Chap 15: Mừng 1k lượt xem 😋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Ở quá khứ 4 năm về trước, trước ngày tai nạn của cô 1 tuần ~

Tại một quá cà phê nổi tiếng ở Hàn, bà hiện đang ngồi ờ đấy, tay khuấy đều đều cốc cà phê bốc hơi man mát.

Một cô gái từ ngoài cửa, đưa mắt đi dò xét một vòng quanh quán, dừng ngay đúng chỗ bà đang ngồi. Không nghĩ ngợi nhiều liền ngồi thẳng cái phịch vào đấy.

- Ai?..ủa là cô à? - bà ngước lên định trách con người vô duyên ngồi tự tiện thì bắt gặp người quen.

- Vâng, cô còn nhớ không? À chị cho em cái này... - cô gái ấy nói, xong rồi chỉ thức uống cho phục vụ.

Hai người, gọi là, gì nhỉ?

Ừm kệ đi An cũng lười miêu tả, nói chung là không khí giữa hai người rất im lặng, mỗi bàn chỉ có một người ngồi, duy chỉ có bàn của bà là hai. Nên rất là trầm.

- Vậy cô là Cố Lan Tâm? Thật sao? - bà cất tiếng phá vỡ bầu không khí này.

- Vâng đúng là tôi! - cô trợ lý cười tươi như mặt trời giữa nắng hè.

- Vậy cô biết họ tên chủ tịch cô không? - bà lại tiếp tục hỏi, ánh mắt chiếu một tia lửa.

- Ơ.. cô ấy... không tiết lộ ạ! - Lan Tâm cười hì hì nhớ tới khuôn mặt băng lãnh khi đối thoại với nhân viên không ưa. Và ôn nhu, cưng chiều với ai mà cô thân thiết, ví dụ như trợ lý cô đây. Mà Bạch tổng chỉ tiết lộ cô ấy có người em là Trần Hoàng Thư mà thôi.

- Vậy sao, chán thật! - bà thở dài, manh mối này không có tác dụng rồi! Rốt cuộc mấy đứa này làm cái gì thế.

- Có chuyện gì sao ạ? - Lan Tâm hỏi khi thấy bà chống cằm và ánh mắt nhìn vào khoảng không.

- Không có gì, à mà tôi chưa nói tên nhỉ? Trần Minh Yên, độc thân! - rồi bà cũng nhìn Lan Tâm, miệng khẽ nâng lên. Mình nên tiếp cận cô gái này, không chừng có thể lần ra được bí mật của tụi nó...và của Kim Chi!

- Hihi, chào chị Yên, em cũng độc thân dù 34 nồi bánh chưng rồi hì! - Lan Tâm lại cười dễ thương. Yên? Hình như nghe đâu đó rồi... mà thôi kệ, tán cho đổ cái đã!

- Chị làm bạn gái em đi! Nha? Em cô đơn lém òi!! - hức tội thay số phận ế chồng à không ế vợ.

- Bạn gái.....ờm..nếu em muốn! - bà sợ hãi, tim bà làm sao vậy? Không lẽ bị bệnh rồi mà sao đập nhanh thế. Cái nụ cười ngọt ngào đó! Bạn gái? Ừ thì theo em ấy vậy.

- Yay! Chị là nhất haha! - Lan Tâm nhảy bổ lên người bà, hôn cái chóc vào má, khiến mặt người bị hôn dần chuyển thành màu đỏ.

- Này...đến công ty em chơi đi! Tập đoàn Bạch Lam ấy! Nha? - bà dụ ngọt trẻ thơ, tìm dẫn đến đích.

- Ok chị yêu, để em thanh toán! - Lan Tâm ra hiệu ok lên lấy trong ví ra một tấm thẻ màu xám tro, đẹp lắm cơ.

- Tài khoản bạn còn dư 26,067,500 USD - tính máy tính vẫn vang lên đều đều, nhưng bà lại thầm nghĩ Ta thề! Mai mốt có giàu đi chăng nữa thì sẽ tính bằng tiền MẶT.

- Cảm ơn, nào lên xe em chở nhé, chị yêu! - Lan Tâm nhận lại thẻ rồi dắt tay bà đi tới chiếc ô tô mà Bạch tổng tặng hồi mới nhậm chức. Chiếc nàu cũng tương đối....đắt. Ferrari Portofino .

Tiếng khởi động xe, chiếc xe lao nhanh trên mặt đường, có thể áp dụng lý lớp 8 là chiếc xe chuyển động so với các cây cối trên đường éc lộn đề. Gió mát theo hướng xe chạy, làm mái tóc hai người tung bay, có thể nói rằng chút nữa sẽ thành ổ quạ.

Đi thẳng đến một tòa kiến trúc cao tầng lớn nhất thành phố Seoul. Lan Tâm rút trong túi áo mình ra một tấm thẻ bằng bạc, nhân viên soát mã QR thì ngạc nhiên cuối thấp đầu mở cổng cho xe vào khuôn viên.

( tưởng tượng êy, An lười tìm lắm :3 )

Lan Tâm mở cửa xe, bô dạng mời quý cô của tôi bước chân ra vậy đó. Bà thầm cười nhẹ.

- A chào trợ lý Cố, Bạch tổng gọi cô lên kìa! - một cậu nhân viên hiền lành thấy người cần gọi thì chạy lại kêu lớn.

- Được rồi, cảm ơn cậu! - Lan Tâm gật nhẹ đầu rồi hướng đến chiếc thang máy mà đi.

Bà cũng đi theo, từng bước từng bước đi vào thang máy kia. Thấy Lan Tâm để lại tấm thẻ bạc hồi nãy lên chấm màu đỏ, một ô cửa sổ mở ra và đó là nút thứ 78. Lan Tâm ấn vào và thang máy tiếp tục đi lên tới tầng cao nhất.

*ting*

Cửa mở ra hiện rõ dãy hành lang chạy ngang. Đi đến cuối thì có một cánh của điện tử, Lan Tâm lại để tấm thẻ lên rồi bấm một dòng chữ, *cạch* tiếng khóa được mở. Lan Tâm đẩy cửa vào.

- Ối! Không gõ à? - cô nghe tiếng cửa phòng mình tự nhiên bung ra, thắc mắc.

- A chào Bạch tổng? Em dẫn người yêu ra mắt mà hehe! - Lan Tâm cười nghịch ngợm, đem Minh Yên còn đang khó hiểu kia vào trong.

- Ơ... Kiên? - bà mở to mắt, người ngồi đằng trước bà rất đẹp trai, rất giống cô.

- Ủa? M..mẹ? - cô lắp bắp, nhìn lại Lan Tâm, cũng cái ánh mắt 'em không có hiểu gì hết nha', mẹ ơi sao lại chơi kì vậy trời. Đem trợ lý thân yêu của con biến thành chồng à? Con gọi em ấy là má!!

- Nha? Chị Yên? Bạch tổng? - Lan Tâm ngơ ngác, nhìn người là chủ tịch đổ mồ hôi, người là bạn gái mở to mắt.

- Tôi/Chị là con/mẹ người đó! - bà và cô đồng thanh khiến chú nai vàng trước mặt té cái rụp xuống sàn gạch lạnh lẽo. ( ủa có thảm mà? )

- À Tâm, qua đây! - Vâng? - Lan Tâm thoát khỏi tâm trạng không tốt kia mà lại kế bên cô cùng nhìn vào trong màn hình, nghe cô nói về kế hoạch lần tới.

Bà nhìn hai đứa kia thân thiết thì trong lòng, một cỗ cảm xúc chợt dâng lên. Nghe mùi chua chua? Còn có đắng thì phải? Chẹp, thêm miếng cay nữa. Này là gì nhỉ mà có tạp vị trong đó.

- Và... lúc chị đi gặp đối tác thì em về nhà chị chăm sóc Maoki hộ chị! - cô dặn dò lần cuối rồi đóng tập hồ sơ lại, lấy điện thoại ra lên wechat lướt.

- Vâng! Mà sẵn tiện, em lên chức trưởng bối của Bạch tổng nhỉ? Vậy... - Lan Tâm đưa tay lên cằm, xoa xoa kiểu bộ dáng mấy ông thám tử trong bộ Conan ấy.

- "Phụt" khụ..khụ Tâm? - cô chính thức bị sặc nước miếng.

An tĩnh được một hồi, tiếng gõ cửa lại vang lên tập 3. - Vào đi! Và cánh cửa bật mở, nhỏ bước vào.

- Hí! Chào anh hai, chị Tâm ủa mẹ? - nhỏ chào lễ phép ( :v ) bống nhìn trúng bà.

- E..em.. sao đổi giới tính rồi?????? - Em thua vụ cá cược với tụi bạn nên...thế này đây haizz ! - nhỏ nói lý do rồi không để ý nề nếp mà nằm ngay xuống sô pha.

*
Hức...bị cắt tiền dòi!!! Hết mua kẹo, trà sữa, bánh tráng dòi hic...
(*꒦ິ꒳꒦ີ)

Gần tới kiểm tra 1 tiết, nhưng An sẽ tranh thủ viết :>

( Cute chưa? Một thời của An đấy :3 )







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro