Tập 12: Sắp xếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ hôm qua Candy bắt đầu không chịu ăn, có phải bị bệnh không?" Ôm Candy uể oải không phấn chấn, Mân Thạc cau mày, lo lắng đợi Tuấn Miên trả lời.

"Tình trạng thế nào?" Kiểm tra một chút, Tuấn Miên ngẩng đầu hỏi Mân Thạc.

"Có chút tiêu chảy, nhưng chỉ có một chút mà thôi" hồi tưởng sáng sớm hôm nay giúp Candy dọn dẹp, quả thực có chút khác nhau trước đó.

"Hẳn là bị cảm, chích một hai mũi không sao" sờ soạng đầu Candy, Tuấn Miên gọi trợ thủ tới tiếp nhận Candy tiến hành trị liệu.

"Vậy anh yên tâm" chuyên gia nói không có việc gì, Mân Thạc cũng nhẹ lòng không ít.

"Anh Thạc... Biểu tình của anh không sao chứ?" sắc mặt Mân Thạc rất kém cỏi, kém đến nổi vừa nãy cậu đi vào, Tuấn Miên còn tưởng rằng sinh bệnh mới là Mân Thạc.

"Có sao?" Đưa tay sờ sờ mặt một chút, ánh mắt Mân Thạc có chút mờ mịt hỏi Tuấn Miên.

"Dạ..." Mân Thạc thất hồn lạc phách như vậy, Tuấn Miên chưa từng thấy qua. Cho dù khi còn bé có một lần bị mấy tên côn đồ ngoài trường gây sự, đánh đến nổi đầy máu rồi sốt cao thì Mân Thạc vẫn vui vẻ nói không sao.

Buổi chiều không có nhiệm vụ quan trọng gì, Mân Thạc không cần phải gấp gáp chạy về công ty, cách thủy tinh thấy Candy an tĩnh tiếp nhận trị liệu Mân Thạc cũng an tâm, cùng Tuấn Miên đến phòng làm việc ngồi một chút.

"Ngủ không ngon?" Thấy Mân Thạc hay xoa xoa mắt với dáng vẻ mệt mỏi, Tuấn Miên có chút bận tâm vuốt ve bờ vai cậu.

"Ừm" cường đả tinh thần, Mân Thạc mở mắt, nhưng hiệu quả hiển nhiên không rõ ràng. Từ lúc Thế Huân rời nhà đã gần một tuần lễ, ngoại trừ Candy được nuôi ở dưới lầu, Mân Thạc không hề động bất kỳ vật gì trong phòng Thế Huân, có lẽ là tiềm thức chưa từng nghĩ hắn ly khai. Khả năng chính là nguyên nhân này, cho dù lúc đang ngủ cũng luôn luôn nghe động tĩnh phía ngoài, rất sợ bỏ qua, Mân Thạc đã mất ngủ mấy ngày.

"Là liên... quan tới Thế Huân" nhìn Mân Thạc xúc động nắm tóc, trực giác dị thường của Tuấn Miên nghĩ đến tiểu khách trọ của cậu.

"..." Muốn phủ nhận, nhưng há mồm lại nói không nên lờ, Mân Thạc chỉ có thể thở dài, ma sát ngón tay, suy tính thế nào trả lời.

"Cãi nhau?" Rót chén nước cho mình và Mân Thạc, Tuấn Miên mong muốn Mân Thạc thoải mái hơn.

"Ai, có đơn giản như vậy, anh cũng không cần phải than thở như thế" cảm giác mình càng xuống càng là ngõ cụt, không bằng tìm người khác giúp một tay. Mân Thạc giải chính, chỉ cần vừa đụng đến vấn đề tình cảm thì đầu óc lại chuyển ngoằn ngoèo.

"Đây là dự định thương lượng với em?" Khó thấy được Mân Thạc bối rối nhíu mày, Tuấn Miên thừa nhận hiện tại lòng mình rất hiếu kỳ.

"Thế Huân nó... Ai, không biết nói như thế nào với em" ngẩng đầu suy nghĩ một chút, Mân Thạc cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Nó thổ lộ với anh?" Nhìn điệu bộ Mân Thạc rầu rĩ, Tuấn Miên cũng sốt ruột thay cậu.

"... Nó nói với em?" Tuấn Miên biết? Lẽ nào...

"Suy nghĩ nhiều, tiểu tử kia có thể chủ động chào hỏi thì em cũng cám ơn trời đất, làm sao mà nói với em những chuyện này." Nghĩ đến gương mặt đơ như tượng của Thế Huân, Tuấn Miên không khỏi chán nản.

"Bất quá ánh mắt của tiểu tử kia lúc nhìn anh, không thích anh mới lạ đó" uống một hớp, Tuấn Miên một bộ hiểu rõ.

"Anh..." Thế nào không biết? Bất quá Tuấn Miên mới gặp qua Thế Huân vài lần đã nhìn ra, còn mình...

"Anh Thạc à, không phải em chê anh, nhưng thực sự anh bị thiếu mấy giây thần kinh cảm xúc" lắc đầu, Tuấn Miên có điểm đồng tình Thế Huân, thế giới lớn như vậy, thế nào mà hết lần này tới lần khác lại coi trọng Mân Thạc.

"Mấy ngày nay nó không trở về nhà, anh có chút lo lắng" nhìn nước trong ly, Mân Thạc nói thì thào. Thế Huân tính tình lãnh, ngoài Tử Thao ra thì không biết bằng hữu nào của nó cả, lần này Tử Thao cũng không ở, rốt cuộc nó đi nơi nào?

"Người lớn như vậy, sợ cái gì a, thực sự lo lắng thì gọi điện thoại" có lẽ vì sự quan tâm này mới khiến cho mới Thế Huân động tâm. Lắc đầu, Tuấn Miên cũng không tiện nói thêm gì, dù sao chuyện của hai người ngoại nhân cũng khó đưa ra ý kiến.

"Gọi điện rồi nói sao?" Ngẩng đầu, Mân Thạc hiển nhiên nhìn Tuấn Miên như rơm rạ cứu sống.

"Anh Thạc à, trước hết anh nên rõ rang là mình có thích Thế Huân không, nếu như không thích, nó ly khai đối với hai người đều tốt..." Không nói cái gì nữa, Tuấn Miên vỗ vỗ vai Mân Thạc, đi ra ngoài làm việc.

Chờ ôm Candy về đến nhà đã không còn sớm, báo cáo với đơn vị đồng sự một tiếng, Mân Thạc cũng không có ý định ra cửa. Thế Huân đi rồi, trong còn chưa mở đèn, hiện tại đói bụng tủ lạnh cũng không còn đồ gì đỡ đói, cuối cùng xé mì gói, đánh một trứng gà tăng dinh dưỡng.

Nhớ tới chỉ có một người không thích náo nhiệt như mình hiện tại lại có chút không quen. Nỗ lực dùng thanh âm TV áp cô đơn, kết quả là dạo qua một vòng lại một vòng, rồi đơn giản tắt TV chăm chú ăn mì sợi, nhưng ăn mấy đũa lại thất thần.

"Gọi điện thoại cho Chung Đại hỏi một chút không phải tốt hơn sao" đột nhiên nhớ tới Thế Huân còn đang tham gia chương trình học huấn luyện, tâm tình biệt khuất nhất thời tốt lên như tìm được cái hay, Mân Thạc bật người để đũa xuống đi tìm di động.

"Alo, anh Thạc a" bên đầu điện thoại kia có điểm tranh cãi ầm ĩ, may mà Chung Đại đi ra bên ngoài.

"Chung Đại, có bận gì không?" rất không thích phiền người khác, Mân Thạc có chút ngượng ngùng.

"Không sao, đang trêu đùa với đám bạn thôi, anh Thạc tìm em có chuyện gì?" Cảm giác Chung Đại rất vui vẻ, có lẽ đã uống không ít.

"Không có chuyện gì lớn cả, là... là muốn hỏi một chút Thế Huân... dạo này thế nào?" Ngồi xổm trước khay trà, ngón trỏ vẽ vẽ ở trên bàn, cho tới bây giờ Mân Thạc chưa từng cảm giác mình sống uất ức như vậy, quan tâm một người và còn hỏi thông qua người khác.

"A, anh hỏi biểu hiện gần nhất của cậu ấy hả? Ha ha... Tốt , ngày hôm nay vừa cùng Bá Hiền kiểm tra bọn họ, Thế Huân biểu hiện rất tuyệt, đã nói là anh tìm được một bảo bối a..." Câu nói kế tiếp Mân Thạc đã nghe không lọt, biết được Thế Huân vẫn đi học bình thường thì an tâm.

"Chung Đại, không sao, em mau trở về đi thôi" tuy rằng vẫn còn tò mò Thế Huân bây giờ nghỉ ngơi ở đâu, nhưng... Quên đi, còn nhiều thời gian mà.

"Ai, anh Thạc, tuần sau là điện ảnh bọn em khởi động máy, anh phải nhớ đến nha, có thể sẽ có rất nhiều ký giả, có người một nhà thì thấy an tâm hơn" bị gió lạnh thổi một hồi, Chung Đại hiển nhiên là thanh tỉnh.

"Ừm, anh và Bá Hiền sẽ tới" khởi động máy,... chắc Thế Huân sẽ xuất hiện.

Tiếp theo một tuần, Mân Thạc cũng không tốt, thứ sáu khởi động máy, giống như là cơ hội cuối cùng cậu giữ lại Thế Huân. Rất muốn biết rõ ràng tâm ý của mình nhưng khổ nổi bây giờ Mân Thạc chưa từng có nhiều kinh nghiệm cảm tình để tham khảo, suy nghĩ nhiều trái lại khiến cho ngày càng phức tạp.

"Anh Mân Thạc!" Đột nhiên tiếng gõ cửa liên tục làm Mân Thạc lại càng hoảng sợ, bình rượu trên tay ngã đầy đất, không kịp thu thập, Mân Thạc nhanh chân đến cửa.

"Thao a, đã trở về?" Tử Thao phong trần mệt mỏi vừa xuống phi cơ, cũng không kịp về nhà tắm rửa đã vội vã tới đón con gái của mình về.

"Anh Thạc, nữ nhi của em đâu?" Tuyệt không coi mình là ngoại nhân, không đợi Mân Thạc mời, Tử Thao nghiêng người vào phòng.

"Ai, đang ở trong phòng anh" đóng cửa, chỉ chỉ gian phòng của mình, không rảnh bắt chuyện Tử Thao, Mân Thạc vào phòng bếp lấy khối khăn bắt đầu thu thập tàn cục.

"Candy a, cuộc sống lúc này thế nào, nhớ ba ba không?" Ôm Candy còn buồn ngủ, vẻ mặt Tử Thao hưng phấn.

"Mấy hôm trước có bị cảm lạnh, đi bệnh viện rồi, lúc đi nhớ mang theo thuốc" nam sinh ở độ tuổi này luôn ưa tiểu động vật vậy à, nhìn Tử Thao ôm Candy, Mân Thạc không tự chủ nghĩ tới Thế Huân.

"Ui, anh Thạc, một mình anh uống nhiều rượu vậy làm gì a, Huân đâu?" Thời gian đã không còn sớm, tiếp qua nửa tiếng đồng hồ coi như đã nửa đêm, cho nên Tử Thao hiểu rõ tập quán của Mân Thạc, giờ này chắc Mân Thạc đã ngủ, vì vậy hắn mới lớn tiếng gõ cửa như vậy, rất sợ đối phương nghe không được. Mà bây giờ thấy bình rượu rơi đầy đất có thể suy đoán ra người này hôm nay làm trái khuôn khổ, kỳ quái hơn là Thế Huân tựa hồ vẫn chưa có về nhà.

"Anh cũng muốn biết nói nơi nào" nhún nhún vai, Mân Thạc biểu thị mình bất đắc dĩ, xoay người tiếp tục thu thập.

"Anh cự tuyệt cậu ấy?" Ôm Candy ngồi trên ghế sa lon, Tử Thao đại khái suy đoán chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.

"A, sao hình như ngoại trừ anh thì mọi người đều biết chuyện này?" Tự giễu cười, Mân Thạc ném khăn lau lên bàn, cụt hứng đến sô pha, cồn hình như cũng mất linh, tâm tình phiền não đang không ngừng dâng lên.

"Cậu ấy cũng rất thống khổ" liếc nhìn Mân Thạc, Tử Thao cúi đầu vuốt ve Candy tiến nhập mộng đẹp, cười có chút bất đắc dĩ.

"... Ừ" giản đoản nói nhưng thật ra khiến trong nháy mắt Mân Thạc bình tĩnh lại, thay đổi quan điểm mà nói, thống khổ nhất căn bản không phải chỉ mình mình, mà là Thế Huân vẫn không có đợi được kết quả. Khi đó ôm mình, vì sợ cự tuyệt mà Thế Huân trốn đi.

"Nghe Thế Huân nói anh thích uống cà phê, em liền mua mấy hộp cho anh, em không rành nên chỉ chọn một ít, coi như cám ơn anh trong khoảng thời gian này chăm sóc Candy" đưa tay dẫn theo túi bỏ lên trên bàn, Tử Thao đứng dậy dự định ly khai.

"Cảm ơn, anh..." Đưa Tử Thao và Candy đến cửa, Mân Thạc vẫn còn có chút do dự rốt cuộc có nên hỏi chuyện về Thế Huân.

"A, anh Thạc, trong túi kia còn có chocolate cho Huân, thiếu chút nữa quên mất cậu ấy dọn nhà, phiền lấy dùm em, dù sao hai người cũng chẳng gặp nhau nữa" mang giầy, Tử Thao đột nhiên nhớ tới cái gì, chỉ chỉ bên trong nói với Mân Thạc.

"..." Không biết có phải ảo giác hay không, Mân Thạc nghĩ Tử Thao nói mang theo ý khiêu khích.

"Vậy tự em đi lấy" thấy Mân Thạc không nhúc nhích, Tử Thao cũng chẳng để tâm, cong cong môi dự định cởi giày đi vào.

"Anh chỉ nói là không biết nó đi nơi nào, chưa nói nó dọn nhà, chocolate anh sẽ giao cho nó, giờ không còn sớm, Thao a, tạm biệt nha" theo bản năng ngăn trở động tác của Tử Thao, chờ Mân thạc phản ứng kịp, mình đã đẩy nhân và cẩu cùng nhau ra ngoài cửa.

"Ai, cũng không cần vậy chứ" sửa lại một chút y phục vừa bị Mân Thạc lôi kéo, Tử Thao bất mãn trừng mắt nhìn chăm chú cánh cửa khép lại, móc ra điện thoại xoay người đi xuống lầu.

"Này, tiểu tử ngươi ở đâu?" Điện thoại qua một lúc mới được nhận.

"Đã trở về?" Mới tắm rửa xong đi ra ngoài Thế Huân vừa lúc nhận được điện thoại.

"Ừ, vừa phỏng vấn nơi ở cũ của cậu, đáng tiếc nghe nói cậu thăng quan" quay điện thoại, Tử Thao mang theo điểm trêu đùa, không ngờ, bên đầu kia trầm mặc một mảnh.

"Không muốn biết Mân Thạc thế nào sao?" Thế Huân trầm mặc nhưng thật ra khiến Tử Thao trở lại bình thường vài phần, đặt Candy vào phó lái, cũng không vội về nhà, cứ như vậy dựa vào thân xe, Tử Thao đột nhiên rất muốn cảm thụ một chút hàn lãnh vào nửa đêm đông.

"... Anh ấy... Có khỏe không?" Trầm mặc qua đi, Thế Huân như là hạ quyết tâm thật lớn mới hỏi ra khỏi miệng.

"Thế nào, sợ anh ấy mang theo ánh mắt chán ghét?" thanh âm Tử Thao có chút đê mê, như là tảng đá, trọng trọng đè lại Thế Huân.

"..." tay không tự chủ nắm chặt, Thế Huân cảm giác mình chưa từng có khẩn trương như vậy.

"Ha ha ha ha... Cậu Ngô Thế Huân dĩ nhiên cũng có ngày hôm nay, ha ha ha..." Có chút khôi hài lại có bi thương, Tử Thao nghĩ cảm giác này thực sự tân kỳ, thú vị đến nỗi hắn muốn khóc.

"Xin lỗi" Thế Huân không phải Mân Thạc, tình cảm Tử Thao đối với hắn, ít nhiều hắn còn đoán được, nhưng...

"Hô... Cười được rồi, hô... Chờ một chút a, bên ngoài lạnh lắm, hừ xì mũi cái đã" dứt lời, chợt nghe bên đầu kia huyên náo tạp âm.

"Về nhà nghỉ ngơi đi" nói không nên lời an ủi, Thế Huân nghĩ mệt mỏi quá.

"Huân... Anh ấy nói sẽ đem chocolate giao cho cậu" có thể tưởng tượng lúc Tử Thao nói chuyện khóe miệng giơ lên, mắt còn có chút ửng đỏ, nhưng Thế Huân hiển nhiên đã không để ý tới những thứ này.

"Bất quá nói nói trước, chocolate này tôi cố ý mua từ Châu Âu..." Như hài tử đòi khen ngợi, Tử Thao bắt đầu lảm nhảm không để yên.

"Cảm ơn... Bằng hữu" lòng Thế Huân phức tạp, mang theo điểm vui sướng, lại không thể biểu đạt.

"Nói gì mà nghe gớm quá vậy,... Được rồi, điện thoại đến từ Châu Âu của tôi không ít nha,... Bất quá bây giờ mệt mỏi quá, lần tới gặp mặt trò chuyện tiếp, bye bye" nói xong một lượt, không đợi Thế Huân phản ứng Tử Thao cúp điện thoại.

Ngẩng đầu nhìn tầng trệt chỗ Mân Thạc ở, Tử Thao thở dài một cái, sửa sang lại tâm tình.

Có lẽ là ngủ no rồi, cũng có lẽ là bị thanh âm thức tỉnh, chờ Tử Thao ngồi vào trong xe, Candy nằm chỗ kế bên tài xế vị ngẩng đầu nhìn chủ nhân.

"Candy nha, ba ba biết ngươi lúc nào cũng hảo hảo yêu ta, đúng không?" Sờ sờ Candy đầu, Tử Thao khởi động xe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro