10. Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cuối cùng có hôn hay không?" Đóng đèn chiếu sáng, Tử Thao bắt đầu dọn những hộp cơm, liếc liếc nhìn Thế Huân ngồi trên ghế sa lon lật tạp chí, ngực thở dài, sau này xuất môn nhất định phải nhìn lịch, đảm bảo mọi việc ngày hôm nay không suôn sẻ...

Từ sáng sớm bắt đầu, Tử Thao vẫn như con rệp, tỷ như uống cạn sạch ly sữa mới phát hiện hết hạn ba ngày trước, hay lúc nào cũng có người quét dọn trong thang máy nhưng hôm nay túi rác lại chồng chất, che mũi chạy như bay ngồi vào xe yêu, mới nịt chặc giây an toàn liền thấy mấy cục phân chim trên kính xe...

Đi làm thì trợ lý mỗi một người đều như bị bệnh ôn dịch mà tự mình xin nghỉ, lý do hợp lý nên cũng không có cách cự tuyệt, thật vất vả mới bày xong góc quay chụp sản phẩm, lại bị chuông di động vang lên giật mình, mọi thứ đổ nát đầy đất, cuối cùng người ít khi nào chủ động liên hệ mình lại là Thế Huân, tất nhiên còn mang theo một túi bia xuất hiện trước phòng làm việc mình, và quỷ dị hơn là nghe hắn nói về cố sự...

"Hôn" đóng tạp chí ném trên bàn trà, Thế Huân mở lon bia.

"Ừm... Mùi vị sao?" Tự nhiên lấy lon bia của Thế Huân uống một ngụm, Tử Thao thả lỏng ngã xuống trên ghế sa lon.

"Chưa kịp chạm thì đã ói ra" liếc Tử Thao một cái, Thế Huân mở thêm một lon nữa, cũng không uống, chỉ là dùng ngón tay vuốt vuốt thân lon.

"Đáng tiếc" nhún vai biểu thị đồng tình, nghĩ nghĩ lại vỗ tay Thế Huân, vẻ mặt Tử Thao trêu đùa bắt đầu bày mưu tính kế cho hắn, "Lần sau chờ anh ấy uống say lại hôn nữa, cùng dưới một mái hiên có nhiều cơ hội mà"

"Chẳng cần" lắc lắc lon bia trong tay, Thế Huân cười khổ, ngửa đầu uống ngụm lớn.

"Hửm?" Ngừng động tác trong tay, Tử Thao có dự cảm xấu.

"Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như tôi thực sự rất thích anh ấy" Thế Huân ngửa người về phía sau nằm.

"Coi chừng ảo giác... Mới hôn một chút làm sao có thể..." Gắn bó lâu như vậy đột nhiên xuất hiện chuyện xấu, Tử Thao không hoảng hốt là giả, chí ít địa bàn bị xâm nhập cảm giác thất bại quá rõ ràng.

"Hôm qua anh ấy ói lên người tôi, nhưng lại không cảm thấy bẩn..." Nghiêng trên ghế sa lon, ánh mắt Thế Huân mơ hồ.

"Vậy cậu định làm thế nào?" Trong lòng cũng không khá giả hơn Thế Huân, nhưng lại cố gắng chấp nhận sự thật này.

"Không biết" nhắm mắt lại, Thế Huân nhíu mày.

"Huân, đôi khi cậu rất tàn nhẫn" cười khổ, Tử Thao đổ bia vào miệng, "Chúng ta tốt xấu vẫn còn quan hệ đó, cậu lại làm trò trước mặt tôi nói rằng cậu có tình cảm với người khác à"

"..." mặc dù Tử Thao nói cho vui nhưng mang theo hàm ý quá sâu, không che giấu được sự thật, điều này làm cho Thế Huân mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng nhìn Tử Thao.

"Ha hả, không nên nhìn tôi như vậy, tôi chưa bao giờ đề cao tình cảm, chuyện đó quá bi thương nha" tránh ánh mắt Thế Huân, Tử Thao giả vờ quay hướng khác. Hai năm rồi, Tử Thao rất rõ Thế Huân không phải là người mình có thể buộc ở bên cạnh, nhưng thực sự hôm nay đến, rồi lại có điểm khó tiếp thu.

"Trừ cậu ra... Tôi không biết nói với ai... Quên đi, quấy rầy" như có điểm nổi giận, Thế Huân ném bia vào thùng rác, hai tay đút túi chuẩn bị rời đi.

"Huân à" không có ngăn cản, Tử Thao an vị trên ghế sa lon kêu một tiếng, thấy không rõ lắm biểu tình.

"..." Thế Huân nghiêng đầu qua chỗ khác thấy bóng lưng có chút cứng lại thì sửng sốt.

"Cậu thích Kim Mân Thạc..." Giọng nói có chút trầm thấp, thân thể co ro, run nhè nhẹ vài cái...

"Thì sao?" Không hiểu câu nói của Tử Thao, Thế Huân suy nghĩ một chút hỏi lại.

"Thì theo đuổi chứ sao! Ôm anh ấy, đè anh ấy, hôn anh ấy muốn ngừng mà không được sau đó liền lên, cuối cùng nói cho anh ấy biết rằng cậu muốn vĩnh viễn ở bên trong của anh ấy, chẳng phải sao?" Ngẩng mặt lên Tử Thao đã khôi phục hình dạng cà lơ phất phơ thường ngày, làm Thế Huân an tâm không ít, nhưng muốn nghe được trong miệng lãng tử có kiến nghị gì tốt hiển nhiên là mơ mộng hão huyền.

"... Ngu ngốc" mắc áo khoác vào rồi kéo khóa lên cao, Thế Huân không định tiếp tục nói chuyện phiếm với tử Thao nữa.

"Nè nè, tôi nói thật mà, Huân, làm trực tiếp là ngon nhất..." Đóng cửa lại, thanh âm của Tử Thao hoàn toàn bị ngăn cách, phòng làm việc cách âm quả thật có lợi.

"Cảm tạ..." Những gì Tử Thao nói chẳng phải Thế Huân chưa từng nghĩ qua, chỉ là... Cười khổ một cái, Thế Huân xoay người, cước bộ có chút nặng nề...

————–

Thái độ Chung Đại đối với điện ảnh quá hoàn mỹ, mỗi giai đoạn rất lằng nhằng, từng diễn viên cũng đã được đưa vai đặc thù. Trong lúc này, bởi vì hợp đồng, Thế Huân làm diễn viên dự bị dưới sự giới thiệu một chút của Chung Đại, mới vào công ty, cũng đổi mới người đại diện.

May mắn người đại diện mới là một người biết cách dẫn dắt nghệ sĩ, mới tiếp nhận một tháng ngắn ngủi đã giúp Thế Huân có không ít công tác, tuy rằng đó cũng không phải Thế Huân mong muốn, nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn, cứ như vậy vội vội vàng vàng đến cuối tháng.

"Thế Huân, buổi chiều xem qua kịch bản chưa?" Trương Nghệ Hưng, người đại diện mới của Thế Huân.

"Dạ" chỉ là một vai kép, tổng cộng ba lượt quay, câu thoại cực kỳ ngắn ngủi. Bất quá đối với người mới vào, đã là công tác khó có được, hơn nữa bản thân Thế Huân không có dã tâm gì, có thể sống qua ngày là ổn.

Ném kịch bản, Thế Huân nhìn đồng hồ trên tường từ trong gương, đã qua giờ cơm. Từ hoá trang bắt đầu, dạ dày cũng đã không thoải mái, bữa sáng bị hoạt động của khóa buổi sáng làm tiêu hao hầu như không còn, bất đắc dĩ công tác buổi chiều lại phải chụp ảnh ngay, chỉ có thể mang theo bụng đói cồn cào tới phòng hóa trang.

"Chưa ăn cơm?" Thấy tinh thần Thế Huân có vẻ uể oải, Nghệ Hưng nhìn lịch trình của Thế Huân.

"Dạ" trả lời trong khi cả người dán vào trò chơi trên di động, Thế Huân dự định kết thúc các loại công việc sẽ giải quyết, ăn no hay chưa no cũng thành thói quen, từ khi nào thì bắt đầu lưu ý giờ cơm?

"Muốn ăn cái gì?" Đi tới phía sau Thế Huân, Nghệ Hưng xem xét Thế Huân trong gương.

"Tùy ý" không nghĩ tới người 'kinh tế' còn có mặt săn sóc, khiến Thế Huân nâng mí mắt lên, nhưng lập tức lại tiếp tục chìm đắm trong trò chơi.

"Này, đợi lát nữa rồi trang điểm" khi ký hợp đồng Nghệ Hưng cũng biết rõ kiểu người như Thế Huân, không tính toán cái gì, lên tiếng chào thợ trang điểm, rồi xuất môn mua cơm.

"Người đại diện của cậu đối đãi tốt quá" nhìn thoáng qua Nghệ Hưng ra cửa, thợ trang điểm nhàm chán nói với Thế Huân.

"Dạ" Nghệ Hưng là một người cực kỳ nghiêm túc, đây là làm việc lâu ngày cho ra kết luận, như vậy mặc dù không sai, thế nhưng nhớ tới một tháng này chằng chịt lịch trình, sống buông thả đã quen Thế Huân cảm thấy có điểm thoát lực...

Vai kép cho dù diễn thật tốt, chỉ cần diễn viên chính làm lỗi, hết thảy đều phải phủ định một lần nữa. Hiển nhiên tuồng vui này nữ chính diễn chạy quá nhiều show, cho nên không thể đóng tròn vai, thậm chí ngay cả lời kịch đều nói không lưu loát, vì thế diễn viên trong cảnh quay đó đều diễn một lần lại một lần nữa theo cô ấy.

Theo thời gian trôi qua, không chỉ diễn viên, ngay cả nhân viên công tác thần kinh đều buộc chặt, càng ở tình huống như vậy, nữ chính biểu hiện càng thêm bất an, ai cũng không nói gì thêm, nhưng thật ra sắp khóc tới nơi. Đạo diễn nhìn tình cảnh, liền thương lượng với người đại diện nữ chính một chút, quyết định lùi lại cảnh này.

Mặc dù Nghệ Hưng bất mãn hết sức về quyết định này, nhưng cũng mong muốn sớm kết thúc công việc không ít, đây cũng thật hợp ý Thế Huân. Trước lúc diễn Thế Huân còn nhận được tin nhắn từ Mân Thạc, nói tối cùng nhau đón năm mới tại gia, hỏi hắn muốn ăn cái gì. Nghĩ đến món cà ri quảng cáo gần đây, Thế Huân nhắn hai chữ 'cà ri' cho Mân Thạc.

Nhưng thành thật mà nói, ăn cái gì cũng không quan trọng, chú yếu là cùng nhau ăn tết. Từ mới vào công ty, vì quan hệ công tác, đa số thời gian Thế Huân đều ở bên ngoài ăn. Mặc dù Mân Thạc có chuẩn bị cà men sẵn, nhưng chẳng bao giờ cảm giác được vị. Hơn nữa đến cuối năm, Mân Thạc bận rộn hơn ngày thường, mặc dù đôi lúc Thế Huân rảnh rỗi, cũng không khéo trùng với ngày Mân Thạc tăng ca.

Về đến nhà đã 6 giờ chiều, nhìn phòng bếp bày đầy món ăn còn có hệ thống sưởi hơi đã mở sẵn, hiển nhiên Mân Thạc đã trở về. Giữa lúc Thế Huân hiếu kỳ, phòng tắm sát vách lả tả tiếng nước nhắc nhở hắn. Thường thì trước khi đi ngủ Mân Thạc mới tắm, sao hôm nay lại... Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng tâm tình không tệ Thế Huân cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu rửa rau.

"Ui chao, em trai thật biết điều nha" cửa phòng tắm mở ra, người cũng không trở về phòng, mà là thẳng đến bếp, ngữ điệu khinh bạc không hề thuộc về Mân Thạc.

"..." Quay đầu thấy Bá Hiền nửa người trên xích lõa, nửa người dưới chỉ quấn quanh một khăn tắm, Thế Huân quyết định lo lắng về định nghĩa nói cùng nhau mừng lễ năm mới của Mân Thạc.

"Không kỳ quái vì sao tôi ở chỗ đây à?" Rót cho mình chén nước, Bá Hiền tựa trên bàn, nhiều hứng thú nhìn Thế Huân rửa rau.

"Anh ấy đâu?" Không để ý đến Bá Hiền thắc mắc, Thế Huân bỏ rau vào rổ.

"Cậu hỏi anh Mân Thạc? Anh ấy đi mua cà ri với gà, nghe nói cậu muốn ăn cà ri nên đi rồi" uống một hớp, Bá Hiền đánh giá Thế Huân biểu tình.

"Cũng chưa nói nhất định là muốn ăn" lẩm bẩm một câu, bất quá lòng Thế Huân hình như thư thản, đưa hành qua, vọt rửa.

"Tôi cũng vậy nói vậy a, nhưng anh Thạc không nghe, mà tôi cũng thích ăn, nên không ngăn anh ấy, nhờ phúc của cậu đó, tiểu tử" cười sang sảng, Bá Hiền vỗ vỗ vai Thế Huân.

"Là anh ấy gọi anh tới?" Tránh Bá Hiền chạm vào, Thế Huân đưa qua rổ rau bắt đầu chuẩn bị, đây là lần đầu tiên Thế Huân làm việc ở phòng bếp, bình thường xem Mân Thạc làm thật dễ dàng, tin tưởng mình cũng không gặp khó khăn.

"Nè nè nè, sao không lột vỏ, này... này không phải cầm như vậy... Tay..." mặt ngoài khoai tây có phần lồi lõm, nhưng chỉnh thể mà nói coi như là hình cầu, không dễ dàng cố định, Thế Huân không có kinh nghiệm gì chỉ thấy là gọt một cái là tay đã đổ máu.

"Xong đời, cái gì tôi cũng không biết nha" hình như vết thương khá sâu, bị Mân Thạc thấy, Bá Hiền cảm giác mình chỉ đứng yên khoanh tay nhìn mà bị xử trảm.

"Cái gì mà không biết?" Vừa vặn Mân Thạc từ siêu thị đã trở về, thuận tiện mang đến đồ uống.

"A, ngón trỏ Thế Huân bị dao nhỏ cắt trúng" cái gì tới đã tới, Bá Hiền tự nhận mình không may rồi chỉ chỉ hiện trường.

"Đem đồ uống lên phòng khách, thuận tiện mặc quần áo vào dùm tôi" nhìn tay Thế Huân, Mân Thạc đem mọi thứ đưa cho Bá Hiền, sau đó lấy mấy cái khăn giấy từ trên bàn cơm, bao lại ngón tay đầy máu của Thế Huân.

"Đau lắm hả?" Đã lâu không chạm mặt, không nghĩ tới câu nói gặp mặt đầu tiên lại là an ủi.

"Không sao" ngón tay bị băng bó cách khăn tay cảm nhận được nhiệt độ đến từ bàn tay Mân Thạc, Thế Huân mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên.

"Chờ máu đông lại thì dán keo cá nhân lên, cẩn thận một chút chứ" từ trong ngăn kéo cao tầng lấy ra một cái hòm thuốc, Mân Thạc xé một miếng keo cá nhân dán cho Thế Huân, tiện thể có chút trách cứ nhìn hắn.

"Buổi tối ăn gì?" Nắm bắt ngón tay, Thế Huân thấy Mân Thạc vén tay áo, bắt đầu làm việc.

"Bá Hiền bọn họ muốn ăn lẩu, giờ anh thái rau, sau đó nấu cà ri" rửa sách khoai tay dính chút máu, Mân Thạc bắt đầu chăm chú chuẩn bị.

"Đứng ở đó làm gì, mang dùm anh chén đũa ra ngoài đi" không nghe được thanh âm Thế Huân, Mân Thạc không khỏi quay đầu, đã thấy vẻ mặt Thế Huân nhìn mình có chút dị dạng, nghĩ hắn vừa bị đứt tay nên thất thần, không khỏi buồn cười. Bất quá thấy Thế Huân không phản ứng gì, nghĩ nghĩ, xoay người tiếp tục cắt rau.

Trong phòng khách hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng có náo nhiệt như ngày hôm nay, Bá Hiền, Chung Đại, Tuấn Miên, thậm chí còn có Tử Thao. Thế Huân không biết Mân Thạc đã gọi cho Tử Thao lúc nào, dù sao cũng là ngày cuối của năm, lại không để cho mình như ý, hoàn cảnh quá mức náo nhiệt khiến Thế Huân có điểm không thích ứng, chỉ là yên lặng ăn.

"Cho nên nói tại sao cậu lại muốn sống trên núi a, người ở thưa thớt, ngại mệnh trường thọ quá à?" Đều là bạn mới, để bầu không khí sinh động, Bá Hiền không chút nào mất mặt y ngày hôm nay miêu tả sưu tầm dân ca kinh lịch, bao quát từ trên núi đạp hụt lăn xuống, sau đó là quá trình gọi điện thoại nhờ Mân Thạc giúp đở. Ra sức diễn thuyết cũng không có kéo bầu không khí, ngược lại thì càng khiến người ta thêm trầm mặc, chỉ có Chung Đại ghét bỏ nói móc hắn một câu.

"Này, chính cậu thất tình, không nên oán hận lên tôi được không!" Bị Chung Đại đanh đá, Bá Hiền nhất thời xù lông nhím lên.

"Là tôi muốn chia tay phải thật tốt! Tôi Kim Chung Đại đa số phải được lòng nữ nhân, tôi không thèm quan tâm cô ấy nữa" hiển nhiên người nói chuyện mình cũng không thể phục chính mình, giọng nói càng ngày càng yếu, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ uống rượu.

"Anh Chung Đại thích cô gái thế nào? Em có thể giới thiệu giúp" cảm tình là nghề của Tử Thao, gặp người thất tình, nóng nhất chính là hắn.

"Đúng vậy, đi gặp mặt một chút thử" Tuấn Miên một bên cũng hỗ trợ, "Tìm người tốt hơn "

"Tôi thích... Ha hả, tôi cũng không biết ai..." Cười khúc khích, đã say.

Một khi đã tâm sự thì rất khó dừng, hơn nữa do cồn tác dụng, mỗi người đều nhanh đem cố sự cuộc sống kể sạch sẽ. Chủ nhân Mân Thạc chỉ là cười lắng nghe, mà Thế Huân ngồi ở đối diện chỉ im lặng nhìn Mân Thạc...

"Anh Thạc, em muốn ăn mì sợi... anh Thạc..." Bá Hiền đã say khướt nằm chổng vó trên mặt đất, ăn vạ lắc lắc tay Mân Thạc.

"Ai, đã biết" bỏ tay Bạch Hiền ra, Mân Thạc đứng lên, nhìn mọi người đã say bí tỉ, thở dài.

Cầm ba gói mì, Mân Thạc bắt nước lên bếp chờ sôi, thời gian lâu dài thì có chút xuất thần, ngay cả có người vào bếp cũng không biết. Đợi được người ôm từ phía sau lưng mới trở định thần, người nọ dựa vào bờ vai của cậu cà cà, mơ hồ nghe thấy được một mùi rượu.

"Thế Huân?" Bị ôm thật chặt, Mân Thạc rất khó quay đầu thấy rõ rốt cuộc là ai, bất quá từ hình thể mà nói, có thể là Thế Huân hay Tử Thao.

"Nước sôi" giọng nói lãnh đạm, nhưng Mân Thạc lại an tâm, là Thế Huân.

"Sao vậy?" Buồn cười nhìn động tác trẻ con của Thế Huân, Mân Thạc cũng không đẩy ra, cứ để Thế Huân như vậy rồi bỏ mì sợi vào trong nồi.

"Em đang suy nghĩ, năm nay gặp phải anh là ông trời trêu đùa em, nhưng em vẫn hảo hảo sinh sống" nói những câu mê sảng, Thế Huân vẫn cười khì khì.

"Thằng nhóc này" trở tay vỗ vỗ đầu Thế Huân, Mân Thạc cười đến có chút vui mừng, cậu biết Thế Huân thống khổ, hiện tại Thế Huân không để tâm nựa, Mân Thạc thật cao hứng.

"Vì sao anh không tới sớm một chút tìm em... Sớm một chút thì em cũng không cần phải khó khăn như vậy..." quả thật là người say, trước một giây còn vui vẻ, giờ lại khóc lên.

"Không phải anh tới rồi sao" cảm giác mình như mẹ dỗ dành con, thở dài, Mân Thạc xoay người ôm lấy Thế Huân, một chút một chút an ủi hắn.

"Hứa đừng bỏ em..." thanh âm nghẹn ngào.

"Anh hứa, Thế Huân, chúc mừng năm mớ..." ôm mặt Thế Huân, Mân Thạc nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro