chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, hoạt động bán đấu giá được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Khi hoàng hôn buông xuống, trước cửa một club mới khai trương vô cùng sang trọng trải tấm thảm đỏ, đèn chiếu sáng rực, rất nhiều nhân vật được coi là giới thượng lưu của thành phố có mặt, mỗi người đến bàn đăng ký nhận một bông hoa cài lên ngực và một phần quà lưu niệm, sau đó đi dọc thảm đỏ, đến chỗ tấm pano cỡ lớn ở phía trước ký tên mình. Tiểu Tần phụ trách phát quà tặng, chị vừa phát vừa cằn nhằn với Tô Lạc: "Sao nhiều người thế? Có phải bọn họ chỉ đến xem trò vui thôi? Tốn nhiều quà tặng như vậy, liệu chúng ta có bị lỗ không?"

Tô Lạc cười: "Có người đến là điều tốt lành. Em chỉ sợ ngay cả người xem trò vui cũng không có ấy chứ."

"Vừa rồi, chị qua bên kia xem. Eo ôi, chữ ký của những người đó xấu không tả nổi. Tấm pano lớn như vậy, chúng ta biết đặt ở đâu?"

"Khỏi cần đặt, bảo nhân viên vệ sinh thu dọn đi là được."

"Thế thì còn ký tên để làm gì?"

"Đây chỉ là một hình thức thôi, bằng không khách sẽ thất vọng."

"Chỉ tổ ô nhiễm môi trường." Tiểu Tần bĩu môi. Là nhân viên tài vụ, chị từng tham gia khóa huấn luyện của tổ chức nước ngoài nên giọng điệu tương đối quốc tế hóa.

"Tiểu Tô, tối qua cô hại tôi thảm quá, đúng là độc ác thật." Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Tô Lạc quay đầu, người vừa lên tiếng chính là Hồ tổng, bại tướng dưới tay cô tối qua, đồng thời là nhà từ thiện của hoạt động ngày hôm nay. Sắc mặt ông ta tươi tỉnh, nhìn không ra bộ dạng từng say khướt. Gặp Tô Lạc, ông ta tỏ ra vui vẻ, còn thân mật ôm cô.

"Hồ tổng mau đến đây ký tên, nhận hoa đeo ngực. Tối nay, Hồ tổng là nhân vật chính đấy ạ." Tô Lạc khéo léo quay người, chọn một bông hoa rực rỡ, cài vào cổ áo comple của ông ta.

Bị cô né tránh, bàn tay Hồ tổng ngượng ngập dừng lại trong không trung vài giây. Đúng lúc này, thư ký Dụ dẫn một nhóm phóng viên đi đến, vây quanh ông ta: "Đây chính là Hồ Đại Sơn tiên sinh, nhà từ thiện thế hệ mới."

Hồ tổng xốc lại quần, chỉnh lại nụ cười, bước lên thảm đỏ. Ánh đèn flash nháy liên tục, khiến ông ta rất hài lòng.

"Nhà từ thiện thế hệ mới? Từ này mà cũng nghĩ ra, thư ký Dụ giỏi thật đấy! Làm gì có thế hệ mới nào "phì nhiêu" như vậy?" Tiểu Tần lẩm bẩm.

Tô Lạc gõ đầu đồng nghiệp: "Chị đừng nói lung tung, người ta là nhà doanh nghiệp trẻ kiệt xuất của năm nay đấy."

"Mẹ ơi, ông ta mà còn gọi là trẻ? Thế thì chị trở thành nhi đồng rồi còn gì?"

"Nếu chị không cố gắng cao thêm chút nữa, đúng là thành nhi đồng thật."

"Tô Lạc." Tiểu Tần nghiến răng: "Còn cô chẳng có ai chịu cưới, thành bà cô già mất rồi."

Tiểu Tần đã kết hôn, nhưng luôn buồn bực vì chuyện chiều cao quá thấp. Tô Lạc cao ráo, nhưng mãi vẫn chưa lấy chồng. Đây là mục tiêu chủ yếu để hai người "công kích" lẫn nhau.

"Bà cô già thì sao chứ? Đồ hiếm mới quý, sau này sẽ tăng giá trị." Tô Lạc cãi lại.

Bên cạnh đột nhiên có người tiếp lời: "Cái gì tăng giá trị? Tôi sẽ mua ngay."

Tô Lạc quay đầu, nhận ra là người đàn ông "nghèo" tối qua.

"Chẳng phải anh rất nghèo hay sao?" Cô hỏi lại.

Người đó gãi đầu: "Nếu không phải quá đắt, tôi sẽ bán ít cổ phiếu để mua, Dù sao, thời buổi này cũng khó có thể kiếm tiền từ cổ phiếu."

Tiểu Tần ở bên cạnh không nhịn nổi, phì cười một tiếng.

Sợ người đàn ông tiếp tục hỏi về vấn đề tăng giá trị, Tô Lạc lập tức chuyển đề tài: "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi sống ở gần đây. Hơn nữa, tôi sợ Hồ tổng mua nhiều quá nên đến giúp ông ta chuyển đồ."

Đây là câu nói xui xẻo, bởi Hồ tổng mua càng nhiều, chứng tỏ người tham gia đấu giá càng ít. Tô Lạc lập tức phản bác: "Cũng chưa chắc, không biết chừng ông ta chẳng mua món nào ấy chứ."

"Thật không? Các cô tin tưởng mình làm ăn tốt như vậy à? Thế thì hôm nay tôi được xem trò vui rồi." Ngữ khí của người đàn ông lộ vẻ khinh thường.

Tô Lạc quyết định kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ tay về phía bàn đăng ký: "Anh mau đến đó ký tên là được nhận quà lưu niệm."

Người đàn ông múa bút ký tên rồi đi theo lối nhỏ ở bên cạnh vào hội trường.

"Sao anh ta không đi thảm đỏ?" Tiểu Tần ngạc nhiên.

"Anh ta đến xem trò vui ấy mà."

"Không biết là ai nhỉ? Trông đẹp trai ra phết, không phải lại là một nhà từ thiện thời đại mới đấy chứ?" Tiểu Tần xem quyển sổ, đọc tên người đàn ông: "Tiêu... Kiến... Thành..."

"Anh ta ư? Anh ta không đủ phì nhiêu." Tô Lạc bĩu môi.

"Ờ... Chúng ta lại bị lỗ rồi! Anh ta không mua nổi số của quý đó thì mua cô cũng được. Cô xem, giá trị của cô tăng nhanh hơn cổ phiếu. Hơn nữa, nếu cô được gả đi, Tâm Quang chúng ta cũng bớt một nhân tố không ổn định." Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi, Tiểu Tần cười lớn.

"Ai nói thế? Em vô cùng ổn định."

"Cô ổn định, nhưng lại khiến bao nhiêu người đàn ông không ổn định. Đúng là mầm gây tai họa."

Trong hội trường, ánh đèn bỗng dưng tối dần, âm nhạc nổi lên, cuộc bán đấu giá bắt đầu.

Trên màn hình phát một đoạn phim ngắn về dự án mà quỹ đang thực hiện. Khi ống kính quay trường tiểu học Tâm Quang, phía trước là một cô giáo trẻ giới thiệu về dự án, bóng lưng của Dương Nhuệ ẩn hiện phía sau. Tô Lạc đã xem đoạn phim rất nhiều lần, thấy anh cúi xuống lại đứng lên, hai đứa trẻ nhảy nhót ở bên cạnh, không biết anh đang đang làm gì.

Tô Lạc đứng từ xa xem đoạn phim này. Cô quay sang báo tin vui cho Tiểu Tần: "Dương Nhuệ nói tháng sau sẽ về, anh ấy đưa một học sinh đi khám mắt."

"Tốt nhất cậu ta cứ ngoan ngoãn ở lại nông thôn. Cậu ta cũng là một nhân tố không ổn định." Tiểu Tần tựa hồ không có hứng thú.

Tô Lạc coi như không nghe thấy. Cô dõi mắt về đống vật phẩm bán đấu giá ở sân khấu phía trước, cất giọng tràn đầy hy vọng: "Nếu lần này bán được giá, tòa nhà dạy học của trường anh ấy có thể khởi công như dự kiến."

Buổi đấu giá tiến hành thuận lợi, mỗi vật phẩm đều có người mua, giá cao hơn mức quy định.

Hồ tổng thấp thỏm không yên, đi xuống dưới tìm Tô Lạc: "Cô bảo tôi đến đây mua đồ. Những thứ này lại không đắt, nếu bị người khác mua hết thì tôi còn mua gì?"

Tô Lạc an ủi ông ta: "Lát nữa có cặp bình gốm sứ Thanh Hoa, giá quy định tương đối cao, ông có thể tập trung chú ý vào cái này."

"Tôi không cần chú ý, tôi chỉ muốn hỏi cô, thứ gì không có người cần, để tôi còn mua?"

"Cặp bình chắc chắn sẽ thuộc về ông."

"Được! Đến lúc đó, đừng bảo người khác giơ thẻ bài đấy nhé." Hồ tổng hùng dũng quay về chỗ ngồi. Ông ta ngồi ở hàng đầu tiên, thân hình đặc biệt đồ sộ dưới ánh đèn.

Một lúc sau, một cặp bình gốm sứ Thanh Hoa được bê lên sân khấu, trông vô cùng bắt mắt.

Đây là sản phẩm đấu giá cuối cùng đồng thời cũng có giá trị nhất. Không ít người giơ thẻ bài, Hồ tổng là người giơ cao nhất.

Khi mức giá vượt qua con số năm trăm ngàn, phần lớn người mua đều trở nên yên tĩnh. Đến lúc mức giá vượt qua một triệu, chỉ còn lại hai người tranh nhau mua. Tô Lạc đảo mắt quan sát, một người là Hồ tổng, người kia lại chính là Tiêu Kiến Thành, anh chàng đến xem trò vui.

"Một triệu hai trăm năm mươi ngàn."

"Một triệu ba trăm ngàn."

...

Hai người đối đầu căng thẳng, hét giá ngày càng cao. Sắc mặt Hồ tổng trở nên rất khó coi.

Tô Lạc không muốn để Tiêu Kiến Thành gây rắc rối, đành dùng ánh mắt ra hiệu anh ta bỏ cuộc.

Tiêu Kiến Thành coi như không nhìn thấy, vẫn giơ cao thẻ bài.

Nhân viên đấu giá ở trên bục phấn chấn công bố con số mới. Đúng lúc Hồ tổng chuẩn bị bỏ cuộc, Tiêu Kiến Thành đột nhiên hạ thẻ bài xuống.

Hồ tổng cuối cùng mua cặp bình gốm sứ với giá một triệu chín trăm ngàn.

Toàn hội trường vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Hồ tổng đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với mọi người. Tô Lạc nghĩ thầm, vào thời khắc này, chắc chắn ông ta đã quên mất một triệu chín trăm ngàn tiền mặt xếp trên bàn cao đến mức nào.

Có điều, dẫu sao tối nay cũng có thể coi là hoàn thành vượt mức đề ra, Tô Lạc hết sức phấn khởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#12345