Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt chặng đường, cả hai không nói năng gì, Đá Cuội cũng không tỉnh giấc, rất yên tĩnh.

Tới trước nhà mẹ vợ, Lục Trình Vũ mới nói:

- Anh lên nói chuyện với mẹ.

Đồ Nhiễm nghĩ một lúc rồi nói:

- Giờ mà nhìn thấy anh có khi mẹ lại càng giận hơn, lại bảo chúng ta ly hôn, em không đảm bảo mình sẽ không đồng ý. Là em có lỗi với mẹ, cả đời này mẹ chưa từng giận dữ như vậy.

Anh không nói gì.

Cô xuống xe bế con, Đá Cuội đang nửa mê nửa tỉnh, vùng vằng mấy cái rồi khóc toáng lên.

Anh nói:

- Để anh đưa hai mẹ con tới cửa.

Cô nói:

- Không cần đâu.

Rồi tiếp.

– Túi xách của em với bình sữa của Đá Cuội để quên ở đó rồi.

Anh hiểu ý:

- Bây giờ anh sẽ quay về lấy, lát nữa mang tới cho em.

Đồ Nhiễm bế con lên lầu, mở cửa ra, nhưng bà Vương Vĩ Lệ lại đóng cửa phòng ngủ. Cô biết bà không muốn gặp mình, đành cho con ăn no rồi sắp xếp cho con xong xuôi, sau đó mới vào bếp nấu bữa tối. Khi mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy, trời ngả tối, cô mới đẩy cửa bước vào, gọi mẹ ra ăn cơm. Bà không màng đến, nằm xoay người lại phía cửa.

Cô nói:

- Mẹ, con biết mẹ giận, nhưng mẹ không thể đem sức khỏe ra để giận dỗi được. Ăn no xong rồi mẹ muốn đánh, muốn mắng con thế nào cũng được.

Bà Vương Vĩ Lệ quay ngoắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đánh chửi con thì ích gì, đâu có thể làm cho người ta đối xử với con tốt hơn được.

Rồi bà lại chỉ vào cô.

– Con nói xem, con làm thế nghĩa là sao, hôn nhân đại sự, không qua mai mối, ít ra hai đứa cũng có tình cảm với nhau chứ hả?

Đồ Nhiễm cúi gằm xuống, không nói gì.

Bà Vương Vĩ Lệ hỏi cô:

- Vừa nãy ở đó không tiện nói, bây giờ con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc là con thích con người ta, hay là nhằm vào của cải nhà người ta hả?

Đồ Nhiễm biết rất rõ, hiện giờ đối với chàng con rể, thậm chí là cả nhà anh, bà Vương Vĩ Lệ đều đang rất khó chịu, cô suy nghĩ nhanh như chớp, cuối cùng lí nhí nói:

- Vì của cải ạ.

Bà Vương Vĩ Lệ tức điên, ném thẳng cái gối ra:

- Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi, tình hình thằng em con vừa mới tốt lên một chút, sao con chẳng để cho mẹ được yên. Mẹ… có lúc mẹ thật muốn nhét hai đứa mày vào lại trong bụng cho rồi.

Bà ngồi xuống giường nói tiếp.

– Con tưởng cái suy nghĩ cỏn con đấy của con người ta không nhìn ra chắc? Lão ấy là tay cáo già lăn lộn làm ăn bao nhiêu năm ròng, không lão luyện làm sao mà trụ nổi? Thảo nào thằng chồng con đối xử với con như thế, nó có phải thằng ngốc đâu, đàn ông kỵ nhất là chuyện này, mà chẳng nói gì tới đàn ông, phụ nữ còn kỵ nữa là… Con nói xem, bây giờ phải làm sao cho tốt, con đã đẻ ra rồi, ngày tháng sau này phải tính sao? Hồi xưa bố con dạy dỗ con thế nào vậy hả? Sao con học đại học mà lại thành ra như thế này, hồi đó mẹ đã nói rồi mà, con gái học lắm làm gì, con gặp nhiều người quá nên lắm tâm tư. Con như thế, người ta gọi là nói hay làm dở, tự mình đào hố, tự mình sa chân.

Cô vẫn nói:

- Mẹ, ăn cơm đã.

Bà Vương Vĩ Lệ đứng dậy chửi bới:

- Ăn ăn ăn, ăn lắm vào cho chết!

Một lúc sau chuông cửa reo, bà hỏi cô:

- Ai thế?

Cô nói:

- Lục Trình Vũ, con quên túi xách ở đó, anh ấy mang đến cho con.

Bà bê bát cơm vào phòng:

- Con đừng cho nó vào, mẹ không muốn gặp thằng oắt đó.

Đồ Nhiễm ra mở cửa, Lục Trình Vũ đang bê một đống đồ đứng bên ngoài, cô lắc đầu với anh, không cho anh vào.

Anh nói:

- Vậy hai ngày nữa anh lại tới.

Cô nhận lấy đống đồ:

- Anh đừng đến nữa.

Anh nhíu mày:

- Đồ Nhiễm, có vấn đề thì phải giải quyết.

Cô không biết làm thế nào:

- Không phải, em không có ý gì cả, bây giờ đầu óc em đang rất hỗn loạn.

Anh cúi đầu nghĩ ngợi:

- Vậy lúc nào em mới có thể nghĩ thông suốt?

Anh nói.

– Anh gọi điện cho em, em nghĩ thông suốt rồi thì có thể nói với anh.

Cô nói nhỏ:

- Lần nào cũng bắt em đợi điện thoại của anh, lần này đến lượt anh đợi em.

Anh nói:

- Được, em gọi cho anh vậy.

Anh lại thêm một câu.

– Nếu chẳng may anh không nghe, thì nhất định là lúc ấy anh đang mổ.

Cô đang định đóng cửa, lại nghe thấy anh bình thản nói một câu:

- Dù sao anh cũng đợi điện thoại của em.

Cô khẽ khàng khép cửa lại, bần thần dựa vào cửa một lúc, bên tai văng vẳng tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh.

Bà Vương Vĩ Lệ bê bát cơm vừa ăn vừa đi từ trong ra, lườm cô một cái rồi gắt lên:

- Đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau ăn cơm đi!

Mấy hôm sau, ông Lục kéo theo bà Tôn Huệ Quốc tới thăm nhà họ Đồ.

Ngoài mặt thì nói là tới thăm thằng cháu và bà thông gia vất vả đã lâu, còn trong lòng rốt cuộc là như thế nào, mọi người đều rất rõ mà không nhắc tới nửa lời.

Mục đích chuyến đi này của ông Lục tương đối rõ ràng, thái độ hết sức thành khẩn, thậm chí còn có vẻ nơm nớp lo âu. Ông xách theo đầy những thứ đồ bổ dưỡng như nhân sâm tổ yến, nhân sâm nghe nói là loại sâm rừng đã cất kỹ suốt bao năm, tổ yến là loại yến thiên nhiên sống trong hang mới nhờ người ta mang từ Nha Trang, Việt Nam về.

Bà Tôn Huệ Quốc cũng không còn vẻ hung hăng, hống hách thường ngày, cười cười nói nói với bà Vương Vĩ Lệ bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tươi tắn, thỉnh thoảng bà Vương Vĩ Lệ quăng ra một cái nhìn sắc lẹm, bà ta cũng chỉ coi như không thấy, nuốt giận cười trừ, ra vẻ hiền lương thục đức. Không chỉ có thế, bà ta còn đích thân xuống bếp của nhà họ Đồ, đun lại tổ yến đã ngâm sẵn, tự tay bưng tới cho bà thông gia, còn lại một bát nói là để dành cho cô con dâu đi làm chưa về.

Bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy rất khoái trá, còn bà Tôn Huệ Quốc nói một cách dễ nghe chẳng qua chỉ là làm mẫu, tổ yến này phải ngâm như thế nào, nhặt lông ra làm sao, rồi phải chưng bao lâu, rồi lại dặn dò bà thông gia nhớ mỗi ngày chưng cho con gái ăn, bà ta còn nói bao giờ bên này ăn sắp hết thì họ lại cho người mang tới.

Kẻ tung người hứng như vậy, hai bên đều rất hòa hợp, bên nào cũng cân nhắc những điều cần kiêng kỵ, thấy tốt thì hùa theo, đồng thời ngấm ngầm tỏ ý sau này sẽ không nhắc tới những hiềm khích cũ, cũng phải thôi, có gia đình nào mà không có những chuyện cơm không lành canh không ngọt? Nếu “hiểu lầm” đã được hóa giải, coi như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.

Lại có một buổi tối, Đồ Nhiễm về nhà thì thấy bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc cho Đồ Loan quay lại Bắc Kinh. Thu dọn xong xuôi, bà lôi ra một cái va li to, nhét quần áo của mình vào. Đồ Nhiễm giật mình, tưởng bà lại lên cơn giận dỗi gì, bèn hỏi:

- Mẹ, mẹ đang làm gì thế?

Bà nói:

- Mẹ lên Bắc Kinh ở với em con mấy ngày.

Cô ấp úng:

- Thế cháu ngoại mẹ phải làm thế nào bây giờ, mẹ có giận thì giận, nhưng đừng bỏ mặc Đá Cuội chứ ạ.

Bà trừng mắt nhìn cô:

- Con nói linh tinh gì thế? Mẹ sợ em trai con lái xe đường dài không an toàn, con xem nó gầy tong teo như thế, mới về được có mấy ngày đã lại đi, còn chưa bồi bổ sức khỏe cho tử tế, mẹ phải đi theo giám sát nó. Hơn nữa, chẳng phải là con còn được nghỉ phép năm sao? Con cứ nghỉ trước đi, chịu khó trông thằng bé mấy hôm, nếu con không xoay xở nổi thì bảo bố mẹ chồng con giúp một tay. Con yên tâm, bây giờ họ đang xuống nước, việc gì cũng phải cúi đầu trước mẹ, không tranh thủ thì phí ra, cũng để cho họ nếm thử sự nhọc nhằn của việc trông trẻ con.

Bà hừ một tiếng.

– Tốt nhất con cứ quẳng thằng Đá Cuội cho nhà họ, mặc hai ông bà già ấy xoay xở, chết sao nổi, mẹ xem họ có dám không chăm sóc thằng bé cho tốt không? Thằng Đá Cuội mà thiếu một cọng tóc, thì e là con trai họ sẽ tới liều mạng với họ.

Đồ Nhiễm nói:

- Sao bây giờ thái độ mẹ lại quay ngoắt 180 độ thế?

Đồ Loan đứng cạnh đó cười hềnh hệch:

- Mấy hôm trước anh rể đến đây, chị hai đi làm nên không biết.

Quả thật Đồ Nhiễm không biết.

Đồ Loan lại nói:

- Anh rể em nói mấy câu, chị có muốn biết hay không? Xìa chút gì ra đây thì em nói cho.

Đồ Nhiễm nói:

- Nếu mày không nói, chị sẽ mách mẹ chuyện mày đến náo loạn đám cưới nhà người ta.

Mặt cậu chàng biến sắc:

- Gì cơ, gì cơ, chị nói lung tung gì thế?

Đồ Nhiễm nói:

- Có gì mà chị không biết đâu, mày giấu được chị chắc? Cô dâu họ Quan tên là…

Đồ Loan lập tức bò đến trước mặt cô:

- Anh rể bảo mẹ nếu có giận thì đánh anh ấy chứ tuyệt đối đừng đánh chị.

Thằng nhóc lại níu lấy cô bằng vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

– Coi như em cầu xin chị, mau làm lành cho xong đi, nếu không mẹ lại suốt ngày quấy rối em…

Bà Vương Vĩ Lệ quả nhiên đi cùng xe con trai tới Bắc Kinh. Hôm đi bà rất vui, gặp ai cũng nói con trai tôi lái xe về Bắc Kinh ở nhà mới, thực ra làm gì có nhà mới nào.

Đồ Nhiễm xin nghỉ phép nửa tháng, nhưng không gửi Đá Cuội tới nhà họ Lục mà tự mình trông con. Hai ngày đầu còn ổn, mọi thứ bình thường, chỉ hơi bận một chút, cũng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.

Còn về phía Lục Trình Vũ, cô không có thời gian gọi điện cho anh, anh cũng không nói sẽ tới thăm.

Buổi chiều, cô em chồng đi làm về tới thăm hai mẹ con, đưa cho Đồ Nhiễm hai thứ, nói là anh hai em bảo mang đến cho chị.

Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn, một là tấm biển xe tạm thời mà Lục Trình Vũ dùng hồi trước, số LU527. Một là một miếng ngọc trắng chạm hình hai con chuột nhắt. Đồ Nhiễm nghĩ, miếng ngọc này vốn là đồ của nhà mình, bây giờ vật hồi chủ cũ là ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với mình sao?

Thấy cô đăm đăm nhìn miếng ngọc, Lục Trình Trình đưa tấm biển số xe tới trước mặt cô, cười khúc khích:

- Chị, sao chị không nhìn cái này này?

Đồ Nhiễm không hiểu:

- Anh em bảo em mang cái này cho chị làm gì? Cất công bảo chị vứt hộ cho à?

Trình Trình vội nói:

- Không được vứt, nhất định phải giữ lại, bao nhiêu là ý nghĩa kỷ niệm thế này.

Rồi cô bé lại nói:

– Lúc đầu em nhìn cũng chẳng hiểu gì cả, sau này mới hiểu ra.

Đồ Nhiễm ngắm kỹ một lúc, mặt bỗng đỏ ửng lên[9].

[9] LU527, LU có thể hiểu là phiên âm của từ Lục trong Lục Trình Vũ, còn 527 (wu er qi) đọc lên giống “Tôi yêu vợ” (wo ai qi).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro