1. Một người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Ngô Thế Huân, tốt xấu tôi cũng không để ý tới thân phận của mình mà giúp cậu chiếu cố huynh đệ, cậu không thể biểu hiện chút hưng phấn được sao?" Ngẩng đầu lên từ trong quần Thế Huân, Hoàng Tử Thao có điểm buồn bực buông Thế Huân không có bất cứ động tĩnh gì ngồi dậy, tiện tay lấy thuốc, đốt một điếu để bình phục tâm tình.

"Thoải mái hay không là cậu mới phải, quản tôi nhiều vậy để làm chi?" bình tĩnh đùa bỡn mái tóc bị mồ hôi làm ướt, xúc cảm dính dính trên da thịt khiến Thế Huân có cảm giác khó chịu.

"Loại chuyện trên giường này, không phải là lấy lòng đại gia sao... Cậu làm tôi có cảm giác hưởng lạc đơn độc " phun vòng khói thuốc lên đỉnh đầu, Tử Thao nói.

"Không thích thì tìm người khác, tôi cũng có cầu xin cậu thượng tôi đâu" lướt qua Tử Thao, Thế Huân nhảy xuống giường, bắt đầu tìm kiếm quần áo rơi lả tả các nơi.

"Không ở lại à?" Đã quen với ngôn ngữ lạnh lùng của người nào đó, Tử Thao cũng lười phản bác, chống đầu lười biếng quan sát động tác của Thế Huân, không thể không nói, nhìn kĩ quả thật tốt vô cùng. Tuy rằng thân thể vừa gầy vừa cao nhưng tổng thể lại hài hòa, cái mông ở bên dưới vòng eo còn bị mình để lại mười dấu đỏ, nó hoàn toàn đối lập màu da sáng kia.

"Không " khom lưng, chỗ tư mật của Thế Huân hoàn chỉnh bày ra cho người phía sau, bộ vị sưng đỏ bị đè ép còn đầy dịch thể theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống.

"Muốn chết..." Tử Thao gầm nhẹ một tiếng, phiền táo nắm tóc, khô nóng trên người tăng vô giảm làm hắn cảm thấy thất bại, nửa người dưới đã bành trướng đến mất khống chế.

"Này, cậu có quần lót mới không?" Đem quần lót đã bị Tử Thao xé nát ném vào thùng rác, Thế Huân mở ngăn kéo, tìm kiếm cái quần thích hợp.

"Huân à..."

"Gì? "

"Một lần nữa nha?" Tử Thao đáng thương ngồi chồm hỗm ở đầu giường, giơ ngón trỏ lên ai oán nói.

"Cậu bị tinh trùng xông lên não sao?" liếc liếc mắt nửa người dưới đầy tinh thần của Tử Thao, Thế Huân nhíu lông mày.

"Biết cậu tốt nhất mà" thấy Thế Huân không cự tuyệt, Tử Thao có hy vọng, vội vàng nắm chặc cánh tay lắc lư lấy lòng .

"... Một lần nữa thôi" chịu không nổi nam nhân nũng nịu, Thế Huân đẩy Tử Thao nằm lại giường, mình cũng nhanh nhẹn, nhảy qua ngồi trên người Tử Thao, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên xuống phân thân Tử Thao vài cái, sau đó nhắm ngay tiểu huyệt mình chậm rãi ngồi xuống.

Tuy rằng vừa mới làm, không có trở ngại, nhưng vẫn có chút không thích ứng.

Chờ cự vật hoàn toàn vào miệng huyệt mình thì, trên người Thế Huân đã xuất một tầng mồ hôi mỏng, lập tức tê liệt ngã trên người Tử Thao, vỗ nhẹ nhẹ một chút lồng ngực của hắn, giọng nói có chút khàn khàn, "Nhanh lên một chút "

... ...

Thế Huân hối hận, Tử Thao nói chỉ làm một lần thì sao có thể tin tưởng. Hậu quả dễ tin là chân có chút run lên cùng với bụng đói đến cồn cào. Tính tình kiêu ngạo cự tuyệt tiền Tử Thao đưa thật là hay, đến lúc về phòng trọ, đã 7 giờ tối.

Mới vừa vào cửa ngửi được mùi thơm thức ăn, đây đối với Ngô mỗ vừa kết thúc vận động kịch liệt mà nói, thật sự là có điểm mê người.

"A, cậu đã trở về" nghe động tĩnh, chủ cho thuê nhà từ phòng bếp đưa đầu ra, cắn chiếc đũa.

"Ừm" nuốt nước miếng, Thế Huân hướng về gian phòng, ngực đoán chừng trong phòng mình có dự trữ đồ ăn vặt.

"Ăn cơm chưa? Cùng nhau dùng đi" chủ nhà vừa nói xong thuận lợi cản lại bước chân Thế Huân, đứng ở cửa, nhìn chủ nhà từ bếp mang ra cơm canh, dùng khăn lau bàn, trừ hai món đó ra còn có một món mặn, nhìn mọi thứ rất là ngon lành.

"..." Tuy rằng rất muốn ăn, nhưng thực sự chẳng muốn phiền phức, đã mướn cận hai tháng, ngoại trừ ký hợp đồng thì mình và chủ nhà cơ bản không hay gặp mặt nhau, chỉ biết hình dáng sơ bộ, thậm chí ngay cả tên cũng quên mất.

"Ngồi đi" mặc dù Thế Huân không trả lời, nhưng tay theo bản năng vỗ về bụng mình, triệt để bại lộ tâm tình.

"..." ngồi xong vị trí, tiếp nhận cơm trắngchủ nhà đưa, xúc cảm ấm áp khiến Thế Huân thấy rất xa lạ.

"Không hợp khẩu vị?" Đối với Thế Huân tận lực bảo trì hình tượng nhai nuốt chậm, chủ nhà lại ngộ nhận là đồ ăn của mình làm dở, thường thường liếc trộm vẻ mặt của hắn.

"Không phải..." ngôn ngữ ngắn gọn tràn ngập đề phòng, nhưng thực sự không muốn thấy biểu tình lo sợ cổ quái của chủ nhà. Dừng một chút, Thế Huân dùng đũa gắp rau, ăn chung với cơm bỏ thêm vào cái bụng đói meo của mình, mà động tác thực tại này làm cho chủ nhà thở phào nhẹ nhõm.

"Ngô Thế Huân,... có thể gọi cậu là Thế Huân được không?" chờ cơm nước ăn xong, chủ nhà tựa hồ muốn nói cái gì đó.

"Dạ?" Không nghĩ tới người nọ đánh vỡ trầm mặc, vừa gắp cơm vào miệng Thế Huân ngẩng đầu nhìn chủ nhà.

"Không có việc gì, cậu ăn đi" đột nhiên bị nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén khiến cho chủ nhà lại càng hoảng sợ, cậu bất quá là muốn bầu không khí hòa hoãn một chút mà thôi.

"Là muốn giao tiền?" Nuốt xuống thức ăn trong miệng, Thế Huân buông chén đũa, nhìn chủ nhà cúi đầu bới bới cơm.

"A... Không phải" hiển nhiên thật không ngờ Thế Huân lại nghĩ như vậy, chủ nhà ngẩng đầu giải thích.

"..."

"... Chỉ là chưa từng thấy qua cậu nấu gì đó dưới này" để đũa xuống, chủ nhà có chút khẩn trương nhìn Thế Huân, thử hỏi thăm một ít chuyện, nhưng Thế Huân thời thời khắc khắc tản ra một bầu không khí 'đừng tới gần tôi', làm cậu có chút nhụt chí.

"Nó phiền phức" hai tay khoanh lại, Thế Huân đánh giá nam nhân trước mắt, tự hỏi xem người này muốn nói điều gì.

"Ừm..." Giọng lãnh đạm rõ ràng, chỉ có thể nhụt chí khuấy khuấy bát cơm.

"Ngày hôm nay cảm tạ" đứng dậy, Thế Huân biểu đạt một chút tâm tình giản lược sau đó không nói thêm gì nữa, dự định trở về phòng nằm.

"Cậu ăn ngọt không?"

"..." Ngọt? Bị gọi lại Thế Huân có chút khó hiểu.

"Chờ một chút" chủ nhà đứng dậy, mở tủ lạnh lấy mộtmón từ bên trong ra. Không đợi Thế Huân biết rõ chuyện gì xảy ra, chủ nhà đã đưa cho hắn một cái hộp, xuyên thấu qua gói giấy trong suốt, có thể thấy hình dạng khối bánh ga-tô.

"Đồng sự mới tập làm, cô ấy bảo cho ý kiến, nhưng tôi không ăn đồ ngọt, lại không thể lãng phí lòng của người ta. Cậu có thể giúp tôi được không, năn nỉ cậu đó" nghĩ ngôn ngữ thiếu biểu đạt, nói xong còn làm động tác khẩn thiết nhìn Thế Huân. (。◕.◕。)

"No rồi" tuy rằng bụng hoàn toàn có thể tiếp nhận một khối thực vật như thế, nhưng Thế Huân không muốn xen vào việc của người khác.

"... Thôi mà, tối nay nhớ ăn nha, cứ coi như là ăn tráng miệng vậy" không ngừng nhét bánh ga-tô vào trong tay Thế Huân, tựa như sợ Thế Huân trả lại vội vội vàng vàng đẩy hắn ra khỏi nhà bếp, còn mình thì mở nước rửa chén bát.

Nhìn bóng người bận rộn lại nhìn bánh ga-tô trong tay, quên đi, không ăn thì không ăn, nghĩ, Thế Huân mang theo nó trở về phòng...

Chơi game đến đêm khuya, quả nhiên bụng đói kêu vang, thấy bánh ga-tô trên mặt bàn, ngoài ý muốn Thế Huân nghĩ có điểm hạnh phúc.

Lấy bánh ga-tô ra tỉ mỉ quan sát một chút, hoàn toàn không giống như là các xưởng bánh làm. Nhìn ra được dụng tâm của người làm bánh ga-tô, trên miếng bơ trắng muốt là những trái việt quất tươi sốt, trong hộp còn cẩn thận đặt nĩa và khăn tay, mà bên trong khăn tay lại có một tấm thiệp.

'Anh Mân Thạc, thấy tấm thiệp này, hẳn là anh đã ăn được bánh của em rồi đúng không, bên trong có trang trí thêm việt quất mà anh thích nhất,... Tuy rằng chúng ta mới quen biết, nhưng... em thực sự rất thích anh, nếu anh cùng có tâm tình như vậy, mong anh đồng ý'  quả thật, bánh ga-tô là một phần lễ vật thông báo.

"Hắc, nữ nhân ngu ngốc, người này không thích ngọt mà cũng chả biết, thích cái gì chứ." thông báo tới sai đối tượng rồi, đồng thời đối tượng còn không biết nó liên quan tới mình. Trào phúng hừ một tiếng, đem tấm thiệp ném vào thùng rác...

Nguyên lai tiểu chủ nhà kia tên là Mân Thạc, không nhìn ra vóc dáng nho nhỏ này rất có bản lĩnh được nữ sinh tốn tâm tư chủ động biểu lộ. Thế Huân suy nghĩ, cắn nĩa bắt đầu nhớ lại tướng mạo người kia, ngoại trừ cái kính đen trên sống mũi, chỉ có thể nhớ tới động tác người ấy không ngừng đẩy kính mắt lên.

"Quên đi, có cái ăn là tốt rồi, quản người khác chi" bĩu môi, theo bản năng cự tuyệt quá độ quan tâm với người nào đó, Thế Huân đem đồ còn dư bỏ sọt rác, tiếp tục chiến đấu hăng hái trên internet.

Một người tốt, có cảm tình là có cả trách nhiệm, câu nói miệng này, Thế Huân nghĩ cả đời cũng sẽ không liên quan tới nửa phân tiền của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro