạp nham, anh bỗng nhìn thấy một cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai, nghĩ lại, hình như Lý Sơ Hạ cũng có cuốn truyện này, khi đó anh cùng cô ôn tập buổi tối, cô không học bài mà say sưa đọc một quyển chim chim gì đó. Anh còn hỏi cô: “Truyện gì thế?”

Lý Sơ Hạ đáp: “Cuốn theo chiều gió của Úc[3].”

[3] Cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai của nhà văn Úc Colleen McCulough được mệnh danh là Cuốn theo chiều gió của nước Úc.

Anh lại hỏi: “Cuốn theo chiều gió là gì?”

Cô lườm anh: “Sao em lại tìm được một người như anh cơ chứ? Chẳng có tí tiếng nói chung nào cả.” Rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Thế anh có biết Vivien Leigh và Clark Gable[4] không?”

[4] Hai diễn viên nổi tiếng đóng vai Scarlett và Rhett Buller trong bộ phim cuốn theo chiều gió

Anh lại mù tịt.

Lý Sơ Hạ cười: “Cả đời này trừ sách chuyên ngành ra, anh không đọc quyển tiểu thuyết nào khác hả?”

Anh nghĩ một lúc: “Có đọc Tam quốc và Tiếu ngạo giang hồ.”

Hồi cấp ba say mê hai trò chơi điện tử, một là Tam quốc chí, một là Kim Dung quần hiệp truyền, nhất thời cao hứng, bèn tìm đọc mấy quyển tiểu thuyết có liên quan.

Lý Sơ Hạ hỏi: “Anh thích tiểu sư muộn hay thích Nhậm Doanh Doanh[5]?”

[5] Tiểu sư muội (tức Nhạc Linh San) và Nhậm Doanh Doanh là hai nhân vật nữ trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung.

Anh thẳng thắn trả lời: “Doanh Doanh”.

Cô chu mỏ phản bác: “Nhưng Lệnh Hồ Xung thích tiểu sư muội, dù Nhậm đại tiểu thư đối xử tốt với chàng đến thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể quên được mối tình đầu. Nhân vật Nhậm Doanh Doanh này là do Kim Dung tưởng tượng ra, nếu không có cô ấy, cuốn tiểu thuyết này sẽ càng hiện thực hơn. Sau đó để khiến cho sự tưởng tượng của mình được trọn vẹn, Kim Dung đành phải nhẫn tâm để cho Nhạc Linh San chết đi. Cho nên, người anh thích là một người giả, là một nhân vật sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại trong cuộc sống.”

Anh chẳng chút hào hứng với đề tài này, nhưng miệng vẫn nói; “Thế thì anh thích tiểu sư muôi là được chứ gì.”

Lý Sơ Hạ cười phì một cái, lắc tay anh nũng nịu: “Đi thôi, em muốn đi xem Loạn thế giai nhân.”

Họ đi tới rạp chiếu phim nhỏ cạnh trường, không xem được Loạn thế giai nhân, mà đang chiếu Titanic.

Lục Trình Vũ chưa xem bộ phim này, còn Lý Sơ Hạ lại xem không biết bao nhiêu lần rồi. Họ mua vé vào trong, mới ngồi được một lúc, vì một chuyện cỏn con mà họ lại cãi nhau, cãi nhau từ đầu tới cuối, cuối cùng không ai thèm để ý đến ai, trong tiếng nhạc da diết hùng hồn, Lý Sơ Hạ cúi đầu nức nở. Cho nên bộ phim đó, Lục Trình Vũ vẫn chẳng xem được gì, ấn tượng chỉ dừng lại ở dáng người cô gái rất đẹp, còn gã kia là một tay bạch diện thư sinh, sau đó là hết, còn có viên ngọc to ơi là to, vứt đi thật tiếc.

Ngón tay anh lướt trên quyển sách, nhưng không cầm lên. Ánh mắt anh dừng lại trên một quyển sách khác, trong đó kẹp một cái đánh dấu sách, trang giấy không cũ không mới, hình như là cuốn sách mà gần đây Đồ Nhiễm hay đọc.

Anh cầm cuốn sách lên, bìa sách màu xanh lá thẫm, bên trên in bốn chữ mạ vàng rất to: Thế giới bình thường[6].

[6] Cuốn tiểu thuyết ba tập của nhà văn nổi danh Trung Quốc Lộ Dao, khắc họa đời sống nông thôn đương đại Trung Quốc những năm 1970 – 1980, xoay quanh hai nhân vật trung tâm là anh em Tôn Thiếu Bình và Tôn Thiếu An.

Anh giở trang bìa lót, trên đó có mấy hàng chữ viết bằng bút mực xanh thẫm rắn rỏi, cương nghị: Tặng Nhiễm Nhiễm, chúc con sinh nhật vui vẻ !

Ký tên sau phần ngày tháng: Bố.

Anh lật từng trang sách, mới phát hiện trong đó chi chít những dòng chữ viết bằng bút chì, dòng chữ đầu tiên đã mờ: Tôn Thiếu An là người đàn ông không quyết đoán, không có tình cảm mãnh liệt và sự theo đuổi đối với tình yêu, cho nên anh ta mới từ bỏ Nhuận Diệp, cam chịu tầm thường. Còn Tôn Thiếu Bình dũng cảm, cố chấp, cho nên anh ta có được tình yêu và sự tôn trọng của Hiểu Hà…

Đọc xong phần tóm tắt, theo những dòng chữ ghi lại trên trang giấy, Lục Trình Vũ đại khái nắm được nội dung cuốn sách. Anh bất giác mỉm cười, những dòng chữ này phản ánh suy nghĩ về cuộc sống và những khát khao tuổi trẻ của một cô gái trẻ còn chưa trải sự đời, dường như tất cả đều hoàn mỹ, những ý kiến trái ngược đều là thô tục và sa đọa.

Lật đến trang cuối cùng, lại thấy cô viết: Tại sao Tôn Thiếu Bình không chọn Kim Tú mà lại chọn chị Huệ Anh, lẽ nào những nhọc nhằn của cuộc sống đã hút cạn toàn bộ cảm xúc của anh ta, lẽ nào anh ta cũng thỏa hiệp với đời, có quan niệm hôn nhân môn đăng hộ đối, lẽ nào anh ta đã phủ định toàn bộ quan niệm về tình yêu bình đẳng, dũng cảm theo đuổi, đúng chừng mực mà anh ta đã cùng Hiểu Anh tạo dựng trước đây? Trong thế giới bình thường, cuối cùng anh ta đã từ một người thanh niên không bình thường trở thành một người đàn ông nhạt nhẽo cam chịu tầm thường.

Sau những dòng chữ cảm khái mơ hồ ấy, lại có một hàng chữ khá rõ ràng viết bằng bút bi, qua loa hờ hững, có lẽ là viết thêm sau này.

Đồ Nhiễm viết: Đọc mấy lần, đến giờ mới hiểu được sự lựa chọn của Tôn Thiếu Bình. Tâm trạng này có lẽ cũng giống như khi Thiếu Bình sau này hiểu được Thiếu An. Trong thế giới bình thường, trải qua những tôi luyện của cuộc sống, anh em nhà họ Tôn đều có chung một đặc điểm – thực tế. Từ thế giới tinh thần thuần khiết và tràn đầy cảm xúc lúc đầu, họ bước vào thế giới hiện thực bao la hơn, trở thành người đàn ông chân chính. Kết cục tuy khiến người ta thất vọng, nhưng lại gần gũi với cuộc sống nhất, cuộc sống thực tế nhất trên đời này, chính là cuộc sống bình thường. Tâm trạng của tác giả thay đổi, tâm trạng của người đọc cũng đang thay đổi, là nhân vật ở dưới đáy xã hội, dũng cảm tiến về phía trước trong nghịch cảnh, khi hoàn cảnh thuận lợi lại cam chịu cuộc sống bình thường nhất, đâu phải là không cần đến dũng khí, đâu phải không phải là một sự theo đuổi không cảnh giới ? Bởi vì cái thực tế nhất, mới là cái đáng quý nhất….

Lục Trình Vũ tựa đầu vào thành giường, miễn cưỡng xem hết quyển sách đó. Khi thế giới ngoài cửa sổ đã tiến vào thời khắc ồn ào, huyên náo nhất, quyển sách trượt khỏi tay, anh lặng lẽ thiếp đi.

***

Mấy ngày này, từ sau khi biết chuyện đứa bé, Lục Trình Vũ gọi điện tới tấp, bình quân mỗi ngày hai, ba cuộc. Đồ Nhiễm chẳng nghe cuộc nào, cuối cùng anh đành phải gửi tin nhắn, ba chữ: Nghe điện thoại !

Cô mặc kệ

Anh lại gửi tiếp ba chữ nữa: Gọi lại đi !

Cô nhắn lại: Đừng giày vò nhau nữa, đứa bé đã không còn.

Trực tiếp tắt máy, đi ngủ.

Ngay lập tức, điện thoại bàn trong phòng khách reo om tỏi giữa đêm hôm khuya khoắt, khiến bà ngoại giật mình tỉnh giấc. Bà cụ run lẩy bẩy hỏi Đồ Nhiễm:

- Ai mà gọi điện muộn thế này, có phải là mẹ và em trai con ở Bắc Kinh gặp chuyện gì rồi không?

Cô nhấc máy, không nói gì, nghe người đàn ông đầu bên kia “Alô” một tiếng, cô lập tức bấm nút tắt máy rồi ngoái lại bảo bà:

- Không có gì, một thằng điên gọi nhầm thôi ạ.

Sợ điện thoại lại reo, cô bèn dứt luôn dây điện thoại ra, cứ để thế suốt mấy ngày, cuối cùng bà ngoại nói;

- Con bảo Tiểu Lục lúc nào tới ăn cơm, bà muốn gặp nó.

Cô nói:

- Bà gặp anh ấy làm gì, anh ấy bận chết đi được.

Bà cụ ngờ vực:

- Chẳng lẽ còn bận hơn cả thủ trưởng trung ương ?

Bà cụ bỗng ngang ngạnh, lê đôi chân bó sang, nhét điện thoại vào tay Đồ Nhiễm.

– Con ấn số đi, để bà nói chuyện, bà không tin ngay cả thời gian nói chuyện nó cũng không có.

Đồ Nhiễm không chống đỡ nổi, đành phải gọi vào số điện thoại của bệnh viện trước mặt bà cụ, người bên kia nói:

- Bác sĩ Lục đang mổ, bây giờ không tiện nghe điện thoại.

Cô hỏi:

- Mất bao lâu ạ ?

- Nếu thuận lợi thì năm, sáu tiếng, hai ngày nay anh ấy đã mổ suốt hai mười tiếng đồng hồ rồi…

Cô trình bày lại cho bà ngoại nghe, bà cụ thở dài:

- Đúng là bận thật, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, về nhà cũng chẳng có gì ăn, như thế chẳng phải sẽ bã cả người ra hay sao?

Đồ Nhiễm lẩm bẩm:

- Rốt cuộc thì con là cháu bà hay anh ấy là cháu bà đây?

Bà cụ nhìn cô:

- Bà cũng muốn tốt cho con thôi.

Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, là Lục Trình Vũ gọi tới. Đồ Nhiễm nói ý của bà ngoại, anh lập tức đồng ý, sau đó hỏi:

- Em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?

Đồ Nhiễm hiểu ý anh, trước mặt bà cụ lại không tiện nói thẳng, bèn hừ một tiếng:

- Không có gì, rất khỏe.

- Đồ Nhiễm, em đừng như vậy.

Ở đầu dây bên kia, Lục Trình Vũ nói.

– Đã hai ngày một đêm anh không được chợp mắt rồi, sáng mai lại có một ca mổ nữa, tối nay anh còn muốn ngủ một giấc yên ổn.

Giọng anh rệu rã, phảng phất ý nài nỉ.

Tim cô khẽ run lên, lòng mềm lại, cô nói:

- Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em ở đây rất tốt.

Ở đầu dây bên kia, anh cười. Cô lại nhớ ra một chuyện, bèn đem chuyện của Tô Mạt nói sơ qua với anh.

Lục Trình Vũ đọc cho cô số điện thoại của Lôi Viễn rồi nói:

- Lát nữa anh sẽ nói trước với cậu ấy, em bảo bạn em cứ trực tiếp tìm cậu ấy là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro