Chương 7.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khi đến khách sạn nhận địa điểm rồi Giang An Lan cuối cùng cũng đi đến bên Diêu Viễn, Lý cao rất biết thời thế lập tức đi tiếp đón mọi người. Căn phòng được bao trọn gói đặt năm chiếc bàn tròn rất lớn, chính xác thì đây là một lễ đường nhỏ, hơn mười người bọn họ ngồi còn chưa kín hai bàn.

Diêu Viễn bị Giang An Lan lặng lẽ đỡ sau lưng, đành ngồi xuống bên phải anh. Hai nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Lý cao nói vẫn còn người chưa đến, cứ mang trà lên trước còn đồ ăn để lát nữa sẽ gọi.

Sau khi phục vụ ra ngoài, anh ta nói: "Còn một nửa chưa thấy đâu, mọi người gọi điện giục đi, tiện thể báo cho bọn họ biết chúng ta đổi chỗ hẹn."

Chỉ chốc lát sau Tẩu Na Thị Na cúp điện thoại nói: "Ôn ca sắp đến ! Còn nói mang cho chúng ta đặc sản nữa."

Lý cao cười: "Khách sạn này không cho phép mang thức ăn vào, cứ cho hắn ngồi xổm bên ngoài đi."

Trong lúc mọi người cười cười nói nói, Diêu Viễn lại thấy toàn thân không được tự nhiên , người đàn ông ngồi bên trái vòng tay khoác hờ lên ghế của cô khiến Diêu Viễn cảm giác cơ thể mình có khuynh hướng bé lại, tuy rằng anh đang nhìn người khác, trò chuyện với người khác, nhưng quanh cô đâu đâu cũng là hơi thở nam tính của anh, mùi hương thoang thoảng này rất khó tả, có lẽ là nước hoa, rất đạm, cũng rất dễ chịu, rất hợp với người này ... Tư duy của Diêu Viễn đã bị quấy quả đến mờ mịt, chỉ cảm thấy rất thích nó, cuối cùng lại còn hỏi ra tiếng: "Anh dùng nước hoa gì vậy?"

Giang An Lan nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười một cái, "Anh không xịt nước hoa."

Diêu Viễn không tin, Giang An Lan nói: "Anh thật sự không xịt, em ngửi kỹ lại xem?"

Diêu Viễn theo bản năng dựa gần vào, sau đó nàng nghe được có người mãnh liệt ho khan một tiếng, nghiêng đầu đã thấy cả phòng đều ngừng nói chuyện, đều đang nhìn bọn họ bên này, Diêu Viễn vừa nhận thức được trong khoảnh khắc xấu hổ đến đòi mạng! Giang An Lan lúc này nhàn nhạt mở miệng nói với quần chúng : " 'Phi lễ chớ nhìn'* không hiểu sao?"

"..."

"..."

Tẩu Na Thị Na cười to, "Cứ như đang chơi game ấy nhỉ, lão Đại nói một câu, tất cả liền quỳ rạp."

Hoa Khai nói: "Tiểu Quân ngược lại so với trong trò chơi càng điềm tĩnh hơn, là bởi vì có chồng ở đây sao?"

Diêu Hân Nhiên: "Em gái tôi chưa yêu đương bao giờ, mấy người phải thông cảm."

Diêu Viễn toát mồ hôi điên cuồng, lại nghe Lý cao nói: "Thật à? Lão đại của chúng ta cũng là lần đầu tiên đây."

Huyết Sa không thể tin được, "Không phải chứ? !"

Tẩu Na Thị Na kêu lên: "Oa, thế tức là hai người kia đều còn nụ hôn đầu rồi? !"

Nếu là trong trò chơi, thằng ranh này nhất định bị kick khỏi bang.

Diêu Viễn lúng túng không thôi, "Tôi vào phòng vệ sinh một chút, mọi người cứ từ từ trò chuyện." cô đi rất nhanh, Hoa Khai từ phía sau đuổi theo, "Chờ mình, mình cũng đi."

Trên đường, Hoa Khai cười nói: "Quân Quân, lần đầu tiên thấy cậu 'Lùi bước' đấy, Quân Lâm Thiên Hạ bang chủ kia quả nhiên khí chất ngời ngời."

Diêu Viễn không nói gì, có điều đúng là có cảm giác như bị nói trúng tim đen, đối mặt với người nọ cô không tránh khỏi tim đập chân run, trong đầu lộn xộn .

Lúc này trước mặt họ xuất hiện một người đàn ông dáng cao gầy, đeo kính gọng đen, khí chất văn nhã, anh ta đã lướt qua lại lui trở về, duỗi tay chắn đường hai người rồi híp mắt cười với Diêu Viễn, "Đại tẩu?"

Diêu Viễn sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Anh là?"

Người đàn ông chỉnh lại ba lô, vươn một bàn tay, tươi cười chân thành, "ID Ôn Như Ngọc, tên thật Ôn Trừng, Đại tẩu, nghe danh đã lâu."

Bắt tay Diêu Viễn xong, anh ta bắt sang tay Hoa Khai, thấy người này còn muốn nói chuyện với Diêu Viễn, Hoa Khai liền lên tiếng ngăn cản : "Anh trai này, chúng tôi phải đi toilet, có lời để sau đi."

Ôn Trừng cười, "Vậy được, tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Vào phòng vệ sinh rồi Hoa Khai liền đặt tay lên ngực nói "Bà nội nó", "Vừa rồi không phải người đó người đó người đó sao? !"

Diêu Viễn nghe không hiểu, "Ai cơ?"

"Chính là MC rất nổi tiếng của một talkshow đó!"

Diêu Viễn rất ít xem TV, "Không rõ lắm."

"Chương trình của anh ta được đánh giá rất cao đó ..." Hoa Khai kích động xong cười nói, "Lần này võng tụ thật đúng là đại hội anh tài, Ôn Trừng, danh nhân, chồng cậu vừa nhìn cũng biết ngay không phải là loại đèn cạn dầu, không biết tiếp theo còn nhân vật kinh dị cỡ nào có thể nhảy ra đây?"

Cuối cùng thực tế chứng minh đúng là có thật, Doreamon, cậu nhỏ mười tám tuổi lại là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trong nước, cùng với người đến cuối cùng, Thủy Điều Ca Dao, tuy không phải danh nhân, nhưng chí ít cũng là mỹ nữ, còn là Thịnh Thế đệ nhất mỹ nữ tóc uốn lọn, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ xinh, nói chuyện ôn nhu.

Cánh đàn ông con trai liền đố kỵ Phó bang chủ : "Tiện nghi cho Phó bang chủ nhà mình rồi, cưới được Thủy Điều mỹ nhân!"

Lý Cao cười chắp tay, "Quá khen quá khen."

Tập hợp đông đủ, mọi người bắt đầu tự giới thiệu, trong đó giản lược nhất lười biếng nhất chính là bản của bang chủ Thiên Hạ Bang, chỉ gật gù báo tên, "Giang Thiên." Người khác đối với việc này có cảm khái gì bỏ qua một bên không nói, về phần Diêu Viễn, cô cực kỳ tò mò người này khi nào thì dùng tên "Giang thiên", mà khi nào mới dùng "Giang An Lan" ?

Tuy rằng xuất hiện không ít "Danh nhân", nhưng nghi thức thủ tục các thứ xong xuôi vẫn là nên chơi thì chơi, nên nhốn nháo, nên bắt nạt liền bắt nạt. Hoa Khai liền ôm ghì lấy cổ Doreamon nói: "Tiểu tử này giỏi lắm, vẫn luôn chơi tài khoản nhân yêu lừa người!"

Doreamon kêu gào ngao ngao: "Trước giờ em cũng đâu nói mình là con gái!!!"

Hoa Khai híp mắt, "Tí tuổi còn dám mạnh miệng cãi?"

Doreamon khóc lớn, "Không dám rồi đại tỷ!"

Tiếp theo một đoàn người chia ra 3 bàn, sau khi các món ăn được mang lên, Lý cao đứng dậy nâng chén nói: "Hôm nay, chúng ta hữu duyên thiên lí năng tương ngộ..."

Ôn Trừng cười mắng: "Không hổ là người làm ngoại giao, nói đến lắm, lão huynh, ngồi xuống trực tiếp uống rượu ăn thịt đi."

Diêu Hân Nhiên cũng vỗ bàn, "Huynh đệ, chúng ta đều đói đến da bụng cụng da lưng rồi, đừng phí lời nữa đi!"

Lý Cao tốt xấu năm đó cũng là đại tài tử của một trường danh tiếng, hiện giờ lại là người phát ngôn chính thức của công ty Giang đại thiếu gia kiêm trợ lý cho Giang đại thiếu, lòng tự tôn bị hung hăng chà đạp một hồi, cuối cùng cắn răng nhìn về phía sếp, kết quả người nọ khéo léo kéo phu nhân đang ngồi bên đứng dậy, hơi nhấc ly rượu về phía toàn trường, giọng nói thanh đạm đạm, nhưng tất cả đều nghe được rất rõ ràng, "Mọi người cứ thoải mái đi." Sau đó uống cạn rượu của mình dẫn tới một tràng hoan hô, còn có người gào thét: "Chúc bang chủ và bang chủ phu nhân trăm năm hạnh phúc!"

Ôn Trừng nội tâm vô hạn bội phục bạn học cũ, "Chưa từng thấy ai thủ đoạn hơn Giang thiếu gia, đếm từ một đến ba đã có thể đem tình huống í ẹ của Lý Cao biến tướng thành hôn lễ của mình."

Mà cảm khái của Diêu Viễn đối với việc này là: Nghiêm túc liền thua. Cho nên, cô tiếp tục làm đà điểu.

Thức ăn rất phong phú, mọi người đều ăn thỏa sức, trong lúc đó Diêu Hân Nhiên phát hiện ra Tẩu Na Thị Na và Hùng Ưng Nhất Hiệu hai người ngồi cùng bàn mình lại đang rất nghiêm túc mà loay hoay với điện thoại.

Diêu Hân Nhiên tò mò hỏi bọn họ, "Mấy người đang làm cái gì đấy?"

Tẩu Na Thị Na đầu cũng không ngẩng, "Chụp hình bữa trưa đăng lên weibo rồi tag @Hùng Ưng."

Hùng Ưng Nhất Hiệu cũng là ngón cái như bay, "Trà lời weibo của Tẩu Na."

"Hai người các ngươi ngồi ngay cạnh nhau mà... Tụi trạch nam đều như vậy à?" Diêu Hân Nhiên quay đầu hỏi Ôn Trừng bên cạnh.

Ôn Trừng chỉ cười cười, không thể nói ra anh ta vừa đến cổng chính khách sạn liền chụp ngay một tấm hình đăng lên weibo được.

Ăn trưa xong, các hoạt động tiếp theo cũng muôn màu muôn vẻ , cùng với bước chân của Tẩu Na Thị Na, một đoàn người rồng rắn đi qua tất cả các địa điểm thú vị ở Giang Nính, nói là đi**, thực ra vừa rời khỏi khách sạn đã có một chiếc xe buýt Giang An Lan bảo Lý đại tài tử sắp xếp chờ họ bên ngoài, sau đó men theo lộ tuyến du lịch một đường đến khoảng chập tối thì tới bên bãi biển.

Một lô người lớn chặn trước cản sau, tranh nhau xuống xe chạy về phía bờ biển, kể cả những người sớm đã quen thuộc với bờ biển Giang Nính, cũng bởi lần này là đi cùng bạn mới nên cảm giác cũng khác hẳn.

Diêu Viễn đi cùng Giang An Lan ở tít phía sau, người này thả bước vô cùng chậm rãi, thậm chí là có chút cố ý, Diêu mỹ nhân nội tâm không khỏi hắc ám mà nghĩ, không lẽ là có âm mưu gì? Tuy rằng tại những địa điểm vui chơi trước đó đều là gió êm sóng lặng , nhưng cô mơ hồ cảm thấy ở nơi này sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Quả nhiên, Diêu Viễn cảm thấy mình hẳn nên đổi nghề đi làm nhà tiên tri hoặc là thầy bói.

Khi hai người đi đến bên một khối đá lớn, gần như khuất hẳn khỏi tầm mắt những người còn lại, Giang An Lan mở miệng: "Em có phải là hơi sợ anh không?"

Diêu Viễn thề thốt phủ nhận: "Không có mà"

Giang An Lan cười nói: "Vậy sao vẫn không dám nhìn anh nói chuyện?"

Diêu Viễn ngẩng đầu, sau đó buồn bực , cảm thấy rất cuống, cuối cùng đành cúi đầu giận lẫy.

Giang An Lan nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, đương anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, Diêu Viễn hoàn toàn ngây dại. Một hồi lâu sau, Giang An Lan nhàn nhạt nói một câu, "Phu nhân, không thì hôm nay chúng ta giải quyết vấn đề nụ hôn đầu đi?"

Hôm đó Diêu Viễn, trong trạng thái ngu ngơ, mất đi nụ hôn đầu.

Cô chỉ nhớ anh kéo cô vào lòng.

Sau đó anh nâng nhẹ cằm cô lên nói: "Ngoan, nhắm mắt lại, không thì đến cả anh cũng sẽ căng thẳng."

Sau đó người thật sự căng thẳng đến phân không ra đông tây nam bắc- Diêu Viễn nhắm tịt cả hai mắt lại.

Trong một tấm màn tối om, Diêu Viễn cảm giác thấy có luồng hơi thở ôn nhuận đến gần mình, sau đó bờ môi anh dán lên môi cô khiến trái tim Diêu Viễn như muốn nhảy luôn ra ngoài, từng nhịp từng nhịp đập âm thanh to như công nông, bang bang bang, bang bang bang.

Cánh tay anh đang ôm sau lưng cô trượt dần xuống ngang hông rồi xiết chặt, nhưng trên môi vẫn rất dịu dàng, không có xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng âu yếm một chút, sau đó lại một chút, cuối cùng khẽ cắn môi dưới của cô, hơi thở mới dần dần rời đi.

Mọi người ăn xong bữa khuya thì chương trình hôm đó cũng chính thức kết thúc, có điều ngay từ lúc còn ở trên bãi biển Diêu Viễn đã rơi vào trạng thái liệt não, sau đó đến KTV Diêu Hân Nhiên liền chạy tới hỏi cô, "Sao lại cứ như cọng bún thiu thế này?"

Diêu Viễn lắc đầu, "Choáng."

Lúc ấy Giang bang chủ bị người trong bang bọn họ kéo đi đánh bài tú-lơ-khơ , Hoa Khai, Huyết Sa thì đứng hát, cô đứng trong góc cứ luôn yên lặng nhìn bóng lưng Giang thiếu đến nỗi Diêu Hân Nhiên cũng nhịn không được trêu ghẹo: "Chồng ảo của em hay thật, đến cái bóng lưng cũng đẹp ghê gớm, chị hỏi này cô có phải là rung rinh rồi không? Ai... hiểu mà hiểu mà, nói thật nếu như hai người có thể phát triển ra ngoài hiện thực cũng không tệ đâu! Nhưng cứ phải từ từ, hiện thực không như trò chơi, quay đi quay lại liền có thể kết hôn gì gì đấy ..."

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, tốc độ này hôm nay tuyệt đối theo kịp trò chơi rồi.

Sau khi buổi offline kết thúc, một đoàn người cùng đi tới khách sạn trong dự kiến, Lý Cao khi đến nơi nói: "Cả mọi người ở Giang Nính cũng vào đi, chúng ta chẳng mấy khi hội họp, buổi tối còn có thể tâm sự, sáng mai dậy sớm cũng còn có thể tổ chức thêm vài hoạt động đúng không?" Ngoại trừ Diêu Viễn, những người còn lại đúng là vẫn chưa thỏa mãn liền khấu tạ Quân Lâm bang chủ chủ chi! Diêu Viễn chính là bị chị họ vẫn chưa thỏa mãn của mình kéo theo .

Lúc chia phòng trong khách sạn, Diêu Viễn đương nhiên cùng phòng với Diêu Hân Nhiên. Giang An Lan đứng hơi xa, có điều Diêu Viễn hôm nay mệt mỏi cả một ngày, lúc này chỉ biết dựa vào vai chị họ đánh một giấc, không để ý anh đang nhìn chăm chú, mãi mãi một lúc sau vô tình ngẩng đầu mới bắt gặp ánh mắt kia, anh khẽ mỉm cười, Diêu Viễn chỉ cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, trên mặt đã đỏ rần rần .

Sau cũng không có gì đáng nói, mọi người ai về phòng nấy, nhưng bên Diêu Viễn thì trong lúc Diêu Hân Nhiên đi tắm, có phục vụ phòng mang đến hai cốc sữa tươi nóng, cô vừa định hỏi có phải đưa nhầm không? Đối phương đã mỉm cười đưa cô một tờ giấy.

Nét chữ xinh đẹp phóng khoáng: "It is graceful grief and sweet sadness to think of you, but in my heart, there is a kind of soft warmth that can' t be expressed with any choice of words."

Diêu Viễn đáng thương từng phấn đấu ở nước ngoài hai năm trời, nháy mắt liền hiểu , "Nghĩ về em là một loại ưu thương duyên dáng và phiền muộn ngọt ngào, nhưng trong tim anh lại có luồng ấm áp dịu dàng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được."***

Sau một giây lại có người đến nhấn chuông cửa, trong Diêu Viễn trong nháy mắt lóe lên gương mặt Giang An Lan, do dự một chút mới dám mở cửa, đứng ở phía ngoài lại là Ôn Trừng tươi cười ôn hòa nói: "Đại tẩu, tôi có thể hàn huyên với em hai câu không?"

Ôn Trừng thấy sắc mặt cô không tốt lắm liền giải thích, "Tẩu tử, thành thật xin lỗi, muộn như vậy còn đến quấy rầy em, nhưng anh sợ không có cơ hội mặt đối mặt nói với em nữa. Anh vẫn luôn muốn mời chồng em tham gia chương trình của anh, nhưng hắn tuổi già khó tính, cho nên anh muốn nhờ Đại tẩu giúp anh nói với hắn mấy lời."

"Em?"

Ôn Trừng mỉm cười gật đầu, "Ừ, em."

"Em với anh ấy..."

"Đừng nói không quen nhé tẩu tử."

Còn không đợi Diêu Viễn toát mồ hôi, một sự kiện kinh thiên địa khiếp quỷ thần đã cấp tốc bay xuống đầu vị huynh đài đang dụ cô "Thổi gió bên tai" người kia. Diêu Hân Nhiên đang tắm thì phát hiện quên mang sữa rửa mặt, liền hồn nhiên quấn một chiếc khăn bông lớn đi ra ngoài lấy, nhìn thấy cửa mở, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài thì sợ hãi kêu lên một tiếng, tay run bắn, khăn lông từ lồng ngực trượt xuống...

Chính tại đêm này, Diêu Hân Nhiên cùng Ôn Trừng kết thành thâm cừu đại hận!

Thật sự là hết chuyện nọ đến chuyện kia, Diêu Viễn cảm thấy tim mình như bị quá tải mất rồi .

Còn may cuối cùng cũng coi như sóng yên biển lặng.

Hôm sau trước khi ăn xong bữa sáng, những người trong lòng không có gánh nặng đều tỏ vẻ có cơ hội nhất định phải offline tiếp. Diêu Viễn thì trong lòng tự nhủ nếu có lần sau cô chắc chắn ở nhà , thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí cuối cùng còn "Phiền toái" Giang sư huynh 'phải' đưa cô về. Diêu Viễn cảm thấy rất kỳ quái, Lý Cao lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh lúc này lại bặt vô âm tín, chị họ cũng thế... Cho nên ngồi trong chiếc xe rất rộng rãi ngoại trừ tài xế thì chỉ còn có cô cùng Giang An Lan .

Giang An Lan nói: "Tối qua vốn định qua chỗ em."

Diêu Viễn hỏi: "Tờ giấy kia là anh viết à?"

"Ừ."

"Khụ, lần sau đừng viết thế."

"Em không thích à?"

Muốn cô phải nói thế nào bây giờ?? Diêu Viễn cảm thấy người này ngoại hình tuy là lãnh diễm****, nhưng phong cách tuyệt đối là theo phái hành động.

Giang An Lan nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Anh không biết phải làm thế nào để theo đuổi một người, nếu em thích chậm rãi, anh cũng sẽ không vội vàng nữa."

Diêu Viễn mở miệng muốn nói mấy lần rồi lại thất bại ngậm miệng, đại thần sẽ không hỏi xem người ta có thích hay không, mà trực tiếp hỏi luôn em thích kiểu nào hơn...

Giang An Lan lại nói: "Nói ra thì, Diêu học muội, anh còn nợ em tiền bút nhỉ."

"Dạ?"

————

* Phi lễ chớ nhìn (非礼勿视):việc gì không phù hợp với lễ nghĩa, quy chuẩn thì không được nhìn :">

** Trong tiếng Trung chữ 走 mang nghĩa đi nói chung, nhưng cũng có nghĩa là đi bộ nên mới có đoạn "Nói là đi nhưng thật ra là đi xe buýt"

*** Cũng không có chú giải gì quan trọng mình chỉ muốn nói là dịch câu này xong mình đã phải đứng dậy đi quét da gà rơi đầy đất huhu TT*TT

**** Lãnh diễm (冷艳): Lạnh lùng, diễm lệ (đẹp, ngầu :))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro