Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Viễn quay lại trò chơi, bắt đầu đánh Tiên Nữ Phong nhưng không đến một phút sau tất cả chết sạch. Nguyên nhân không phải tại Diêu cô nương mất hồn mất vía, trình độ thao tác của cô vẫn là không có gì để chê trách, cho dù tư tưởng không quá tập trung cũng không thể đến mức hại cả nhóm bị diệt đoàn được.

Nguồn cơn tội ác chính là nội chiến giữa Ôn Như Ngọc cùng Thủy Thượng Tiên...

Trước khi bị diệt đoàn, Thủy Thượng Tiên: "Ôn Như Ngọc! Trị liệu! ! Ngu quá vậy??"

Ôn Như Ngọc: "Ngu bằng ngươi sao? Đã gà thì đừng cố xông lên trước ^_^ "

Thủy thượng tiên: "Gà? Ngươi có tư cách nói ta sao?? Đồ mục sư còn không bằng con gà!!"

Ôn Như Ngọc: "Nói nữa tự trị liệu nhaa ^_^ "

Tóm lại là bị diệt đoàn .

Mọi người sau khi thoát khỏi phó bản đểu chen chúc lên kênh đồng minh không làm việc gì khác ngoài khinh bỉ hai kẻ kia .

Diêu Viễn nhìn một lát, sau đó lại thấy Quân Lâm Thiên Hạ cũng login : "Quay lại đánh Tiên Nữ Phong."

Lạc Thủy: "Lão Đại người tới rồi! Thương Khung vừa lôi bọn ta đi, 15 phút liền game over chết hết văng ra, thật mất mặt."

Ngạo Thị Thương Khung: "Ta vừa báo cáo với bang chủ rồi, lần này thảm bại cũng không phải tại ta không biết lãnh đạo OK? Tại hai người nào đó mắng là thương đánh là yêu không phải lối OK??? "

Ôn Như Ngọc: "Ai mắng là thương đánh là yêu ^_^ "

Thủy Thượng Tiên: "Ai mắng là thương đánh là yêu? !"

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Mau chơi lại đi lão Đại, vừa rồi ta hoàn toàn không phát huy được thực lực!"

Tẩu Na Thị Na: "Tiên Nữ Phong một ngày chỉ có thể đánh hai lần, ta buổi sáng cùng bạn đánh một lần, hôm nay không có cơ hội cùng lão Đại đánh tiếp rồi."

Cuối cùng tổ đội lại, thành viên so với lúc trước chỉ là đem Tẩu Na Thị Na thay thế bằng Quân Lâm Thiên Hạ.

Trước khi vào phó bản, Giang An Lan nói chuyện riêng với Diêu Viễn: "Chúng ta cũng lên YY mắng là thương đánh là yêu đi."

Diêu Viễn ụp luôn mặt lên bàn phím, gõ ra một hàng "dgsdfghjklfghghj", còn đè luôn vào phím enter.

Giang An Lan: "Vui quá không nói nên lời ?"

Diêu Viễn: "..."

Sau khi tiến vào phó bản, mọi người nghe theo Quân Lâm Thiên Hạ chỉ thị đi thẳng một mạch, so với lần trước thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.

Lạc Thủy: "Quả nhiên theo bang chủ có thịt ăn!"

Bảo Bối Ngoan: "Bang chủ uy vũ, sùng bái bang chủ!!!"

Ngạo Thị Thương Khung: "Khụ, theo như sự hiểu biết của ta đối với bang chủ, hắn lúc này nhất định là đang vừa uống hồng trà vừa nói lời ngon tiếng ngọt với Đại tẩu , các ngươi tin không? \(≧▽≦)/~ "

Diêu Viễn dở khóc dở cười, chuẩn không chỉnh được.

Bảo Bối Ngoan: "Thế sao? Thật muốn biết bang chủ đại nhân đang nói chuyện gì với tẩu tử! Vì sao ta lại cảm thấy buôn dưa lê về bang chủ còn hấp dẫn hơn cả đánh phó bản thế này??"

Lạc Thủy: "Ai, ta cũng thấy thế, nhất là sau khi offline, biết lão Đại là đại thần cấp bậc cao như vậy, lại mắt thấy Đại tẩu là mỹ nữ kinh diễm như vậy..."

Diêu Viễn lúc này trước máy tính tóc tai bù xù, lôi thôi nhếch nhác co hết chân lên ghế chơi điện tử có chút không dám nhìn thẳng vào màn hình, mà về vấn đề Giang An Lan hiện đang nói chuyện phiếm với cô này...

Nhược Vi Quân Cố: "Anh ấy chỉ gợi ý phim cho ta xem thôi, không nói chuyện gì khác"

Ngạo Thị Thương Khung: "Phim? Sếp mà cũng xem phim? Hắn từ khi nào thì có tế bào văn nghệ vậy?"

[ hệ thống ] Ngạo Thị Thương Khung bị cấm phát ngôn.

Mọi người không hề ngạc nhiên.

Ngạo Thị Thương Khung nói chuyện riêng với Diêu Viễn: "Đại tẩu ~~~~(>_<)~~~~ "

Nhược Vi Quân Cố: "..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tẩu tử ~\(≧▽≦)/~ "

Nhược Vi Quân Cố: "Khụ, Phó bang chủ có điều gì muốn nói?"

Ngạo Thị Thương Khung: "..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tẩu tử có muốn xem ảnh ngọc của sếp không? Về sau chúng ta có thể ám độ trần thương*, ta cho người cái người muốn , người giúp ta nói tốt, thế nào?"

(Giấu người khác âm thầm làm việc gì đó)

Nhược Vi Quân Cố: "Không cần đâu..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Ta biết, người ngươi cũng thấy rồi, lại còn là của ngươi , ảnh chụp không để vào mắt ta cũng hiểu, nhưng bây giờ các người yêu xa, thỉnh thoảng cập nhật cái ảnh cũng tốt mà."

Diêu Viễn vẫn là nhịn không được cười lên, người này cũng thật lắm lời. Mà, cô với anh đang yêu đương sao? Sao cô lại không biết, sau đó Diêu cô nương bật thốt lên một câu hỏi khiến cô mang tiếng cả đời: "Bọn mình đang yêu đương hả anh?"

Trong tai nghe liền truyền tới một thanh âm nghiêm túc mà nhẹ bẫng hỏi: "Hôn cũng hôn rồi, phu nhân , em nghĩ sao?"

"..."

Thủy Điều Ca Dao: "Nghiêm túc đánh phó bản đi." Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân cũng ở trong đội ngũ.

Diêu Viễn đọc được cũng không nhịn được phụ họa: "Đúng vậy, nghiêm túc chút đi." Lời này thực ra là nhằm vào mỗ đại thần đang nói chuyện ngả ngớn.

Mọi người: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Đoạn đường phía trước có mai phục, ta cùng Nhược đi trước giải quyết, người khác đứng yên đợi lệnh."

Thủy Điều Ca Dao: "Quân Lâm, hay là để ta đi cùng đi, có gì phát sinh ta cũng có thể giúp người thêm máu."

Lạc Thủy: "Phải đấy, lão Đại, mang theo một mục sư cho chắc"

Thủy Điều Ca Dao: "Đi thôi, Quân Lâm."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Ngại quá, ta nói giải quyết là giải quyết người, không phải việc."

"..."

Bảo Bối Ngoan: "Xong rồi, ta quả nhiên chỉ là vì xem chuyện yêu đương của vợ chồng bang chủ mà đến , phó bản gì gì đó đều là mây bay !!!"

Ngạo Thị Thương Khung nói chuyện riêng với Quân Lâm Thiên Hạ: "Quá tàn nhẫn! Thủy Điều Ca Dao người ta tuy hiện tại vợ ta, nhưng từ đầu đến cuối đều là yêu ngươi đó ngươi đó ngươi đó..."

Đêm nay đánh Tiên Nữ Phong lần thứ hai, Quân Lâm Thiên Hạ dẫn theo một tổ đội chuyên ngành buôn dưa thế mà cũng có thể vượt qua, tuy rằng mất gần một giờ, thành tích không được tốt lắm nhưng chiến lợi phẩm rơi ra đều không tồi. Hên như vậy, Diêu Viễn nghĩ, hệ thống đại thần có phải là chấm đại thần nhà cô rồi không?

Ôn Như Ngọc nhặt vật phẩm xong, Hùng Ưng Nhất Hiệu nói: "Như Ngọc, ra khỏi phó bản chú ý đừng để bị cướp ~\(≧▽≦)/~ "

Lạc Thủy: "Ngươi chết thì không sao, vật phẩm thì đừng có làm rơi O(∩_∩)O ~ "

Ôn Như Ngọc: "Bang chúng ta bây giờ đều đã bị phó bang chủ ác ý tiêm nhiễm trò bán manh* rồi sao?"

(giả vờ cute =)) )

Truyền tổng ra khỏi phó bản, Ngạo Thị Thương Khung nói trên kênh phụ cận: "Ôn trưởng lão, cái gì gọi là ác ý tiêm nhiễm bán manh? Hử?"

Ôn Như Ngọc: "^_^ "

Quân Lâm Thiên Hạ: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, giải tán nghỉ ngơi sớm một chút đi." Boss chỉ là đến để cho quần chúng thấy đánh phó bản có anh so với không có anh khác nhau thế nào thôi ...

Quần chúng: "A? !"

Diêu Viễn nhìn đồng hồ, mới qua mười giờ một chút, tuy đúng là cô cũng hơi mệt, nhưng đối với rất nhiều người mà nói tắm rửa ngủ nghỉ gì đó dường như còn quá sớm.

Chỉ thấy Quân Lâm Thiên Hạ đại nhân nhại lại một câu tuyên truyền trong game: "Chơi điện tử vừa phải bổ não, chơi điện tử quá nhiều hại thân. Sắp xếp thời gian hợp lý, hưởng thụ cuộc sống khỏe mạnh."

Ôn Như Ngọc nói chuyện riêng với Phó bang chủ: "Ngươi có thấy An Lan ôn hòa hơn nhiều không?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Ngươi gửi tin nhắn riêng cho người ta để nói về người đàn ông khác sao?"

Ôn Như Ngọc: "Đừng phát bệnh, nói chuyện tử tế đi."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tính cách vẫn ác liệt như thế, có điều tâm trạng đúng là tốt hơn nhiều, ngươi hiểu mà."

Ôn Như Ngọc: "Hắn sức khỏe dạo này thế nào? Ngươi vừa nãy nói ốm hả?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Đúng rồi, dạo này bận lắm."

Ôn Như Ngọc: "Nói ra thì, không biết Đại tẩu có biết chuyện này không? Có để ý không nhỉ?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Không biết được, An Lan trong lòng chắc cũng nghĩ tới rồi, lại nói tiếp vị tẩu tử này... Ta cảm thấy cô ấy có lẽ sẽ không để ý ."

Ôn Như Ngọc: "Ừ."

Ôn Trừng cùng Lý cao tán gẫu một hồi, sau đó lên kênh đồng minh nói: "Các vị hôm nay đã vất vả cống hiến cho bản bang rồi, có cơ hội bang chủ sama lại mời mọi người ăn đại tiệc haa."

Bảo Bối Ngoan: "Thật không? !"

Ngạo Thị Thương Khung: "Hờ hờ, không thì lần sau offline ở thành phố chúng ta đi? Địa bàn của Lão Đại chơi càng được sung sướng, đến đây đến đây ~\\(≧▽≦)/~ "

Lạc Thủy: "Phó bang chủ, ngươi khiến ta cảm thấy có chút buồn nôn..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Có thai ?"

Lạc Thủy: "Thai bà nội ngươi !"

Bảo Bối Ngoan: "Ủa? Lão Đại logout thật luôn rồi hả?"

Quân Lâm Thiên Hạ thoát khỏi trò chơi, nhưng vẫn đang online YY, nói với Diêu cô nương: "Em cũng logout đi, rồi nói chuyện với anh một lát."

Đây là "Đãi ngộ đặc biệt" sao?

Diêu Viễn nhìn quần chúng liên tiếp kêu gào trên kênh đồng minh "Bang chủ out, tẩu tử khẳng định cũng sắp out ." "Ghét cái kiểu vợ chồng cùng out gì gì đó nhé." Ngôn luận... cô bình tĩnh thoát khỏi trò chơi, sau đó cố lấy dũng khí ở YY nói một câu, "Sáng mai em có lớp, phải dậy sớm nên out trước đây, ngủ ngon."

Bên kia ngừng hai giây, "Ừ, cũng được, ngủ ngon."

Diêu Viễn tắt micro, quá một hồi lâu, Giang An Lan bên này nhàn nhạt nhả ra từng chữ, "Thật tức chết."

Anh nhớ lại lần cô đến Bắc Kinh du lịch mấy năm trước, ngồi quán trà 15 phút, cuối cùng nhịn không được anh bèn cầm hai nắm hạt dưa ném vào người ngồi trước mặt. Cô quay đầu, nhìn anh một cái rồi lại quay đi tiếp tục nghe hát. Mặc dù là nằm trong dự liệu, anh cũng không khỏi nhíu mày.

Nghe hát xong, theo hai người họ đi ra ngoài anh nghe thấy cô nói đại học Giang Nính đang muốn cử người đi đào tạo, sang năm cô sẽ đi Canada học hai năm. Nghe thấy cô nói sẽ phấn đấu, sẽ cố gắng, không để cha mẹ trên trời mất mặt. Nghe thấy cô dặn chị chăm sóc bà cho tốt. Nghe thấy cô nói, còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, ít nhất trước khi hoàn thành việc học tập thì không muốn nghĩ.

Có người từng nói, gặp được đúng người, đúng thời điểm là một loại hạnh phúc; đúng thời điểm gặp phải sai người, là một loại bi thương; gặp phải đúng người mà sai thời điểm là một tiếng thở dài, còn sai thời điểm, sai người, là một loại bất đắc dĩ.

Anh không muốn bi thương, thở dài, bất đắc dĩ.

Trên kênh đồng minh còn đang nói chuyện,

Bảo Bối Ngoan: "Ta thấy có người trên diễn đàn Thịnh Thế nói bang chủ đại nhân của chúng ta rất khó coi, còn đăng hình lên nữa."

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Bang chủ ta thấy quá ok, khó coi chỗ nào? Rõ ràng là cao phú soái* tiêu chuẩn!"

(Cao, giàu, đẹp trai =)) )

Ngạo Thị Thương Khung: "Bảo bối, dẫn link ta xem nào."

Bảo Bối Ngoan: "Được, chờ chút. Người nọ còn nói hắn đã nghe qua giọng của bang chủ đại nhân rồi, nói là y chang game thủ chuyên nghiệp Đại Mạc. Sau đó, ặc, tấm hình kia dường như chính là Đại Mạc ? Hắn nói Đại Mạc chính là Quân Lâm Thiên Hạ? Thật phức tạp %>_<% "

Ngạo Thị Thương Khung: "Thấy rồi , ừm, khụ khụ, chuyện đã đến nước này ta đành phải nói hết cho người trong nhà, thực ra là các sự kiện lớn, lão đại đều thuê game thủ chuyên nghiệp đánh , một là vì hắn rất lười, hai là Đại tẩu không tham gia hắn không có hứng thú, cho dù Đại tẩu có tham gia đi nữa, mấy trăm người quần tả, đông như kiến vậy, trong cái loại hoàn cảnh này thì đong đưa kiểu gì đây, mấy người hiểu không?"

Tức là vừa muốn tài khoản "Quân Lâm Thiên Hạ" đứng top, bản thân lại lười đích thân xuất đao cày cắm, trực tiếp dùng tiền đi giải quyết ?

Bảo Bối Ngoan: "Vì sao ta lại càng cảm thấy bang chủ sama đáng yêu vậy?!"

Mà đại thần đang được tất cả mọi người đáng yêu hóa thì đang suy ngẫm một cách cao quý lãnh diễm, làm thế nào để chiếm được một vị trí vững chắc trong lòng phu nhân...

Hôm sau, trên sân trường đại học Giang Nính, Diêu Viễn lên lớp xong đang ôm sách quay về phòng làm việc. Hiện tại ngày sáng trời trong, mặc dù là mùa đông, nhưng có ánh mặt trời chiếu xuống nên cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại lại rất ấm áp, thực thích hợp đi tản bộ .

Trên đường có rất nhiều sinh viên nhận ra đều chào hỏi cô, Diêu Viễn đều đáp lại bằng một nụ cười. Tuy rằng chào hỏi rất bình thường, nhưng cô cứ cảm giác như hôm nay người chào hỏi cô dường như nhiều một chút.

Có người từ đằng sau vỗ vai cô, Diêu Viễn quay đầu liền nhìn thấy cô Lưu, đồng nghiệp ở văn phòng đối diện với cô, đối phương cười nói: "Cô Diêu, hôm nay ăn vận xinh quá."

Hả? Diêu Viễn lập tức cúi đầu xuống nhìn, từ dưới lên trên, bốt da thấp cổ, quần jean áo lông cừu, bên ngoài khoác áo phao màu đỏ có 3 năm lịch sử, "Chị Lưu nói đùa ạ?"

Nữ đồng nghiệp kia cùng cô sóng vai đi tiếp, "Chẳng mấy khi thấy em mặc đồ màu sắc rực rỡ, cái áo đỏ này được đấy."

Diêu Viễn cười nói: "Quần áo cũ ấy mà."

Đúng lúc này, Diêu Viễn nhìn thấy người đang tới, có chút quen mắt... Một thân trang phục màu tối lại chẳng mảy may che dấu đi khí thế oai phong chói mắt kia, Diêu Viễn vô thức đi chậm lại, đồng thời miệng cũng vô thức há ra, cuối cùng đầu óc chết máy, mà trước khi chết máy trong đầu chỉ còn lại một tia ý thức là: "Không phải chứ? !"

Người đàn ông phong thái vô hạn kia khi chỉ còn cách cô có 1 mét thì ngừng lại, như một quý ông cười một cái, "Lại gặp rồi." Xa nhau tận 3 ngày.

Cô giáo bên cạnh Diêu Viễn tuy đã kết hôn sinh con, nhưng gặp một anh chàng đẹp trai như vậy không khỏi có chút xúc động, có điều thấy đối phương chỉ nhìn Diêu Viễn chăm chăm, liền cười đẩy đẩy người mặt đã đần ra đến không thể đần hơn, thấp giọng nói: "Cô Diêu, người ta đang nói chuyện với em kìa."

Diêu Viễn sau này nhớ lại hôm đó, cảm thấy mình đúng là sợ muốn chết, trước mặt bao nhiêu người lại bị kéo đi như đứa ngốc.

Ra đến cổng trường, Diêu Viễn hoàn hồn, hồi lâu mới nghẹn ra một câu, "Sao anh lại tới đây?"

Đối phương trả lời: "Hôm qua muốn cùng em nói chuyện một lát, em lại không vui, anh đành phải tự thân vận động thôi." Sau đó nói, "Ăn cơm trước nhé?"

"..."

Giang An Lan thấy cô lại thay đổi sắc mặt, cười nhẹ hỏi: "Sao vậy?"

Diêu Viễn rốt cuộc nói, "Vạn ban tư vị tại tâm đầu*."

(万般滋味在心头:Nghĩa đen: trong lòng có quá nhiều mùi vị; nghĩa bóng chỉ cảm giác phức tạp, hỗn loạn)

Nét tươi cười trên gương mặt băng sơn của Giang An Lan càng thêm rõ ràng, "Vậy lát nữa ăn uống thanh đạm một chút trung hoà là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro