[chap 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Người dịch: Greenrosetq

Văn án: Ở thành phố này, vào thời điểm ánh mặt trời chói chang nhất của mùa hạ, có thể nhìn thấy bóng các tòa nhà cao tầng giao nhau. Có một cô gái tên Tô Lạc đi nhanh trong làn nắng. Đúng lúc này, bầu trời đột ngột đổ cơn mưa. Cô bất giác ngẩng đầu, ngắm nhìn tia sáng len lỏi giữa các tòa nhà đã bị đánh tan tác bởi những hạt mưa. Gương mặt cô tỏa sáng lấp lánh. Có người nhìn thấy cô không? Có người yêu cô không?

Chương 1.1:

Tô Lạc cầm danh sách khách mời tham gia buổi đấu giá, cẩn thận tiến hành hiệu đính lần cuối. Điện thoại đổ chuông, cô chau mày, liếc qua màn hình, để nó tiếp tục kêu mà không bắt máy.

Tiểu Tần ở bên cạnh lên tiếng: "Trời ơi, cô mau nghe máy đi. Dù là Trư Bát Giới đi chăng nữa, nể tình anh ta gọi nhiều cuộc như vậy, cô cũng nên nhận một lần đi chứ. Chị nghe mà phiền chết đi được."

Ông ta mà là Trư Bát Giới thì tốt rồi."

"Không phải thì là ai? Đường Tăng, Sa hòa thượng hay Ngưu Ma Vương?"

"Là Ngọc hoàng đại đế. Điện thoại của Hồ tổng, chính là người hôm nay nhận lời mua toàn bộ chỗ đồ quyên tặng ấy."

"Thật sao? Vậy mà cô còn không bắt máy? Bảo ông ta trực tiếp niệm chú hóa cô thành tiên, không cần làm công việc mệt nhọc này nữa, bảy giờ tối vẫn còn ôm bụng đói ở cơ quan làm thêm."

Tô Lạc cười cười: "Ăn ít có thể giảm cân mà."

Cô vừa dứt lời, điện thoại cũng ngừng reo. Tiểu Tần cất giọng bi ai: "Ngọc hoàng đại đế đau lòng rồi, đêm nay chắc trời sẽ đổ mưa lớn cho mà xem."

Ai ngờ chưa đầy hai phút sau, Thư ký Dụ cầm điện thoại chạy vào văn phòng, nói lớn tiếng: "Tô Lạc, Hồ tổng gọi rất nhiều cuộc mà cô không bắt máy. Anh ta có chuyện muốn tìm cô, mau nghe đi."

Nói xong, ông ta đưa điện thoại cho Tô Lạc.

Tô Lạc chưa kịp từ chối, tai nghe đã vang lên giọng nói của Hồ tổng: "Tiểu Tô à, cô không nể mặt tôi sao? Gọi cho cô bao nhiêu cuộc mà cô chẳng nghe gì cả."

"Xin lỗi Hồ tổng, hôm nay lúc đi họp, tôi tắt chuông điện thoại, quên mất không điều chỉnh lại. Tôi xin lỗi!" Tô Lạc viện cớ rất nhanh..

Tiểu Tần ở bên cạnh giơ ngón tay cái tán thưởng cô.

"Tôi và mấy người bạn đang ăn cơm, cô mau đến đây giới thiệu hoạt động của các cô đi. Nếu cô làm tốt, ngày mai bọn họ sẽ đến dự buổi đấu giá."

"Nhưng tôi đang bận, không thể bỏ đi được." Tô Lạc tiếp tục tìm lý do thoái thác.

Vẻ mặt của Thư ký Dụ không tán thành.

"Bận ư? Công việc của cô có quan trọng bằng chuyện này không? Nếu ngày mai không ai tham dự, buổi đấu giá của các cô cũng khỏi cần tổ chức." Hồ tổng nói một câu mang tính uy hiếp.

"Có sự giúp đỡ của Hồ tổng, chúng tôi rất tin tưởng buổi đấu giá sẽ thành công." Tô Lạc nở nụ cười tươi.

"Cô nói dễ nghe lắm. Điện thoại không thèm bắt, ngược lại. tôi chẳng có lòng tin gì cả." Hồ tổng tỏ ra bất mãn. Mấy ông sếp thích nhất gọi phụ nữ cùng tham gia các buổi nhậu nhẹt. Chỉ một cú điện thoại mà đến ngay, bọn họ sẽ càng có thể diện.

"Được rồi, tôi sẽ đến ngay, Hồ tổng đang ở đâu?" Tô Lạc hiểu ra vấn đề, lập tức đổi giọng điệu.

Thư ký Dụ mỉm cười hài lòng, còn Tiểu Tần lườm cô một cái.

Nghe xong địa chỉ, Tô Lạc trả điện thoại cho thư ký Dụ, cầm túi xách đi ra ngoài.

Thư ký Dụ đi theo dặn dò: "Cô hãy mời Hồ tổng ngày mai đến sớm một chút."

"Vâng ạ."

"Cô chịu khó đi một chuyến. Nếu có thể tranh thủ tìm thêm mấy người quyên góp, cuộc bán đấu giá ngày mai sẽ càng có kết quả tốt đẹp."

"Vâng ạ."

"Có chuyện gì thì gọi cho tôi?"

"Nếu có chuyện, cháu có thể gọi cho chú sao?" Tô Lạc hỏi lại.

Thư ký Dụ nghẹn họng, ấp úng một lúc mới đáp: "Tóm lại cô chú ý một chút là được. Cô đã hiệu đính danh sách khách mời của buổi đấu giá chưa?"

"Cháu vẫn chưa làm xong."

"Vậy..." Thư ký Dụ ngập ngừng.

"Lát nữa về cháu sẽ làm tiếp." Tô Lạc đáp, cô biết ông ta đang cần câu nói này.

Cặp chân mày của thư ký Dụ quả nhiên giãn ra: "Vất vả cho cô rồi. Xong hoạt động lần này, cô hãy nghỉ ngơi hai ngày."

Tô Lạc không đáp lời. Cô nghĩ bụng, công việc đã sắp xếp đến cuối năm, làm gì có thời gian nghỉ ngơi.

Cô đi vào thang máy, rất nhanh xuống tầng dưới.

Tô Lạc làm việc ở quỹ từ thiện Tâm Quang, chủ yếu phụ trách tổ chức quyên góp từ thiện. Để đảm bảo kinh phí hoạt động cho những dự án từ thiện, cô không chỉ một lần ăn cơm, uống rượu với những người quyên góp. Những đối tượng nhà giàu mới nổi đó, bỏ chút tiền gọi là "giắt răng" nhưng đưa ra vô số yêu sách, không chỉ đòi xã hội báo đáp, mà còn yêu cầu "nữ sắc" báo đáp. Là nhân viên nữ trẻ tuổi duy nhất của cơ quan, Tô Lạc thường phải đảm nhiệm công việc nặng nề là "bán sắc", ăn cơm cùng khách.

Bây giờ là tầm nhá nhem tối của một ngày mùa xuân, đường phố trước tòa văn phòng xuất hiện vô số người đi dạo sau bữa cơm tối, những đứa trẻ chập chững bước đi, đằng sau là người lớn theo sát. Một đôi tình nhân ngồi dưới bậc cầu thang, hôn nhau say đắm như ở chốn không người. Ở phía xa xa có người mở nhạc bằng chiếc loa rè rè, dăm ba đôi phụ nữ trung niên quay tròn theo điệu nhạc.

Tô Lạc rảo bước nhanh, xuyên qua thế gian náo nhiệt này, chui vào xe taxi, đi tới khách sạn, điểm hẹn với Hồ tổng.

Lúc bước vào phòng riêng, Tô Lạc cảm thấy không khí ngột ngạt. Trên bàn ăn, bát đĩa bừa bộn, ngổn ngang.

Hồ tổng ngồi ở phía đối diện cửa ra vào. Vừa nhìn thấy Tô Lạc, ông ta liền cất cao giọng: "Người đẹp, cuối cùng cô cũng đến rồi. Chúng tôi đang đợi cô đây này." Tô Lạc bị sắp xếp ngồi cạnh Hồ tổng. Có người lập tức đặt trước mặt cô bộ bát đũa sạch và rót đầy một ly rượu trắng cho cô. Rượu trắng dường như trong suốt nhưng ở trong chén trông lại đậm đặc và thơm nồng.

"Hồ tổng, tôi không thể uống rượu, tối nay còn phải về cơ quan làm việc. Hoạt động của ngày mai vẫn chưa chuẩn bị xong." Dù biết không có tác dụng nhưng Tô Lạc vẫn từ chối như thường lệ.

"Không cần uống nhiều, cô chỉ uống hết ly này là được." Hồ tổng cất giọng chân thành: "Chủ yếu là bày tỏ thành ý, để những ông chủ ngồi ở đây có hứng thú tham gia cuộc đấu giá của các cô vào ngày mai, góp nhiều tiền một chút."

Mọi người đều gật đầu phụ họa. Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở một góc mở miệng hỏi: "Ngày mai các cô bán đấu giá thứ gì vậy?"

"Có một vị lãnh đạo quyên tặng chúng tôi vài món đồ ông ấy sưu tầm, phần lớn là những bức thư pháp của các nhà thư pháp nổi tiếng trong nước, còn có cả đồ gốm sứ nữa." Tô Lạc đáp.

"Quyên để các cô làm gì?"

"Ông ấy muốn quyên góp để xây dựng trường học ở miền Tây."

"Không phải nhà nước đã có dự án Hy vọng hay sao? Các cô còn bày trò gì nữa?"

"Dự án Hy vọng cũng không thể giúp tất cả trẻ em thất học."

"Tiền bán đấu giá được sử dụng như thế nào? Ai có thể làm rõ?" Người đàn ông này liên tục đưa ra nhiều câu hỏi sắc bén. Tô Lạc lờ mờ nhớ anh ta họ Tiêu, tuổi tác không lớn, bộ dạng có vẻ đứng đắn nhưng thái độ rất trịch thượng.

"Năm nào chúng tôi cũng có bản báo cáo tường tận gửi cho người quyên góp. Nếu cần thiết, người quyên góp có thể đến hiện trường kiểm tra." Tô Lạc vội giải thích.

"Tôi nghe nói, nếu không dùng hết tiền, các cô sẽ chia thưởng cuối năm đúng không?" Hồ tổng đột nhiên mở miệng, người ngồi xung quanh đều cười ồ.

"Không có chuyện đó, điều này không được phép." Tô Lạc nghiêm mặt phủ nhận, định tiếp tục giải thích. Hồ tổng đâu để cô nhắc đến công việc, vội vàng đưa ly rượu đến trước mặt cô: "Tiểu Tô, đừng nói chuyện này nữa, cô hãy cho chúng tôi thấy thành ý của mình, uống hết ly này đi!"

"Tôi thật sự phải làm thêm giờ, không thể uống rượu." Tô Lạc lại từ chối.

Sắc mặt Hồ tổng có chút ngượng ngập, ông ta nhếch mép: "Làm thêm giờ không quan trọng, quan trọng là có người mua mới được."

Câu nói này khiến Tô Lạc cảm thấy khó chịu, cô ghét nhất bị người khác uy hiếp.

Thế là cô cầm ly rượu, ngửa cổ uống cạn. Đám đàn ông vỗ tay hoan hô. Hồ tổng hài lòng đặt tay lên vai Tô Lạc.

Tô Lạc ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót đầy cốc, sau đó đứng dậy, thoát khỏi bàn tay của người đàn ông: "Hồ tổng, cám ơn sự ủng hộ của ông dành cho trẻ em ở khu vực vùng núi nghèo khó. Mong ông tiếp tục ủng hộ cuộc đấu giá ngày mai." Nói xong, cô chạm nhẹ vào ly của Hồ tổng, lại uống hết.

Thái độ của Tô Lạc khiến Hồ tổng giật mình. Thông thường, phụ nữ ở bên bàn rượu hay ỡm ờ giả bộ từ chối hoặc nũng nịu hờn dỗi. Cô gái này lại sảng khoái uống rượu khiến ông ta không biết đâu mà lần. Tô Lạc cầm ly trống không, mỉm cười nhìn đối phương.

Hồ tổng đờ ra một lúc. Cho đến khi người đàn ông họ Tiêu hỏi: "Hồ tổng có cần giúp đỡ không?" Ông ta mới bừng tỉnh, vội xua tay: "Người đẹp mời rượu, dù thế nào tôi cũng phải uống hết."

Tô Lạc cười thầm trong bụng, tối nay ông dám đụng đến tôi, làm sao có chuyện một ly là kết thúc?

Một tiếng đồng hồ sau, Hồ tổng được người khác dìu ra xe ô tô. Ông ta say bét nhè, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Tiểu Tô, cô đừng chỉ kính một mình tôi, ở đây còn rất nhiều người, mọi người đều phải uống vui vẻ."

Tô Lạc đi bên cạnh, mỉm cười chào tạm biệt những người khác.

Mặt cô nóng ran, đầu óc hơi quay cuồng, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.

"Cô sao rồi? Có cần tôi đưa về không?" Người đàn ông họ Tiêu hỏi.

"Tôi vẫn ổn, không cần đâu!"

"Tửu lượng của cô khá thật đấy. Cô phải quay về cơ quan làm thêm thật sao?" Anh ta nhíu mày hỏi.

"Vâng."

"Không đến nỗi vất vả như vậy chứ? Cũng chỉ là bán mấy cái bình hoa thôi mà."

"Có nhiều lãnh đạo của tỉnh và thành phố tham dự, nên hoạt động tương đối trang trọng." Tô Lạc đã sớm quen với sự khinh thường của người khác nên tỏ ra bình thản.

Có lẽ cảm thấy nói chuyện với cô tương đối vô vị, người đàn ông kết thúc bằng một câu: "Vậy thì chúc hoạt động của các cô thành công."

"Nếu anh có thể tham gia thì tốt biết mấy, là vinh hạnh của chúng tôi."

Anh ta từ chối ngay: "Tôi chịu thôi. Thật ra tôi rất nghèo, không thể sánh bằng Hồ tổng. Tuy nhiên, Hồ tổng say đến mức này, liệu sáng mai có thể dậy sớm không đây?"

"Tối mai mới tổ chức, ông ta cứ việc ngủ thoải mái." Tô Lạc đính chính.

Người đàn ông cười cười. Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông. Anh ta nhân dịp quay người rời đi.

Tô Lạc thò tay vào túi mò điện thoại, bấm nút nhận cuộc gọi rồi áp lên tai: "A lô!"

"Tô Lạc, em đang bận đấy à?" Giọng nói quen thuộc từ đầu kia truyền tới.

"Vâng, em rất bận." Tô Lạc nói to, sợ người ở đầu bên kia không nghe thấy.

"Hoạt động ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Anh yên tâm, tất cả đều thuận lợi. Còn anh thì sao, đang làm gì vậy?" Tô Lạc vừa nói chuyện điện thoại vừa ngồi xuống bệ xi măng ở bên đường.

"Anh vừa xem xong bài tập, chuẩn bị đi kiểm tra phòng ngủ của bọn trẻ."

"Anh hãy chủ ý giữ gìn sức khỏe."

"Hết cách, hai sinh viên tình nguyện đã quay về, giờ chỉ còn lại một mình anh."

"Em đến giúp anh có được không?"

"Đừng ngốc ngếch như thế! Công việc của em ở thành phố cũng rất quan trọng, ở đây còn phải trông chờ vào khoản tiền của bên em rót về đấy."

"Em không muốn làm nữa. Những người có tiền đều là súc sinh."

"Sao thế?"

"Không sao. Bao giờ anh mới quay về thành phố?"

"Tháng sau anh sẽ đưa một đứa trẻ về chữa mắt."

"Để em đi đón anh."

"Được, anh cúp máy đây!"

"Dương Nhuệ... " Tô Lạc gọi tên người đàn ông.

"Gì vậy?"

"Anh... Khi nào rảnh rỗi anh nhớ gọi cho em, cần gì em sẽ gửi cho anh."

"Được, cám ơn em."

Nói xong, đầu kia liền cúp máy. Tô Lạc cảm thấy đầu óc chếnh choáng, ý thức dần tiêu tan.

Đúng lúc này, bên đường có tiếng còi xe ô tô. Cô ngẩng đầu, một chiếc xe con chạy vụt qua, đèn pha nhấp nháy. Chắc là ô tô của "người nghèo" vừa rồi. Cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã phóng vụt đi.

Tô Lạc có chút hoài niệm khoảng thời gian ở vùng núi. Bầu không khí ở nơi đó rất trong lành, càng dễ khiến con người say hơn uống rượu. Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Dương Nhuệ lúc này. Anh đang rón rén đi xuyên qua phòng ngủ của bọn trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#12345