Tập 15: Tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giật mình tỉnh giấc, Mân Thạc một thân mồ hôi lạnh, nắng đã chiếu vào cửa sổ, tốt đẹp nhất là vào sáng sớm. Nhưng trong mộng mặt Thế Huân bi thương thống khổ không ngừng tái hiện, làm Mân Thạc cảm thấy bất an, tuy rằng cố gắng nhắc nhở mình chỉ là mơ, nhưng không thể phủ nhận cảm giác quá chân thực.

Di động bên cạnh đột nhiên vang lên, điều đó khiến Mân Thạc định thần lại, thoát khỏi suy nghĩ miên man, là một dãy số xa lạ...

"Alo?" Sớm như vậy, sẽ là ai chứ?

"Chào anh, tôi là Trương Nghệ Hưng, lần trước đã gặp, người đại diện của Thế Huân" trong ấn tượng là một người nho nhã, nhưng bây giờ thanh âm nghe lại có chút lo lắng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hơn nữa tối hôm qua nằm mộng, Mân Thạc càng tăng thêm bất an.

"Thế Huân không ở cạnh anh? Xin cho tôi hỏi một chút tại sao cậu ấy lại hủy bỏ hợp đồng không?" Thái độ đối phương hiển nhiên có chút bất mãn, nghe ra đang cố gắng áp xuống tức giận.

"Hủy bỏ? Tôi không biết chuyện này, cậu ấy đã dọn ra khỏi nơi này rồi" nhíu mày, theo bản năng nghĩ có chuyện gì không thích hợp.

"Sáng sớm tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy, bảo là muốn hủy bỏ, gọi điện thoại thì không tiếp! Mặc dù nói sẽ thanh toán vì đã không tuân thủ theo hợp đồng, nhưng cái này cũng quá bất ngờ, công tác của nghệ nhân nào có dễ dàng như vậy? Bây giờ các hợp đồng quảng cáo và tổ kịch làm sao bây giờ..." Không có nhận được tin tức về Thế Huân, Nghệ Hưng có chút cụt hứng, miệng phát tiết không tự chủ, oán giận với cả Mân Thạc.

"Ngày đó sau khi anh rời đi, tôi cũng không có gặp cậu ấy lần nào nữa, chỉ nhận được tin là rời đi" muốn tách ra chính mình, không đến nổi ngay cả công việc cũng từ ? Đã vậy còn trả một số tiền lớn nữa. Mân Thạc không hiểu Thế Huân rốt cuộc làm sao vậy, theo lý mà nói vui đùa với mình một chút cũng không cần liên lụy đến cả tiền đồ của hắn chứ.

"Tôi thấy hai người rất hòa hảo với nhau, ngày đó cậu ấy khó có được nhiệt tình như vậy, cũng là bởi vì anh tới" có điểm không thể tin, Nghệ Hưng bắt đầu nghi ngờ.

"Ngày đó cậu ấy..." Quả thực rất không thích hợp, ngày đó nếu như đã quyết định cự tuyệt mình thì hà tất mang theo biểu tình lưu luyến? Hơn nữa nhớ lại nội dung tin nhắn đó cũng rất kỳ quái, dấu chấm câu tinh tế ? Bình thường Thế Huân không thích phiền phức nên chỉ dùng khoảng cách thật lớn để biểu thị cho dấu châm câu, nhưng mà đằng này....

"Để tôi tới ký túc xá tim cậu ấy, thằng nhóc này chẳng bao giờ để người khác bớt lo được, ai, nếu như anh Kim có thể liên lạc được với cậu ấy, phiền giúp tôi khuyên cậu ấy" nghe được Nghệ Hưng bên kia cũng bất đắc dĩ.

"Anh có thể nói cho tôi biết lần trước Thế Huân vào phòng phỏng vấn thì ký giả là ai được không?" Nếu như tin nhắn không phải chính tay Thế Huân nhắn, thì rất có thể Thế Huân đã gặp chuyện gì, nếu như cái suy đoán này là thật, người ký giả kia là người cuối cùng mà Thế Huân gặp mặt, ít nhiều cũng phải biết rõ hành tung của người kia.

"Đúng vậy, cậu ấy không đến gặp anh thì người cuối cùng mà cậu ấy gặp là Phác ký giả" bừng tỉnh đại ngộ, Nghệ Hưng hiển nhiên chộp được chút hy vọng, "Để tôi tìm danh thiếp, tôi nhớ mình có nhận" .

"Dạ" kỳ thực Mân Thạc cũng rất hồi hộp, làm vậy như có điểm truy đuổi dây dưa, vạn nhất đúng là Thế Huân đùa giỡn với mình, vậy mình chẳng phải là mặt dày mày dạn. Nhưng tâm vẫn thấp thỏm, không bằng đối mặt thực sự nhìn thấy Thế Huân, xác định hắn bình an. Cho dù có bị ghét bị cự tuyệt, Mân Thạc cũng nhận, là nam nhân không thể để cho bản thân tiếc nuối.

"A, có, tên là Phác Xán Liệt, tôi đã gởi danh thiếp qua, ngày hôm nay còn có việc bận, nếu có tin tức gì mong anh cho tôi biết, phiền toái" Nghệ Hưng khách khí kết thúc đối thoại, Mân Thạc bật lên đoạn tin nhắn Thế Huân gởi cho mình hôm đó, nhìn nhìn, tuy rằng ngôn ngữ lạnh như băng, nhưng tổng không giấu được tính trẻ con bên trong, mà một điều cuối cùng lộ ra là nó ẩn chứa hàm ý đáng ghét...

Nghệ Hưng chụp danh thiếp Xán Liệt gởi qua cho Mân Thạc, bất quá di động Xán Liệt không có ai nhận. Không còn cách nào, Mân Thạc đành phải tự mình tìm đến công ty theo địa chỉ, mong sẽ không ai nghỉ vì đã là cuối tuần.

"Kim Mân Thạc? Thật đúng là cậu, còn nhớ tôi không?" Liều lĩnh tìm tới cửa Mân Thạc không nghĩ tới ở chỗ này còn gặp được bạn học thời đại học, vừa dự định đến bàn thư ký hỏi thăm về Xán Liệt thì đã bị gọi lại.

"Làm sao không biết, Trương Đông Vũ! Cậu đi làm ở đây?" Tuy rằng quan hệ không tệ, nhưng tốt nghiệp xong thì không còn gặp mặt, Mân Thạc chỉ biết là Đông Vũ cũng làm xuất bản, cụ thể làm cái gì cậu cũng chưa nghe qua.

"Đúng vậy, sao cậu ở đây?" Đặt tư liệu trên bàn, Đông Vũ nhiệt tình ôm vai Mân Thạc đi vào bên trong.

"Tôi tới tìm Phát Xán Liệt, muốn hỏi hắn một ít chuyện" nói rõ mụch đích đến, nghĩ Đông Vũ có thể giúp được một tay.

"A, Xán Liệt, là một người mới rất lợi hại đó" dẫn Mân Thạc vào phòng làm việc của mình, Đông Vũ chỉ chỉ máy pah cà phê, "Uống cà phê không?"

"Hôm nay hắn có đến không? Điện thoại không liên lạc được với hắn, có chút chuyện gấp gáp muốn hỏi" tuy rằng phải cùng lão bằng hữu ôn chuyện cũ, nhưng bây giờ thật chẳng có tâm tình gì.

"Có nhiệm vụ mới liên hệ được hắn, hắn là một người tự do soạn cảo, ngày hôm nay chưa thấy hắn tới" bỏ bột cà phê vào trong máy, Đông Vũ ấn cái nút.

"Vậy à,... Làm sao liên lạc được với hắn đây, cậu có địa chỉ không?" Mân Thạc có chút nóng nảy.

"Để tôi hỏi trợ lý" thấy vẻ mặt Mân Thạc rất nghiêm túc, Đông Vũ cũng không dám giải đãi, nhanh gọi điện thoại hỏi trợ lý.

... ...

"Thế nào?" Nghe Đông Vũ và thư ký đối đáp một hồi, Mân Thạc có chút ngồi không yên.

"Không có gì, bởi vì hắn đến công ty không bao lâu, Bộ nhân viên bên kia cũng chưa rõ hết thông tin về hắn. Chỉ có thể gọi di động lần nữa, Xán Liệt bình thường độc lai độc vãng, cũng không thích có trợ lý" xoa xoa tay, Đông Vũ vì không giúp được Mân Thạc mà có chút ngại ngùng.

"Cám ơn cậu nhiều, để tôi đi tìm hắn xem" cảm tạ vỗ vỗ vai Đông Vũ, Mân Thạc đứng dậy dự định ly khai.

"Mân Thạc, uống xong ly cà phê này đi" ấn Mân Thạc ngồi xuống ghế, Đông Vũ đưa cà phê vừa pha xong cho Mân Thạc, lắc lắc bịt đường trên tay, "Có muốn không?"

"Không, cảm tạ" tiếp nhận ly cà phê nóng ấm, có lẽ nó khiến Mân Thạc tỉnh táo ngẫm lại nên làm gì, dù sao ở đây cũng mất đầu mối về Xán Liệt.

"Tôi nhớ hình như mấy hôm trước hắn có hẹn phỏng ấn một người mới, chắc là quen biết cũ, chưa từng thấy hắn hắng hái như vậy, sau đó cũng không thấy quay về, bản thảo cũng không giao đúng hạn, có chút quan hệ nào không ta? Ta chỉ suy đoán chút, không biết có giúp gì được không, dù sao bình thường hắn cũng hay biết mất một khoảng thời gian" ngồi vào trên ghế, Đông Vũ bắt đầu hồi tưởng.

"Quen biết cũ?" Người mới Đông Vũ nói chắc là Thế Huân, vậy nếu như bọn họ nhận thức...

"Tôi cũng không xác định, nhưng trực giác, luôn cảm thấy Xán Liệt rất lưu ý tiểu tử kia, góp nhặt rất nhiều thông tin về cậu ấy, chúng tôi làm nghề này, mỗi ngày xem tư liệu cũng đã đủ mệt, ít khi nào nhiệt tình với đối tượng nào lắm,..." Sờ sờ cằm, Đông Vũ phân tích.

"... Cám ơn ly cà phê của cậu, tôi đi trước" trầm mặc suy nghĩ một chút, Mân Thạc đứng lên cáo biệt.

"Được rồi, có tin tức Xán Liệt tôi sẽ thông báo cho cậu" nhìn ra được Mân Thạc không yên lòng, Đông Vũ nhún nhún vai, đưa Mân Thạc tới cửa.

'Muốn cự tuyệt tôi một lần nữa thì mặt đối mặt' ra khỏi công ty của Đông Vũ, Mân Thạc liền nhắn tin cho Thế Huân. Ngẩng đầu, bầu trời thổi đầy tiểu tuyết, Mân Thạc không khỏi rùng mình một cái...

"Huân, tiểu nam bằng hữu của em thật kiên nhẫn a" đọc tin nhắn của Mân Thạc, Xán Liệt đang làm cơm trưa hừ lạnh một tiếng, ném di động qua một bên.

Đêm hôm đó, Xán Liệt chờ hoàn toàn sau khi phát tiết xong, mới phát hiện Thế Huân đã mất đi tri giác từ lâu, trấn định xử lý vết thương cho Thế Huân, sau đó thu thập hiện trường, rồi đưa người về trụ sở tạm thời của mình. Không thể bỏ Thế Huân lại được, đây là bảo bối gã tìm đã lâu.

"Hôm nay nấu món em thích ăn nha" Xán Liệt sờ sờ Thế Huân lui ở trong góc, tâm tình vô cùng tốt đem đồ ăn tới.

"Huân, không ăn sao? A, em muốn ăn món này không?" Đổ ra một ít hạt bắp trong chén, vẻ mặt Xán Liệt chờ mong Thế Huân vui vẻ.

"..." Giơ lên mắt nhìn một chút, Thế Huân không nhìn thấy bất luận cái gì mình thích, chén kia chứa hạt bắp là người kia yêu thích. Bị Xán Liệt tìm được, tâm Thế Huân đã chết phân nửa, vết thương sau lưng cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, cho dù quá khứ đã qua lâu như vậy, nhưng mình vẫn không có năng lực giãy dụa, không có năng lực chạy trốn người này.

"Muốn anh đút em? Huân của anh còn nhỏ nha" không để ý ánh mắt Thế Huân lạnh như băng, Xán Liệt cũng lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt Thế Huân, đưa qua bát cơm múc thêm một muỗng bắp đưa ngay miệng Thế Huân.

"..." Đầu hướng qua một bên, Thế Huân cự tuyệt ăn cơm.

"Không sao, không ăn thì tối nay anh tiêm cho em dưỡng dịch" đặt bát cơm qua một bên, như đã dự liệu được từ trước, lòng Xán Liệt cũng không vì chuyện này mà tức giận.

"Ngày mai chúng ta về nhà, cái thành phố này không thuộc về chúng ta, anh đã nói với cha mẹ sẽ mang em quay về " xuống giường, Xán Liệt nói cho Thế Huân biết quyết định của gã, trong giọng nói không có phập phồng, chỉ là bình tĩnh.

"Tôi không đi" đó là cái địa ngục bắt đầu cho mỗi cơn ác mộng, trở về chỉ còn sự giày vò và hành xác.

"Gian phòng vẫn giữ lại cho em" quay đầu, trên mặt Xán Liệt vẫn tươi cười, nhưng giọng nói lại trầm thấp không ít, thanh âm vốn đè nén làm cho không gian kín mít có vẻ càng thêm kinh khủng, "Nơi nào mới thuộc về em"

"Anh căn bản không cần tôi, chỉ là chấp nhất mà thôi" phát giác mình đã chọc giận Xán Liệt, trái lại Thế Huân xúc động càng muốn nói rõ ràng.

"Em là của anh, em chỉ có thể là của anh, anh tìm em lâu như vậy, là của anh, của anh!!!" tâm tình bắt đầu kích động Xán Liệt nhíu mày, nắm tay hung hăng nhìn chằm chằm Thế Huân.

"Chưa bao giờ, tỉnh lại đi, không nên tự mình đa tình" không nhìn ánh mắt Xán Liệt nữa, Thế Huân vẫn như cũ có thể cảm giác được Xán Liệt áp bách, cảm giác được một giây người nọ sẽ nhào lên, bóp cổ mình, xé rách hầu.

"... Kim Mân Thạc, đều là lỗi của nó... Kim Mân Thạc..." Trầm mặc nửa ngày, ánh mắt Xán Liệt đột nhiên lóe lên, ngoài miệng nói liên miên gì đó.

Nghe được tên Kim Mân Thạc, Thế Huân bắt đầu hối hận mình không nên xung động. Khẳng định trước đó Xán Liệt có điều tra qua, đương nhiên biết quan hệ giữa mình và Mân Thạc, thấy tình trạng bây giờ của Xán Liệt, Thế Huân lo lắng gã làm hại Mân Thạc, làm ra chuyện không thể vãn hồi.

"Được rồi, cho dù không có người đó thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, ai nguyện ý làm món đồ chơi của anh, cười chết người" nếu như muốn đả thương thì cứ hướng về phía tôi này, Thế Huân nhấn mạnh.

"... Ha ha... Anh biết" Xán Liệt đi ra khỏi phòng. Nghe được thanh âm khóa cửa, một lần nữa bị hắc ám bao phủ Thế Huân càng thêm thấp thỏm, điều không phải lo lắng cho mình có thể trốn ra ngoài hay không, mà là Mân Thạc...

Chạng vạng tối, Mân Thạc ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của Xán Liệt, mở ra trong nháy mắt để Mân Thạc nhíu mày, tin tức rất ngắn rất đơn giản, nhưng...

'Mặt đối mặt cự tuyệt sao? 20 phút đến XX đường XX khu XXX, tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro