10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu năm sau.

"Jackson chờ anh a" Một người con trai tay cầm hai ly cafe cố đuổi theo người con trai khác đi phía trước. Người con trai phía trước đó luôn mang vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng thật ra người đó lại chính là thiên tài người người ngưỡng mộ.
Mọi người đều biết về cậu ta, từ lúc tỉnh lại sau vụ tai nạn, cậu ta liền trở nên thông minh hơn người, anh tuấn không thua kém ai. Nghe nói tình yêu đơn phương của cậu ta đã được báo đáp, người cậu ta yêu bây giờ luôn tốt với cậu ta, chỉ hận không thể đem hết tất cả những gì tốt đẹp cho cậu ta.
Lại nghe nói, chỉ cần cậu ta đàm phán việc gì, việc đó đều thuận lợi, đem lại lợi ích cực lớn.
Chỉ có điều, chưa ai thấy cậu ta thật tâm thật ý cười với ai trừ cái người cậu ta yêu.
"Jackson a~~~ em nói xem, chúng ta yêu nhau cũng sáu năm rồi, sao em cứ nghiêm túc như vậy a, nắm tay cũng toàn anh nắm a"
"Tuần sau đi công tác, anh đi không"
"Aiz sao em lúc nào cũng công việc vậy, anh nói, sao em không hỏi anh có muốn đi chơi không a"
"Làm xong việc có thể ở lại chơi một tuần!"
"A? Em em em nói thật sao? Em chịu đi chơi sao?"
Jackson một cái liếc mắt cho người kia cũng không có liền bước đi.
"A a Jackson chờ anh a"
________________

"Lễ kỉ niệm mười năm của anh, nếu em không đến, đừng chờ nữa!"

Vương Tuấn Khải từ trong mộng tỉnh dậy, đầy người đều là mồ hôi. Sáu năm qua, anh luôn mơ một giấc mơ. Giấc mơ về lần cuối anh nhìn thấy người anh yêu.

Sáu năm rồi, sự nghiệp cùa anh cũng đã thành công, em sẽ đến gặp anh chứ?

Vương Tuấn Khải lại đưa chiếc vòng sáu năm qua không rời tay đặc trên tim mình, nước mắt lại rơi. Hành động này lặp lại không biết đã bao nhiêu lần, chỉ biết từ lúc người kia ra đi.
Không ai ngờ rằng cái người yếu đuối này lại chính là đại minh tinh, hoàn hảo hoàn mỹ, lúc nào cũng tựa một ngôi sao sáng, tỏa cả bầu trời đêm. Mọi người đều biết, người này nổi tiếng không phải dạng tầm thường, đến ngay cả một vùng nông thôn hẻo lánh cũng biết thông tin cậu ta.
Chỉ là, ai ai cũng đều biết một chuyện, cậu ta bề ngoài vui vẻ bình thường, nhưng tâm đã chết, chết theo người cậu ta yêu. Có một lần đi phỏng vấn, có một phóng viên lỡ miệng hỏi cậu ta khi nào định có bạn gái, cậu ta không nói một lời, nổi điên lao ra ngoài, mất tích nguyên một đêm. Hôm sau người ta tìm được cậu ta ở bãi biển, tưởng cậu ta chết, cũng may chỉ là hứng gió biển phát sốt, từ đó không ai dám hỏi đến bạn gái hay người yêu của anh ta nữa.
Fan hâm mộ cậu ta hết sức đau lòng, vì họ biết người kia rất thích biển.

Sáng hôm sau, Vương Tuấn Khải tự mình lái xe đến công ty, cậu ta bây giờ cái gì cũng không cần, tự bảo vệ mình, vệ sĩ đều chỉ phụ trách việc ngăn người hâm mộ để cậu lên xe, đón cậu xuống xe. Quản lí chỉ sắp xếp lịch trình, không dám nói nhiều, vì họ đều biết, dù có nói bao nhiêu, người này vẫn không quan tâm.

"Tuấn Khải, vài tuần nữa là kĩ niệm mười năm ra mắt rồi, có muốn chương trình đặc biệt gì không hay giống mọi khi?"

Kỉ niệm mười năm? Đúng vậy, đã sáu năm rồi, em có còn nhớ lời hứa này không? Nhưng nếu em không đến, anh... không, không có không đến, em nhất định sẽ đến, em đã nói như vậy mà...

"Cần, lần này phải làm thật lớn, quốc gia khác biết càng tốt, còn nữa, không giới hạn vé, giá rẻ một chút, con trai mua miễn phí cũng được, sắp xếp chổ em có thể thấy, đèn ở phía khán giả sáng một chút, con trai nào nói muốn gặp em, dù đang diễn nhất định phải thông báo, còn nữa, diễn khắp các tỉnh ở khắp các miền khác nhau..."

Chị quản lí hết sức bất ngờ, từ khi người kia không còn, người này trừ đóng phim thì chưa bao giờ nói nhiều như thế. Muốn hỏi cậu ấy có làm sao không, nhưng chưa kịp hỏi người đã không thấy...

____________

"Nhanh lên nhanh lên, phó tổng tới!!"
Ở đại sảnh một công ty lớn ở Anh, có một đoàn người đang hết sức khẩn trương vào vị trí của mình. Một đại sảnh ồn ào lập tức chỉ nghe tiếng lật giấy và đánh máy.
Hai người con trai bước vào, ăn mặt chỉnh tề, anh anh tuấn tuấn nhã nhặn bước đi.
Một người nói: "Ha. Công ty này thật lạ nha, tổng tài như anh mà không ai sợ, mọi lần bước vào còn nghe được chuyện phiếm, hôm nay đi với em liền an tĩnh như vậy, haizz có phải tổng tài anh đây quá thất bại rồi không a?"
Người kia nhếch mép đi tiếp không trả lời.
"Hu hu. Em lại không để ý anh, anh đẹp trai như vậy, ngay cả siêu mẫu nhìn thấy anh còn phải chảy nước miếng, em vô tình quá đi a"
Nhân viên công ty nghe được lập tức bụm miệng cười, lại thấy ánh mắt phó tổng như đang quét qua lập tức nghiêm túc làm việc.
"Roy Wang, anh bao nhiêu tuổi rồi, làm tổng giám đốc người ta phải..."
"Nghiêm túc, làm gương, chăm chỉ... Anh biết rồi mà, em xem, còn chưa đến giờ làm việc bọn họ đều đến đây chẳng phải là sợ em trừ lương, xem xem, không có việc làm vẫn dán mắt vào máy tính gõ chữ chẳng phải sợ em bắt bẻ hay sao, họ giả bộ như vậy mệt lắm a"
Roy Wang vừa nói xong, mọi người đều sợ đến xanh mặt, có người không chịu nổi làm đổ ly cafe.
Jackson nhìn đồng hồ, liếc nhìn họ một lượt nói:
"Còn chưa tới giờ làm việc, không cần đi sớm như vậy, cũng không cần nghiêm túc như vậy."

Đi trễ trừ lương, không nghiêm túc trừ lương, chúng tôi làm sao dám "không cần đi sớm" làm sao dám "không cần nghiêm túc" đây huhu, phó tổng à, làm ơn chừa bọn tôi một con đường sống a, mau đi về phòng ngài ân ái với tổng giám đốc đi a.

Bao nhiêu con người muốn phản bát nhưng không dám, há hốc mồm nhìn nhau, yên lặng chờ người nào đó đi khuất.
Vừa không nhìn thấy bóng lưng người kia, lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn người còn cầm một đống thuốc.
Nhân viên A: "Ây da, bệnh tim tái phát, uống uống nhanh a"
Nhân viên B "Ha ha, thuốc bệnh trĩ cậu dùng để trợ tim sao ha ha ha"
Đồng nghiệp A vừa nuốt xong đống thuốc lập tức liếc đồng nghiệp B với anh mắt 'biết sao không nói sớm'....

Trong văn phòng...
Roy Wang vừa đóng chặc cửa liền nhào tới làm cún ngoan, pha cafe, xếp hồ sơ...
"Jackson~ hun hun nà" Vừa nói vừa chu mỏ sáp tới.
Có điều chưa tới đã bị đá bay mất.
"Trong công ty!" Đơn giản ba từ đã thành công đem người kia đẩy về.
"Hức chưa tới giờ làm a~"
"Bảy giờ năm chín, anh có một phút về văn phòng"
Vừa nói xong, Jackson liền bị ai đó hôn cái chóc rồi bỏ chạy. Jackson lắc đầu ngao ngán rồi ngồi vào ghế.
Trên bàn, điện thoại đang run...
"Chuyện gì?"
"Thưa phó tổng, tổng giám đốc nói có cuộc gọi cần phó tổng nghe"
"Chuyển qua cho tôi"
"Dạ"

"Xin chào?"
"Xin chào, chúng tôi là công ty điện ảnh B lần trước đồng tý hợp tác cùng quý công ty, chuyện là công ty chung tôi có việc, quý công ty có thể đến sớm đàm phán được không?"
"Được rồi, ba ngày sau tôi sẽ liên lạc lại với ông, hẹn gặp lại"

Jackson cầm điện thoại riêng gọi cho ai đó
"Ba mẹ, mai con đi công tác, ba mẹ giữ gì sức khỏe!"
"Ba mẹ biết rồi, con đó đừng có suốt ngày công việc công việc, ba mẹ Roy vừa gọi cho ba mẹ, hai đứa cũng quen nhau lâu vậy rồi, Roy từ lúc con bệnh luôn ngồi lì ở phòng con, nó đối xử con tốt như vậy, con suốt ngày không quan tâm nó. Hay là vầy đi, ba mẹ cùng ba mẹ Roy có nói qua, chờ hai con công tác về, làm lễ đính hôn được không?"
"Con biết rồi, con sẽ nói anh Roy"
"Được rồi, cúp máy đây, tam biệt"
"Tạm biệt"

"Văn phòng phó tổng xin nghe"
"Phó tổng mau đến văn phòng tổng giám đốc nhận tài liệu"
"Được"

Bất đắc dĩ Jackson phải đi đến văn phòng người nào đó.
Vừa vào phòng Jackson liền bị người ta ôm cứng ngắc.

"Haha vài tuần nữa chúng ta đính hôn rồi, em vui không???"
"Mẹ em vừa gọi cho em, bảo em nói với anh, em chưa nói sao anh biết?"
"Hắc hắc là anh ra chủ ý đó nha~"
Jackson sau khi nghe xong liền lườm ai đó.

"Nói chuyện chính, tài liệu của em đâu?"
Nghe được câu này, Roy như được ân xa lập tức vẫy đuôi đi lấy tài liệu, vậy đuôi dâng tài liệu.
Jackson cầm tài liều ra tới cửa trở ngược lại, thấy người nào đó đang định nhảy ồ lên hô 'yeah' liền quăng ánh mắt 'đồ điên' tới rồi nói:
"Công ty B nói có việc, phải đi công tác sớm, ngày mai xuất phát, anh chuẩn bị đi."
"Ngày mai? Không được! Ngày mốt anh có việc rồi, hết tuần này anh mới đi được."
"Vậy anh ở đây, một mình em có thể xử lí, xong việc anh đến sau cũng được"
"Được, vợ a, anh sẽ rất rất nhớ em a, qua bển gọi cho anh a"
"Đã biết."
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro