Tập 20: Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mân... Anh Mân Thạc... Sao chúng ta phải nhập hội với nữ sinh a?" Bá Hiền có chút co rúm dựa Mân Thạc ngắm nhìn bốn phía, mọi người không hiểu có phải họ là nhân viên công tác không, nơi này lớn như vậy mà thuần sắc bên trong đều là nữ sinh.

"Vậy hả?" Bị Bá Hiền nhắc, Mân Thạc cũng chú ý tới ánh mắt khác thường chung quanh.

"Không được, em phải vào phòng WC nam, chừng nào có thông báo thì gọi" Bá Hiền nghĩ toàn thân sắp nổi da gà, vỗ vỗ Mân Thạc báo cho biết một tiếng, sau đó chạy trốn ly khai.

"Ai, này anh, hai người các anh cũng thích Thế Huân sao?" Mấy nữ sinh đứng ở phía sau bọn họ nhàn rỗi buồn chán hỏi Mân Thạc.

"Bằng hữu tặng phiếu, nghĩ không nhìn cũng lãng phí " phô bày vé trên tay, Mân Thạc mỉm cười nói. Dạo gần đây Thế Huân khá bề bộn công việc, rất ít trở về nhà, hai tấm vé này cũng là nhờ hôm qua Nghệ Hưng đưa tới, nói rằng đây là lần đầu tiên truyền hình quay chụp bên ngoài, mong mình có thể đến.

"Gì? Ôi anh có biết mình thật tốt số không? Tụi tui vì đến xem Thế Huân mà toàn bộ hai tháng tiền tiêu vặt đặt tại tấm vé này nè" mấy nữ sinh hâm mộ nhìn Mân Thạc, còn có mấy người hiển nhiên có thái độ thờ ơ có bất mãn với Mân Thạc, ôm cánh tay vẻ mặt khinh thường.

"Ừm..." Cũng không biết trả lời thế nào, Mân Thạc chỉ có thể cười nhìn một chút tấm vé trên tay, ngực có cảm giác tự hào lan tràn. Tuy rằng đã sớm biết người kia thành công, nhưng cảm giác chân thật người kia đã trưởng thành khiến Mân Thạc có chút kinh ngạc.

"Cũng không biết quan hệ thế nào... Không ngờ đó" Cho rằng Mân Thạc mỉm cười tỏ vẻ khinh, trong đó một nữ sinh chanh chua nói.

"Đúng vậy, cũng là bởi vì có người như thế, thật nhiều chị em chúng ta lấy không được vé, đứng ở bên ngoài chờ khổ sở" bên cạnh cũng có người nói thêm vào.

"... Tuy rằng vé không phải tự xếp hàng mua, nhưng tôi thích Ngô Thế Huân cũng không kém các cô đâu nha" bị châm chọc khiêu khích, Mân Thạc cũng không tức giận, nhìn đại thể nữ sinh đều đeo bọc sách, chắc vì Thế Huân mà tan học cố ý chạy tới.

"Anh?" Nữ sinh kia vẻ mặt không tin đánh giá Mân Thạc, sau đó mặt đen lại, quay đầu ra không nói gì nữa.

"Oa... Thế Huân chúng ta dĩ nhiên cũng có fanboy nha" ngược lại có mấy nữ sinh nghe Mân Thạc nói, thoáng cái xem cậu là người thú vị.

"Nè nè, thích Thế Huân lúc nào a? Có phải bộ kịch truyền hình gần đây nhất của anh ấy không? Tạo hình thật là đúng là giết người, đúng không, đúng không?" nữ sinh A có chút kích động lôi kéo tay bạn, một bên vẻ mặt hưng phấn hỏi Mân Thạc.

"Tôi thích Thế Huân từ bộ phim đầu tiên lúc đó ngây thơ dễ thương, siêu cấp tươi ngon mọng nước, tuy rằng diễn em trai của nữ chính, nhưng tổng cộng cộng lại cũng không đủ 30 phút, thực sự rất đẹp trai..." Không đợi Mân Thạc trả lời, nữ sinh B liền cướp lời.

"Đúng vậy, nói cho đúng là phút 28 giây thứ 11, tôi tua tới tua lui 50 lần, cực kỳ không hy vọng em trai chết, rõ ràng Huân Huân chúng ta đẹp trai như vậy!" Nữ sinh C như tìm được tri âm, tiến lên kéo lại tay B.

"50 lần còn ít, chúng tôi theo dõi Thế Huân từ lúc còn làm người mẫu kia kìa, xem này..." Nữ sinh không tốt khi nghe bạn học gọi là Lâm Tử nãy lấy ra sổ lưu niệm, bên trong tất cả đều là về thông tin của Thế Huân, từ người mẫu ảnh bìa đến các profile, thậm chí cả lúc quay phim.

"Muốn tặng cho Thế Huân sao?" Có người hỏi.

"Ừm, nếu như có cơ hội..." Bộ mặt hoàn toàn hạnh phúc khi nói về Thế Huân.

"Nỗ lực lên a, thật hy vọng Thế Huân có thể thấy..." Đều có chút bội phục nữ sinh kia chấp nhất, cả đám đưa lên ánh mắt khích lệ, cũng đến thời gian fan meeting.

Đây là tiết mục thăm hỏi cề Thế Huân, cũng như gặp mặt người ái mộ. So với mọi người hăng hái vội vàng chạy lại, Mân Thạc có vẻ bình tĩnh nhiều lắm, tuy rằng trong khoảng thời gian này chưa thấy được Thế Huân, nhưng hai người tương đối độc lập cũng không có nghĩ gì nhiều, vẫn theo tập quán lấy duy trì liên hệ trên di động.

Không nhanh không chậm gọi điện cho Bá Hiền, đợi được bọn họ vào ghế thì tất cả mọi người đã tập trung đông đủ. Thật vất vả dưới cái nhìn nhìn trừng trừng của mọi người mới di động đến vị trí của bọn họ, vừa định thở một hơi Mân Thạc liền người ngồi bên mình là nữ sinh tên Lâm Tử hồi nãy.

Lại qua 15 phút, tiết mục thu cũng chính thức bắt đầu. Người chủ trì nói một ít lời dạo đầu, sau đó, kèm theo tiếng thét chói tai, diễn viên chính bước lên sân khấu. Hôm nay Thế Huân mặc áo lông màu đậm cổ chữ v lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, quần jean thông thường và giầy thể thao nhẹ nhàng, ở trên người hắn cũng thay đổi rất nhiều.

"Thằng quỷ này cao thật..." Giữa tiếng thét chói tai, Mân Thạc mơ hồ nghe được Bá Hiền bên cạnh lầm bầm, cúi đầu đưa tay chân ra, quả thức ngắn hơn người ta, haiz... Vừa ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt Thế Huân, người kia hình như tìm được mục tiêu, hài lòng nhíu mày, sau đó thản nhiên dời đi đường nhìn và hàn huyên với người chủ trì.

"Nghe nói gần nhất vai chính trong kịch truyền đồng loạt thu được quán quân?" Thật vất vả đè xuống sự kích động, người chủ trì bắt đầu phỏng vấn.

"Em mãi quay chụp nên không để ý nhưng cũng có nghe đạo diễn nói đôi chút phản ứng không tệ, nói chung là em muốn cảm tạ nhân viên công tác giúp đỡ và khan giả hâm mộ" mang theo mỉm cười lễ phép, nhìn ra được Thế Huân có xem kỹ kịch bản Nghệ Hưng đã viết cho.

"Rất tò mò muốn hỏi một vấn đề, vì sao mỗi lần diễn ánh mắt cậu đều thu hút như vậy? Bắt đầu từ bộ phim của đạo diễn Kim Chung Đại, sau đó là ba bộ phim và hai bộ kịch truyền hình, từng tác phẩm đều đạt được thành công, đang nhìn kịch bản thì có nghĩ đến kết quả này không?" Người chủ trì khoa trương thêm giọng nói, khiến Thế Huân sửng sốt một chút, ngược lại thì khán giả dưới đài nhanh chóng hỗ trợ trả lời, "Bởi vì đẹp trai"

"... Có người, nói em thích hợp nghề này" không để tâm tới tiếng ồn, Thế Huân nhàn nhạt trả lời vấn đề, mắt cố ý phiêu tới nơi khác.

"Ồ, không biết là nhân vật bí mật nào đây?" Hiển nhiên đối đáp án cũng tràn đầy hứng thú, người chủ trì lại tiến một bước hỏi.

"Dạ... Bất quá đây là cơ mật thương nghiệp, không thể trả lời" dùng ngón tay đặt lên môi, kết thúc trọng tâm câu chuyện, giọng nói Thế Huân mang theo tà khí lại có chút thần bí khiến cho thiếu nữ dưới đài thét chói tai liên tục.

Người chủ trì nhạc nhiên, mặc dù biết Thế Huân cất giấu cái gì, nhưng chức nghiệp đạo đức nhắc nhở hắn không cần phải ... đào sâu. Hiểu rõ mỉm cười, tiếp tục những câu hỏi khác.

Không lâu sau thu 2 giờ rất nhanh liền đi qua. Nhìn dưới đài vẻ mặt khán giả đầy tiếc nuối, người chủ trì mỉm cười lấy ra một câu hỏi cuối cùng.

"Thế Huân hãy chọn ra một trong những người ái mộ, thỏa mãn một cái yêu cầu, bobo, kiss, cái gì cũng được" Vừa đọc xong phần tin nhắn, dưới đài hoàn toàn rối loạn, có người đứng lên dùng sức phất tay, có người trực tiếp chạy trên đài.

"Mọi người bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút... Xem vé của chính mình, có mã hóa, mời nhân viên công tác mang thùng số lên đây" trấn định các nữ sinh vô cùng kích động, từ dưới đài người chủ trì cầm thùng số đưa cho Thế Huân.

Nhìn Thế Huân đưa tay vói vào thùng chọn dãy số, tất cả mọi người nín thở, coi như vừa mở miệng vận khí sẽ bay đi mất. Ngay cả dưới đài Mân Thạc và Bá Hiền cũng bị bầu không khí hiện trường làm nhiễm, vững vàng nhìn chằm chằm số trên tay Thế Huân.

"Được rồi... Người may mắn duy nhất hôm nay sẽ là ai? Chúc mừng... số 94!" Người chủ trì vừa dứt lời, hiện trường vội truyền đến các loại tiếng kêu rên.

"Người may mắn ở nơi nào? Giơ tay lên để chúng tôi thấy a?" Chờ hiện trường hơi chút an tĩnh, tất cả mọi người nhìn chung quanh tìm người hâm mộ may mắn.

"... Tôi... Tôi" thanh âm nhè nhẹ vẫn bị nghe được, chỉ thấy một cao gầy nữ sinh, tay trái giơ lên tấm vé, tay phải có chút kích động che miệng, chờ nữ sinh đi lên sân khấu, có người nhận ra đó là nữ sinh đã dụng tâm thu nhặt mọi thứ về Thế Huân từ lúc khởi đầu.

"Chúc mừng cô gái, xin hỏi xưng hô như thế nào?" Người chủ trì bối rối lôi kéo nữ sinh chỉ biết cúi đầu đi tới giữa sân khấu.

"Lâm Tử..."

"Thích bộ phim mới của Thế Huân không?"

"Có, chỉ cần có anh ấy cái gì cũng thích "

"Thấy thế Huân gần như vậy, có cảm giác gì?"

"Giống như nằm mơ..."

"Học sinh Lâm, có yêu cầu gì mong muốn Thế Huân giúp em hoàn thành không? Cái gì cũng được nha" thay đổi vị trí, người chủ trì đưanữ sinh và Thế Huân đứng chung một chỗ.

"Tôi... Tôi... Thỉnh nhận lấy cái này" thật nhanh lấy ra một quyển tập từ trong túi đeo lưng, vừa mới bắt đầu cũng không dám nhìn Thế Huân, nữ sinh càng cúi đầu thấp hơn.

"Đây là... Thật ái mộ" liếc nhìn Thế Huân lật từng trang tập, ngay cả người chủ trì cũng không khỏi cảm thán.

"Mong anh ngày càng thành công để diễn cho chúng em xem những tác phẩm thật hay..." Đột nhiên, nữ sinh ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào Thế Huân, trong mắt lóe sáng sự chân thành.

"... Anh sẽ nhớ" hiện lên mỉm cười, không đợi nữ sinh phản ứng, Thế Huân liền ôm lấy...

Sau khi kết thúc, Mân Thạc nhắn một tin cho Thế Huân, trước hết chở Bá Hiền về nhà. Lúc trở lại nhà mình thì Thế Huânđang ngủ trên ghế sa lon phòng khách, trong khoảng thời gian này vẫn quay chụp cả một ngày đêm, tuy rằng tận mắt thấy, nhưng người vốn không có nhiều thịt nên nay ốm không ít.

Ngồi xổm người xuống sờ sờ mặt Thế Huân, ngũ quan so với năm năm trước nhận thức hắn càng thêm khắc sâu, có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình ngày qua ngày Mân Thạc cũng đã quên tia sáng chói mắt kia, ngày hôm nay thấy Thế Huân trên đài, dưới ngọn đèn làm nổi bật, Mân Thạc đột nhiên phát hiện người nọ bất tri bất giác ngày càng hấp dẫn trí mạng.

"Nhìn lâu như vậy, không muốn bày tỏ gì à?" Thế Huân ngủ không sâu lúc Mân Thạc vào nhà đã tỉnh, cũng không vội mở mắt hắn rất hài lòng người kia âu yếm, hôn lên môi mình, hiếm khi chủ động thế này.

"Tắm sạch anh sẽ suy tính một chút" đứng lên, Mân Thạc trở về phòng.

Mới cởi áo khoác, đã bị người ôm lấy từ phía sau, đã lâu không ôm ấp trái tim Mân Thạc bắt đầu đập vô trật tự, lý trí ở trước mặt Thế Huân cho tới bây giờ đều có chút nhỏ bé.

"Nhớ anh..." Cánh tay bên hông nắm thật chặt, cổ ướt át làm cho Mân Thạc không dám thở mạnh.

"Mới... Ba ngày mà thôi" nắm tay Thế Huân, muốn tránh thoát ràng buộc, nhưng tay cũng bị cầm giữ.

"Hơn nửa tháng không chạm vào anh..." Mang theo điểm ủy khuất nhỏ giọng lẩm bẩm, động tác trên tay cũng ngày càng không an phận.

"... Tắm trước đã" xoay người xoa gò má Thế Huân, Mân Thạc cũng thở dồn dập theo động tác.

"Cùng nhau..." Thấy Mân Thạc gật đầu đồng ý, tuy rằng có vẻ chẳng phải tình nguyện, nhưng Thế Huân vẫn mở tâm hôn lên mặt cậu một cái, lại cảm thấy có chút nghiện, cà cà ở trên trán...

Tuy không phải lần đầu tiên tắm cùng Thế Huân, nhưng mỗi lần Mân Thạc phản ứng đều làm cho Thế Huân rất hài lòng, thoáng thấy trên gương mặt trẻ con lên mảng ửng hồng, dưới tác dụng hơi nước cảm giác càng thêm vô cùng mịn màng. Mắt bởi vì thấy không rõ mà hơi nheo lại, vẫn tận lực tách ra bộ vị trọng yếu trên người mình, nhưng thỉnh thoảng lúc lơ đãng lại liếc trộm vài lần cũng bị Thế Huân thu vào trong mắt.

"Quay xong hết rồi hả?" Nhắm mắt lại hưởng thụ Thế Huân chà bọt ở trên người mình, toàn thân buông lỏng Mân Thạc nhớ tới phỏng vấn ngày hôm nay thì hỏi Thế Huân.

"Chắc còn phải bổ sung thêm mấy cảnh" để miếng chà bọt biển qua một bên, Thế Huân bắt đầu xoa bóp cho Mân Thạc.

"Đang ướp muối hả?" Bị tay Thế Huân không nặng không nhẹ làm cho ngứa, Mân Thạc bật cười.

"Ừm, hẳn là mùi vị không tệ..." đưa tay di động đến thắt lưng bấm một cái, xong Mân Thạc phản ứng rất tuyệt. Người trong ngực hầu như mềm nhũn, sau đó quay đầu lại mang theo điểm oán trách trừng mắt người khởi xướng, chẳng những không có khí thế uy hiếp, ngược lại thì càng làm cho Thế Huân thấy đói cồn cào.

"Xin lỗi, em không nhịn được..." Không phải do Thế Huân tự chủ kém, mà là hắn không hề chống cự lại ánh mắt của Mân Thạc, hơn nữa người kia còn bất mãn nhếch môi lên như một con mèo, điều này càng khiến cho người ta muốn chà đạp a.

Không đợi Mân Thạc kịp phản ứng, người sau đã xoa mông cậu, nhu bóp mấy cái liền dọc theo khe rãnh đưa ngón tay đưa vào hoa huyệt. Bởi vì trên người có bọt xà phòng trơn, Mân Thạc cũng không có cảm giác đau đớn, ngược lại thân thể nhạy cảm cảm thụ được kích thích nơi bị chen vào, thật giống như đầu lưỡi ngậm kẹo khiến toàn thân cậu run rẩy, mắt cũng vì vậy mà hiện lên ánh nước.

"Thoải mái?" Nhìn thân thể Mân Thạc trở nên mềm mại, Thế Huân nâng gò má Mân Thạc lên, điềm đạm hôn lên đôi môi, ngón tay đã chịu khó mở rộng ở phía sau.

"Ưm..." Trước sau đều bị công kích Mân Thạc từ từ mất đi ý thức phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận Thế Huân khiêu khích, thu lại không được dịch thể cảm thấy thẹn tích lạc theo cằm.

"Giúp nó một chút được không?" Phía sau ân Thạc còn chưa có chuẩn bị cho tốt, hạ thân Thế Huân đã không kịp đợi, có chút bất đắc dĩ kéo tay Mân Thạcxoa xoa phân thân đang ngẩng đầu cực đại, Thế Huân khẩn cầu.

"... Ừm" mắt cũng không biết nên để chỗ nào, cảm giác mình sắp bị nấu chín Mân Thạc chỉ có thể dựa theo Thế Huân yêu cầu vuốt lên xuống. Không tự chủ so sánh nơi đằng sau và phân thân cực đại trong tay mình bây giờ, tuy rằng mấy năm nay có làm, nhưng mỗi lần Mân Thạc vẫn luôn hoài nghi vật thể bừng bừng này rốt cuộc làm sao mà tiến nhập vào mình được?

"Tốt... Hô" tuy rằng kỹ xảo Mân Thạc hoàn toàn mới lạ, động tác lại thập phần cẩn thận tìm trọng điểm, nhưng khi đôi tay lành lạnh đặt lên nơi đó trong nháy mắt liền cảm giác xung động, khiến Thế Huân lập tức muốn hung hăng giữ lấy người này.

"A... Đau..." Thế Huân đột nhiên nhanh động tác trên tay hơn làm Mân Thạc không tự chủ co lại miệng huyệt, ôn độ ướt át khiến Thế Huân muốn ngừng mà không được lại đi vào trong dò xét.

"Muốn đi vào" chuyển thân thể Mân Thạc qua, để hai tay cậu trên vách tường, Thế Huân vừa thư giản Mân Thạc vì khẩn trương mà thẳng lưng, vừa đem phân thân mình cẩn thận đưa vào trong thông đạo co rúm lại.

"Ưm..." Có đoạn thời gian tiểu huyệt không được sử dụng, cho dù có mở rộng đủ, nhưng khi đi vào Mân Thạc vẫn đau đến đổ mồ hôi, ngón tay dùng sức ôm tường, mong muốn phân tán một ít cảm nhận sâu sắc.

Thế Huân có chút thương tiếc dừng động tác lại, dán chặc lưng Mân Thạc, dùng hai tay vỗ về bộ vị nhạy cảm, mong muốn cậu có thể dễ chịu một ít. Có lẽ bởi vì mới chà xà bong nên da thịt cực kỳ, muốn trấn an phân thân Mân Thạc vì đau đớn mà rũ xuống nhưng không thể nào bắt được, thử vài lần chỉ có thể buông tha, ngược lại xoa nắn hai khỏa cầu bên dưới lại kích thích cảm quan.

"A... Kỳ quái... Ưm a..." Cảm giác được nội tràng đã ươn ướt không ít, Thế Huân biết mình trấn an nổi lên tác dụng, nội tràng co rúc lại bao vây lấy nơi toàn dây thần kinh dầy đặc nhất, cho dù bất động cũng có cảm giác đặt mình trong thiên đường.

"Động..." Vuốt hai bên hông Mân Thạc, Thế Huân liền bắt đầu động tác, vốn định chậm rãi chờ Mân Thạc thích ứng, nhưng không nghĩ mới vài cái đã chịu không nổi mà bắt đầu chạy nước rút. Có lẽ trong khoảng thời gian này tích lũy không ít, muốn toàn bộ ngày hôm nay bồi thường hết.

"... Huân, anh... Anh không... được rồi" bị va chạm liên tục vào một điểm nhạy cảm Mân Thạc tuy cắn môi tận lực không rên rĩ, nhưng cao trào rất nhanh thì đến rồi.

"Chờ em..." Thế Huân có chút hối hận hành vi xung động khi nãy của mình, hiện tại Mân Thạc muốn bắn tinh, cảm giác mình cũng không nhịn được nữa, chỉ có thể trách cái miệng nhỏ nhắn kia rên rĩ quá mê người, làm hắn rối loạn như ma.

Chờ Thế Huân bắn dịch ra bên ngoài, Mân Thạc đã không còn khí lực, mở vòi hoa sen, quỵ ngồi dưới đất tắm trôi bọt biển và dịch thể màu trắng khác trên người.

Ngồi xổm người xuống, nhìn Mân Thạc từ từ nhắm hai mắt điều chỉnh, Thế Huân có chút không vui, tuy rằng rất muốn làm cậu một lần nữa, nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể cẩn thận hỗ trợ rửa sạch bọt biển.

"Lần... Lần nữa?" Tư thế hai người làm Mân Thạc dễ nhận thấy phân thân phấn chấn tinh thần lần thứ hai trong quần Thế Huân, nhưng đối phương cũng không có tiến thêm động tác, khiến Mân Thạc có chút nghi ngờ ngẩng đầu, nhãn thần mang chút đơn thuần.

Thế Huân không hiểu đây rốt cuộc là câu hỏi bình thường hay là có tâm ý mời khác, dù sao mồi ngon đều tự mình chạy đến bên mép, nào có đạo lý không ăn. Kéo Mân Thạc đặt ở trên tường, nụ hôn đầy công kích mang theo lực sát thương.

Mười ngón giao trừ, thân thể dán chặc ma sát chẳng chừa một khe hở, Mân Thạc nghĩ thân thể mình sắp cháy mất thôi, muốn thoát đi nhưng bất đắc dĩ lại muốn hưởng thụ Thế Huân mang tới kích thích, thần kinh chỉ có thể run rẩy tiếp thu từng đợt sóng vui vẻ.

"Huân... Chân... Chân mềm..." Nhỏ giọng oán trách Thế Huân, Mân Thạc đã cảm thấy ngượng ngùng cúi đầu. Cảm giác người nọ sửng sốt một chút, một giây kế tiếp liền bị xách lên, thân thể theo bản năng giữ chặt. Chờ phản ứng kịp, Mân Thạc giống như gấu koala dán trên ngườiThế Huân, hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân cuốn lấy thắt lưng, còn cặp mông thịt thịt vừa lúc rơi vào tay Thế Huân.

"Ôm chặt" chỉ thấy Thế Huân tà tà cười, miệng huyệt bởi vì bị tách mà lành lạnh đột nhiên một vật cực nóng cháy đâm thẳng vào trong nội tràng, không còn đau đớn như lúc trước, chỉ có kích thích tuyệt đỉnh, phe phẩy đầu, Mân Thạc ngày càng thiếp chặt Thế Huân đòi càng nhiều.

"Thích không?" trừu đưa đầy kỹ xảo, kề sát thân thể Thế Huân cảm thụ được Mân Thạc vì quá vui vẻ mà căng thẳng, bình thường nghiêm trang vào loại thời điểm này cậu mới có thể lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.

"Ư ừm~... Ah... ah~..." Quá vui sướng tột độ Mân Thạc căn bản nói không hoàn chỉnh câu.

"Đừng nhịn, em muốn nghe tiếng rên liêu hồn của anh..." để Mân Thạc ở trên tường, phương tiện như vậy Thế Huân càng thêm dùng sức đưa đẩy, cúi đầu ngậm điểm đỏ vẫn bị vắng vẻ trước ngực, sau đó buông ra, lại dùng đầu lưỡi trêu chọc những nơi mẫn cảm quanh thân.

"... Huân... Đừng... Ah~..." Khom người, chỉ có thể dâng bản thân mình đến bên mép cho Thế Huân, bây giờ Mân Thạc giống như gặp phải sóng lớn thuyền viên, chỉ có thể ôm lấy tấm ván gỗ cầu sinh duy nhất.

"Thật... Thật chặc, hô..." Hai cổ thân thể ma sát thì hậu huyệt càng thêm khít chặt kích thích, Mân Thạc nhịn không được phát tiết đi ra, mật huyệt kinh cũng co quắp làm Thế Huân cũng hết sức kích động, không bao lâu liền đem toàn bộ tinh dịch bắ vào bên trong Mân Thạc...

"Xin lỗi" ý Thế Huân muốn nói chuyện mình bắn vào bên trong, hắn luôn hảo hảo bảo hộ Mân Thạc, đây cũng là lần đầu tiên, dù sao rất khó tẩy trừ.

"..." Giữa hai chân dính dính khó chịu, nhưng vừa cùng Thế Huân thành lập cảm giác ràng buộc càng sâu Mân Thạc có chút vui mừng. Không để ý lời xin lỗi của Thế Huân, Mân Thạc xoay người bắt đầu chăm chú rửa, cậu cũng không hy vọng toàn bộ buổi tối đều làm ở trong phòng tắm.

"Em... Giúp anh?" Cho rằng Mân Thạc tức giận, Thế Huân có chút cẩn thận đến gần nói nhỏ nhẹ.

"Không cần, anh không muốn cả buổi tối ngủ ở nơi này..." Nếu để cho Thế Huân giúp, Mân Thạc bảo đảm còn có thể làm một lần nữa, ngày hôm nay thực sự mệt mỏi, hai chân đang run rẩy kháng nghị.

"Ừm" Thế Huân thành thành thật thật đứng ở bên cạnh nhìn Mân Thạc, nhưng toàn bộ hành trình bị xem xét cảm giác vẫn rất kỳ quái.

"Em xoay qua chỗ khác mau..." Muốn rửa sạch bộ vị kia Mân Thạc thực sự chịu không nổi ánh mắt nhìn một cách trần truồng của người nọ.

"Em không nhìn là được" nhắm mắt lại, hình dạng thành thật cũng không cho Mân Thạc có lý do thoái thác. Nhưng nghĩ đến cảnh Mân Thạc dùng động tác tự an ủi thanh lý phân thân, Thế Huân có chút thượng hoả. Loay quay cả nửa ngày, hé hé mở mắt ra, đập vào mi mắt là gương mặt phóng đại của Mân Thạc.

"Thế Huân... Em cứ chậm rãi tắm nha" kín đáo đưa vòi sen cho Thế Huân, Mân Thạc lấy khăn tắm trùm lên, cũng không quay đầu lại ly khai phòng tắm.

"Ai..." Tuy rằng cái gì cũng không thấy, nhưng hình ảnh mới vừa hiện lên trong đầu cũng đủ để cho hắn kích động, không có Mân Thạc, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình, nghĩ nghĩ bi thương, Thế Huân bắt đầu động tác trên tay...

"Ngủ?" Chờ Thế Huân đi vào gian phòng, Mân Thạc đã nhắm mắt lại nằm trên giường.

"Ừm..." Cảm giác được người kéo vào trong lòng, Mân Thạc thoải mái lui lui trong lòng người nọ, hít hà. Thường thường nghe đồng sự công ty nói tiểu biệt thắng tân hôn, loại cảm giác này Mân Thạc đang ở chung với Thế Huân mói có thể giác ngộ, mỗi lần Thế Huân quay chụp điện ảnh thì phải thật lâu mới có thể gặp mặt, cảm giác dựa sát vào nhau thực sự tốt.

"Sau hôm nay lại cho nữ sinh tấm vé?" Đầ cằm lên tóc Mân Thạc, tuy còn chút ẩm, bất quá vị đạo rất tươi mát giống như người của cậu.

"Làm sao em biết? Lẽ nào em biết số ngẫu nhiên đó là anh?" Giương mắt, Mân Thạc nhận thấy một tia âm mưu.

"Số đó đã nằm sẵn trên tay em, vé cũng là em đưa cho anh, anh nói xem?" Thấy Mân Thạc bị mưu hại biểu tình ít bất mãn, Thế Huân cười đem người buộc chặt thêm.

"Ai... Anh mà lên đài sẽ lộn xộn" ôm lấy Thế Huân, Mân Thạc có điểm mệt nhọc.

"Lẽ nào anh mong muốn nam nhân của anh bobo người khác?" Có điểm không vui, giật lại chút cự ly Thế Huân dự định chất vấn Mân Thạc.

"Nữ sinh kia sẽ không" Mân Thạc cười cà cà trên ngực Thế Huân, làm nũng.

"Sao anh biết..." Bị Mân Thạc làm mềm lòng, trong nháy mắt Thế Huân yên tâm, bất mãn gì cũng chỉ biến thành nhỏ giọng lầm bầm...

"Nè, anh thấy qua quyển lưu niệm kia rồi, các cô bé đều thật tâm thích em" Càng nhiều người thích hắn, càng làm nhiều sự tình điên cuồng, nhưng phần tâm tình này Mân Thạc có thể hiểu.

"Dạ, em biết..." vì sao Mân Thạc làm như vậy Thế Huân biết rõ, ngay cả mình đều có chút ngoài ý muốn.

"Anh cũng thật tâm thích em..." Như con mèo nhỏ vừa mới ra đời phát sinh thanh âm nhè nhẹ, khiến cho Thế Huân thấy mình như đang nằm mơ.

"... Lập lại lần nữa, em chưa gnhe rõ..." Ôm lấy gương mặt Mân Thạc có chút kinh hỉ, Mân Thạc rất ít dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng một câu nói mang lại hiệu quả thật tốt.

"... Ngủ!" Đẩy tay Thế Huân ra, Mân Thạc dự định quay đầu ngủ.

"Không được ngủ, nói lại lần nữa xem" cẩu khẩn, Thế Huân đáng thương nhìn cậu.

"Được rồi, yêu em được chưa" hôn lên gò má Thế Huân một cái, Mân Thạc nói.

"Một lần nữa đi..." Ôm mặt mình, Thế Huân chấn kinh...

"... Bye bye" trừng mắt, Mân Thạc xoay người ngủ.

"... Em cũng yêu anh, Mân Thạc" cười ôm lấy Mân Thạc, người trước ngực từ chối vài cái cũng liền tiếp thu, bị khóa ở trong lòng...

"Ngủ ngon "

"Dạ "

Thế giới hai người, không có một khe hở...

— Toàn văn hoàn —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro