2. Kẻ xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân cũng không có kể chuyện đó cho Mân Thạc nghe, ngoài ý muốn, hình như Mân Thạc cũng quên mất chuyện về cái bánh ga-tô. Thời gian bận rộn hai người cũng không gặp mặt nói chuyện với nhau câu nào, tất cả trở về như trước kia, ngay cả bữa cơm hôm đó coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng nếu như nói không có gì cải biến thì cũng không đúng, chí ít Thế Huân bắt đầu đề phòng với Mân Thạc, ở trong mắt hắn, vóc dáng nhỏ bé kia đã bắt đầu xâm nhập phạm vi an toàn của mình.

Tổng kết lại, dấu hiệu xâm lấn rõ ràng nhất là phần cung cấp thức ăn. Nói đơn giản là bữa sáng có người xía vào, tuy chờ Thế Huân tỉnh lại đã tới giờ cơm trưa, nhưng so với việc đi làm mà không có mang theo cơm còn dễ chịu hơn nhiều, bỏ vào lò vi sóng (microwave oven) hâm lại thức ăn mùi vị vẫn còn ngon.

Chờ hắn nửa đêm về nhà, cửa phòng luôn có một dĩa bánh quy. Thỉnh thoảng đi ngang qua phòng bếp, còn thấy cơm nước đã dể riêng cho mình. Không phải Thế Huân tự mình đa tình, nhưng đúng là vì hắn mà chuẩn bị, bởi luôn luôn sẽ có tờ ghi chú dán vào những nơi Thế Huân hay để mắt tới, nhắc nhở hắn nhớ ăn kỹ.

Đôi khi vài ngày không có việc ra khỏi cửa, bụi bặm chồng chất cũng có người dọn sạch, thỉnh thoảng y phục trong phòng tắm, cũng sẽ được giặt xong đưa đến cửa phòng mình.

Từng muốn nói rõ với Mân Thạc mình không muốn nhận hảo ý này, nhưng số lần chạm mặt nhau rất ít, hơn nữa không thể không nói, ra chiêu này quá ác, với Thế Huân mà nói hoàn toàn mất sức chống cự. Còn nữa, Thế Huân cũng nghĩ trên người mình ngoài hai bàn tay trắng thì có cái gì đáng giá để Mân Thạc lợi dụng, cùng lắm thì coi như trả thù lao, nhưng nếu trả giá rất cao, hắn cũng tuyệt không để ý tới.

Nhưng đây chỉ là những việc nhỏ khiến Thế Huân trong lúc vô tình, bắt đầu quen thuộc cuộc sống có Mân Thạc. Mân Thạc là một người rất đơn giản, nhược điểm là chả có gì thú vị. Đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, sáng sớm đã rời khỏi nhà, buổi tối lúc hắn trở về thì đã ngủ. Cuối tuần thì sáng sớm chạy bộ, sau đó bắt đầu ở trong nhà lăn qua lăn lại, bề ngoài như có chút thích sạch sẽ. Trong những thứ nhàm chán này vẫn có cái làm Thế Huân thích, tỷ như mỗi cuối tuần Mân Thạc sẽ ở nhà, như bao mình mà mua rất nhiều đồ ăn, sau đó bận rộn thật lâu ở trong phòng bếp, thuận tiện cũng để lại cho mình một phần.

Mặc dù đáy lòng có chút bất an, nhưng ngài Ngô chỉ có ăn cơm nước no nê xong mới bắt đầu làm việc, và cơm nước miễn phí có mị lực quá lớn.

Nói chung cuộc sống như thế cũng hay, còn hơn trước ở ký túc xá công ty, đụng chạm nhiều lắm.

Cứ như vậy, hai người ở chung một không gian gần hai tháng, mình và người lạ thỉnh thoảng cũng có loại ăn ý vô hình.

... ...

Sau khi làm việc khuya tới sáng Thế Huân định ngủ như chết ở trên giường, nhưng có một nhân tố xuất hiện không hợp thời gây rối loạn kế hoạch của mình, ví dụ tiếng chuông cửa cứ reng mãi...

Không thể nào chặn tiếng vang tàn phá cái lỗ tai, làm cho ngài Ngô nửa mê nửa tỉnh đầu bắt đầu vận thân.

Đâu có mua bất kỳ vật gì trên online nên không thể nào là MB; ngoại trừ ghi lý lịch cho công ty, mình cũng không có nói địa chỉ cho kẻ nào biết, vì vậy khẳng định đây là người lạ; về phần khác, ha hả, trừ phi mình mộng du, không phải... Rốt cuộc là ai! Bên trong là khóa mật mã, chẳng lẽ Mân Thạc bị nhốt ở bên ngoài, bất quá tên kia đâu? Vì sao không mở cửa!

Không thể nhịn được nữa Thế Huân vén chăn lên, đi xuống lầu, thấy kim đồng hồ còn đang hướng 11 giờ, càng thêm nổi giận, quyết tâm phải hảo hảo dạy tên không có mắt này xuống địa ngục. Nhưng khi hắn kéo cửa ra dự định mắng to thì lại bị một đống đồ vật đặt trong lòng.

"Surprise!" nhìn vẻ mặt Thế Huân cứng ngắc, Tử Thao cười đến xán lạn.

"Cậu tới làm cái gì?" Rõ ràng thần kinh giựt giựt một chút, hắn nhớ mình chưa từng nói cho Tử Thao biết địa chỉ.

"Không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Không để ý đến Thế Huân muốn đuổi người, Tử Thao vẫn khoa trương rướn cổ lên, nhìn xung quanh bên trong.

"Không" ngăn lại, Thế Huân lười nhác tựa ở khuông cửa, vẻ mặt khiến người khác muốn đấm.

"Dấu người hả?" Tử Thao vung khóe miệng, cảm thấy hứng thú.

"Ừ, đi đi" còn không quên vẫy tay từ biệt.

"Ba người cũng được mà" Tử Thao cười ý tứ, tay cũng bắt đầu rờ mó, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt lên mu bàn tay Thế Huân.

"Hôm nay tôi không có hứng thú, cút" bỏ những đồ vật vào tay Tử Thao, dứt khoát đóng cửa lại còn không quên cắn răng nghiến lợi "Thử nhấn chuông nữa xem..."

Không gian triệt để trở về an tĩnh làm cho Thế Huân rất hài lòng, uống một hớp nước thắm giọng, trở về phòng lại bắt đầu an nghỉ. Quả nhiên mùa đông núp ở trong chăn mới thật sung sướng, Thế Huân vui vẻ đắp kín người. Cứ như vậy ôm mộng đẹp mơ màng đến buổi tối, thẳng đến bụng đói kêu vang nhắc nhở chủ nhân phải đi kiếm mồi để duy trì thân thể, Thế Huân mới chậm rãi bò dậy.

Mở cửa phòng, trong nháy mắt một mảnh ấm áp thoảng qua mặt, xem ra là chủ nhà mở hệ thống sưởi hơi, tuyết rơi rồi sao?

Mang dép lê xuống dưới lầu, lại nghe được có tiếng người trò chuyện với nhau. Trong thời gian ở chung gần 4 tháng, Thế Huân chưa bao giờ thấy Mân Thạc dẫn ai về nhà, không chỉ bạn gái, ngay cả bạn thân cũng không. Mặc dù thời gian trái ngược nhau, nhưng theo Thế Huân quan sát, cũng không phát hiện dấu vết của người ngoài. Ngoài mặt Thế Huân luôn luôn thờ ơ, kì thực rất hay để ý.

Nên có thể giải thích nguyên nhân vì sao thời gian dài không ai dùng phòng khách mà hệ thống sưởi hơi lại bật lên, tất nhiên là có khách đến.

Phòng khách sang trưng đèn, trên bàn còn xuất hiện bếp mini, nó nói rõ chủ nhân dự định ăn lẩu. Quả nhiên mùa đông thích hợp ăn đồ nóng là tuyệt nhất, nghĩ đến nhiệt độ giữ ở trong tay, Thế Huân nuốt ngụm nước miếng.

"A, cậu dậy rồi" từ phòng bếp đi ra ngoài Mân Thạc không nghĩ tới Thế Huân đã đi xuống lầu, động tác bày món ăn dừng một chút.

"Ừm, xuống mua một ít đồ ăn" Thế Huân biểu hiện bình tĩnh, ngực lại mong muốn Mân Thạc gọi mình lại.

"Huân à, khỏi đi mua, lại ăn chung nào" không đợi Mân Thạc mở miệng, 'Khách' trong phòng bếp đã chạy đi ra, đảo khách thành chủ hào sảng mời Thế Huân dùng cơm.

"Cậu vào bằng cách nào?" Thấy Tử Thao đeo tạp dề, Thế Huân nhất thời không dự đoán được da mặt dày của Tử Thao.

"Là... tôi mời cậu ấy vào" thấy ánh mắt Thế Huân có vẻ muốn đuổi khách, cảm giác mình như làm sai chuyện gì, Mân Thạc lung túng đứng giữa hai người, "Không phải Thao là bạn của cậu sao?"

"Muốn tặng cho người anh em một chút quà nhưng lại không đúng thời điểm, chỉ có thể phiền anh Mân Thạc thôi" nói xong như để tăng lòng tin, liền nhét vào trong lòng Thế Huân gì đó.

"..."

"..."

"Vậy... ăn cơm trước đi, Thế Huân cậu ngủ cả một ngày chắc đói bụng lắm rồi" thấy hai người không nói lời nào, Mân Thạc cảm giác da đầu có điểm tê dại, bắt đầu hối hận nghĩ đưa Tử Thao vào là đúng hay không a.

"Dạ, anh Mân Thạc nói phải, Thế Huân chúng ta ăn cơm đi" Tử Thao hiển nhiên đã quá quen thái độ lãnh đạm của Thế Huân, cũng không để ý, quay về phòng bếp đi lấy chiếc đũa và chén nhỏ.

"Không sao chứ?" ngẩng đầu nhìn nét mặt nhăn nhó của Thế Huân, Mân Thạc cảm giác mình làm chuyện xấu.

"Không liên quan đến anh" nhận chén cơm từ tay Mân Thạc, Thế Huân đi tới phòng khách...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro