Chap 2 : vất vả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 : vất vả

cậu bỏ đi anh đi nay cũng đã ba tháng , giờ đáng lẽ cậu sẽ không đi bán được nhưng vì miếng cơm , cậu sẽ cố gắng kiếm được ngày nào hay ngày đó , nhiều người qua lại mua bánh giúp cậu vì tội nghiệp cậu nhưng họ không thể nào mua nhiều vì họ chỉ khá hơn hơn cậu chút ít thôi . 

hôm ấy có một chiếc xe đen bóng loáng ghé vào nơi cậu sống , họ chắc đi trăng mật ở nơi xinh đẹp này . cô gái bước xuống trước làm cho cậu ngờ ngợ ra chuyện gì đó , rồi khi người đàn ông bước xuống thì cậu mới biết được đó là anh - người chồng bội bạc . tim cậu đau nhói khi thấy hai người họ đi cùng nhau . 

từ khi cậu sống ở vùng quê này , cậu đã học được tính cứng rắng , mạnh mẽ và do cuộc sống mưu sinh nên cậu đã máu lạnh hơn . anh đi rồi anh thấy cậu , cậu nhìn anh nhưng không phản ứng gì . 

~ về đêm~ 

tại nhà cậu , cậu nằm lên chiếc giường gỗ chật hẹp và cứng ngắt . khóc , cậu khóc rất nhiều rồi lại tự nhủ " mình và anh ta chẳng còn  gì , tại sao mình phải khóc vì con người bội bạt đó , anh ta không có tư cách làm cho mình khóc , cứng rắng lên , sống tốt lên cho họ không khinh thường " 

" cốc , cốc "

tiếng gõ cữa làm cậu thoát ra mọi suy nghĩ trong đầu , cậu bước ra mở cánh cửa gỗ móc meo , bên ngoài đó là anh và cô hàng xóm , cô ấy bảo anh ta kiếm cậu rồi cố ấy bước đi chừa lại khoảng không gian riêng cho cả hai 

- nhìn em xanh xao quá , em có ăn uống đầy đủ không 

- có mắc mớ tới anh sao ? anh không có tư cách hỏi tôi 

- anh xin lỗi !

- hừ ... cái câu đó tôi không đủ tư cách nhận , vì tôi là người sai , không cho anh đêm ân ái .

- anh thật sự xinh lỗi em , anh ....

- anh về đi , anh không có tư cách ở đây , về với cô bạn gái xinh đẹp ấy , tôi không muốn thấy anh 

- không anh xuống đây vì công việc , không phải như em nghỉ đâu 

- à mà quên , tôi cũng không có tư cách để biết chuyện đó , xin anh về cho 

cậu nói xong rồi quay mặt đi , nước mắt bắt đầu rơi trong đau thương , anh cũng thế , anh đi nước mắt anh rơi không ngớt , tim hai người họ không khác nhau , giờ nó đau như ai bóp , trái tim của cậu từ đỏ chuyển sang tím vì cậu đã quá đau nên trái tim đã thành ra như thế . 

~ ngày hôm sau ~ 

sáng với ánh nắng triều mến và thành phố Seoul tấp nập bắt đầu một ngày mới , DongHae và EunHyuk vẫn ôm nhau ngủ rất hạnh phúc thì bổng

* reng reng *

tiếng điện thoại EunHyuk reo lên làm Hyukie bừng tỉnh

- docboseo

- là tớ đây - bên kia KyuHyun nói

- ừ có chuyện gì ? - giọng đang say ngủ 

- cậu và Haenie giúp tớ một chuyện nha  

- chuyện gì ?

- @#$%

- okay thôi dù sao cũng là chỗ thân quen mà 

Nghe điện thoại xong Hyukie gọi Haenie dậy và thực hiện kế hoạch của Kyunie  . Haenie phản đối kịch liệt 

- không , em không bao giờ giúp kẻ bội bạc , chính em là người kêu SungMin đi thì em sẽ không bao giờ cho cậu ấy về với hắn , hắn không biết trân trọng những gì hắn có , giờ thì ai làm thì người đó gánh 

- nhưng em có biết là thằng Kyu nó đã đau khổ đến mức nào không ?

- đó là những gì anh ta phải chiệu , phải nếm thử cái cảm giác cô đơn của SungMin từng trãi 

- em ... em thật là , em có biết thằng Kyu vì lo cho SungMin mà nó bệnh tim không , giờ nó bị hở voan tim em có biết không - Hyukie la toán lên 

- mặc kệ hắn , SungMin mang bầu thì hắn có chăm sóc và lo lắng như một người chồng không , hắn lo đàn điếm , sanh tật , anh có biết là SungMin thấy được hai người họ lên giường cùng nhau không , lúc đó nó như sắp chết , nó có ý định đi phá thai luôn đó 

- em không giúp thì anh giúp , không cần em 

- được , một khi anh bước ra khỏi nhà này thì anh đi luôn đi - giọng tức giận 

EunHyuk tức đến độ không kềm được , hậm hực bỏ ra ngoài một mạch 

Còn DongHae bên trong phòng gọi điện cho một ai đó , và cái ý định đó nảy lên trong đầu Hae 

* Chap này hơi ngắn , mong m.n thông cảm * 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro