Chương 16: Không bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chu chưởng quầy..” - Nàng chậm rãi mở miệng nói, trên mặt tựa như đang khiếp sợ:

"Dược của ta không phải giả..”

Chu chưởng quầy tươi cười nói:

“Đương nhiên không phải! Đó là nha đầu kia nói lung tung mà thôi!”

Nói xong lại hướng phía hậu đường mắng vài câu tỏ vẻ tức giận. Xem Chu chưởng quầy mặt đầy tức giận cùng áy náy, Cố Thanh Nương không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Nếu như là nàng trước kia, đương nhiên sẽ cho rằng Chu chưởng quầy không rõ sự tình, hết thảy đều là nha đầu kia tự chủ trương. Nhưng nàng bây giờ đã khác, Cố Thanh Nương trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt không rõ thật giả.

Tục ngữ có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, mà đồng dạng, chó cắn người cũng phải xem chủ tử ra sao.  Không có chủ tử ra hiệu, hạ nhân thế nào lại nhảy ra gây sự với người không quen biết?

"Ngươi là đồ lừa đảo… Xem ngươi đáng thương mà thôi… Thế nhưng lừa gạt xong còn ăn vạ…" - Những lời tiểu nha đầu nói còn quanh quẩn bên tai nàng, những lời này thật ra là Chu chưởng quầy nói mới đúng. Tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên đứng ra ngăn cản đến đỏ mặt, nhưng ít ra khi nha đầu kia đang mắng nàng, hắn vẫn là thể hiện như những gì nha đầu kia nói mới đúng. Hơn nữa tình thế bây giờ hắn cũng bởi vì bất đắc dĩ, mới chịu mở miệng nói lời hay cho nàng..

Vì sao lại vậy? Cố Thanh Nương như có điều suy nghĩ, nàng hướng ánh mắt nhìn Chu chưởng quầy. Chu chưởng quầy quay mặt vào nội đường, miệng thì không ngừng mắng nha đầu kia, giống như người bị ủy khuất chính là nữ nhi thân sinh của hắn vậy.

Bởi vì mưu sinh là chuyện quan trọng nhất với nàng hiện tại, nên lửa hận tạm thời được nàng áp chế trong lòng lại lập tức lại dâng lên. Chu chưởng quầy trước mặt tựa hồ hóa thân thành thân tộc Cố thị cùng người Thẩm gia, lạnh lẽo khinh thường nàng.

Xem thường ta, các ngươi xem thường ta, cảm thấy ta không có thân nhân nâng đỡ, ai nghĩ muốn giẫm lên ta liền tới giẫm một cước, giẫm xong rồi ném hai khối đường bồi thường sao. Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ, nàng bỗng cười lớn.

“Cố tiểu nương tử đừng tức giận nha, nghe đại thúc nói, đừng cùng hạ nhân so đo, tới tới..Cầm lấy tiền này đi..” - Chu chưởng quầy nói.

Hắn thấy thần sắc tiểu cô nương không thay đổi, liền cho rằng là phản ứng của tiểu hài tử bị ủy khuất, tiểu hài tử mà thôi, nói vài câu ngon ngọt đâu vào đấy ngay thôi.

“Thêm, thêm, phải nên thêm ít tiền, bồi thường ủy khuất cho tiểu nương tử..” - Đậu Hoa ở ngoài hô lên.

“Ngươi nói phải hay không Trương đại lão gia…”

Trương đại lão gia hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đám người bước đi. Mọi người cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao chính mình cũng không có tổn thất gì. Quần chúng thích nhất là xem náo nhiệt, thời gian càng lâu người càng không có tản đi, ngược lại càng nhiểu người hen lấn muốn xem tận mắt hơn.

“Chu lão gia, ngươi mua dược của tiểu nương tử nhà người ta bao nhiêu tiền thế?” - Một đại thúc tò mò lên tiếng hỏi.

“Đi đi..” - Chu chưởng quầy nén giận, khua tay xua đuổi, một mặt lại hướng Cố Thanh Nương nhẹ giọng:

“Cố tiểu nương tử à, chúng ta vào bên trong nói chuyện được không, ngoài này ồn ào…”

Cố Thanh Nương cưỡng chế tâm tư chính mình phải bình tĩnh, nàng nhìn Chu chưởng quầy, trước kia gặp chuyện gì nàng đều nhường nhịn nên bị người giẫm đạp, lại không đổi được một câu tốt đẹp, hay được đối xử tử tế. Cuối cùng nàng vẫn là bị đẩy vào trong vũng nước bùn đó thôi, lần này nàng tuyệt đối không sống như vậy nữa. Nàng suy nghĩ nếu nàng không lui, không nhường nhịn thì kết cục sẽ ra sao?

Cố Thanh Nương ý cười càng lúc càng đậm. Chu chưởng quầy, ta muốn nhìn xem, ngươi giẫm ta một cước này không phải tùy tiện nói muốn giẫm là thôi! Nghe Chu chưởng quầy mời mọc, nàng lắc đầu, cười khinh hắn, nàng cũng không phải loại người đần độn.

“Có lời gì mà ngài không thể để mọi người nghe được?” - Đậu Hoa lại hô lên.

“Đúng rồi, đúng rồi” - Người xem chỉ sợ thiên hạ không loạn ồn ào trả lời.

Chu chưởng quầy âm thầm cắn răng, chỉ đành lấy tay đưa tiền tới:

“Đây là tiền bán dược của tiểu nương tử…”

“Là mười quan tiền sao?” - Cố Thanh Nương nhìn tiền trong tay hắn, nhẹ nhàng cười hỏi.

Chu chưởng quầy gật gật đầu:

“Đúng thế, tiểu nương tử, vẫn là tám cân, giá tiền là…”

“Chu chưởng quầy, chẳng lẽ Tiểu Tuyền ca còn chưa nói với ngài chuyện gì sao?” - Cố Thanh Nương cười nói.

“Nói? Nói cái gì?” - Chu chưởng quầy ngẩn người.

Nhìn gương mặt tươi tắn tuy có chút nhợt nhạt của tiểu cô nương trước mặt, đầu óc Chu chưởng quầy bỗng oanh một tiếng. Hắn nghĩ tới, lúc nãy tiểu Tuyền ca mới vừa chạy vào nói với hắn. Đúng rồi, Cố tiểu nương tử là muốn mặc cả giá bán.

Cố Thanh Nương nhìn sắc mặt Chu chưởng quầy biến hóa, trên mặt tuy vẫn giữ nụ cười nhạt như trước, nhưng trong mắt nàng đã bịt kín một tầng sương mù dày đặc. Chu chưởng quầy họ khụ khụ lên, trên mặt hiện lên mấy phần kinh ngạc.

“Tiểu Tuyền ca?” - Hắn nói, sau đó lại híp mắt như đang suy tư:

“Ta mới xuất môn trở về, còn chưa có gặp hắn, Cố tiểu nương tử có chuyện gì cứ nói với ta.” - Cố Thanh Nương nhìn vào mắt hắn, cũng không cần gì khách khí, nàng nói ngay:

"Chưởng quầy đã xem qua dược liệu của ta đem tới chưa?”

“Ta chỉ xem lướt qua thôi…” - Chu chưởng quầy tay vuốt chòm râu, trong lòng lại cực kì khó xử, tới cùng nên nói đã xem hay chưa xem đây? Nếu nói chưa xem, cô nương này có hay không sẽ ra giá ở trên trời?

“Mới vừa rồi Tiểu Tuyền ca đã cầm vào bên trong. Chưởng quầy phải là chưa nhìn thấy Tiểu Tuyền ca nhỉ?” - Cố Thanh Nương có lòng tốt nhắc nhở hắn.

Chu chưởng quầy khóe miệng giật giật, nhìn cô nương trước mắt. Đúng là...Cố gia tiểu nương tử thoạt nhìn thân thể nhu nhược, mười ba tuổi cùng lắm chỉ như mười một, đứng ở nơi đó, một trận gió thổi tới liền có thể ngã. Nhưng nàng xuất thân từ gia đình nho giáo, thần thái đoan trang, từng hành động giơ tay nhấc chân, đến nói cười đều mang nồng đậm phong độ của người tri thức. Khiến ai nhìn nàng cũng cảm thấy là một cô nương đoan trang hữu lễ, Lệ Nương nhà hắn muốn học cũng không thể học được.

Như vậy hài tử này cũng sẽ không có nhiều tâm nhãn của người kinh doanh đâu. Chu chưởng quầy vừa suy nghĩ mắt lại đảo quanh,  lông mày của hắn đồng thời nhíu lại, có mấy phần không vui lòng nói:

"Tiểu Tuyền ca này ,chắc là lại lén lười biếng, trong một lát không gặp được ta liền dùng mánh lới, chạy đi nơi nào cãi cọ rồi. Đợi hắn quay về, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn!”

Hắn ta cũng không có trực tiếp trả lời chính mình có nhìn thấy dược liệu hay không. Lại hướng về phía Cố Thanh Nương nói:

“Tiểu nương tử có việc gì cứ nói với ta.”

Cố Thanh Nương cười cười cũng không tiếp tục vạch trần hắn, lại nói:

"Là như vầy, ta lần này tinh chế Viễn Chí ống tre, hơn nữa..” - Nàng mím môi nhìn Chu chưởng quầy:  

“Hơn nữa không phải tám cân mà là mười cân.”

Chu chưởng quầy tay khẽ run rẩy, vô tình bứt đi một cọng râu, hắn cũng  không dám tin tưởng nhìn tiểu cô nương phía trước. Nàng nói cái gi? Mười cân? Đó là nàng đang nói?

“Viễn Chí ống tre ngài thu mua bao nhiêu tiền?” - Cố Thanh Nương đột nhiên hỏi.

Chu chưởng quầy trong lúc sững sờ lại thuận miệng đáp:

“Hai mươi quan.”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi, vội bổ sung nói:

"Đây là giá nhập số lượng lớn ..Cố tiểu nương tử ..Ngươi dược liệu chỉ là số lượng ít…”

“Ta biết.” - Cố Thanh Nương gật đầu nói:

“Liền theo chưởng quầy nói, chưởng quầy người nói vậy là nhiều hay ít?” Thấy tiểu cô nương trên mặt luôn sợ hãi lại hiện lên nụ cười nhẹ mang theo mấy phần ngượng ngùng, nhưng lọt vào mắt Chu chưởng quầy lại cảm thấy như mũi nhọn.

“Thanh Nương à” - Hắn nhịn không được mở miệng nói:

"Dược liệu của cô nương  là Viễn Chí ống tre thật sao? Cô nương không nhớ lầm chứ?”

“Đương nhiên là Viễn Chí ống tre, là tự tay ta làm…” - Cố Thanh Nương cắn cắn môi, sắc mặt ngưng trọng:

“Thôi, vẫn nên nhờ Tiểu Tuyền ca cầm đến đây giúp ta, chưởng quầy ngài tự nhìn xem là sẽ rõ”

Cầm cái gì mà cầm, sớm đã bị lấy đi…Chu chưởng quầy ấm thầm cắn rắng, cười trừ, khoát tay chặn nói:

“Xem cái gì, ta còn không tin Thanh Nương cháu sao, cháu nói nghe sao mà xa lạ quá.” - Cố Thanh Nương cười nói:

“Vậy chưởng quầy ra giá đi.”

Chu chưởng quầy vô giác lại đưatay vân vê râu, xoắn xuýt nửa ngày, mới chậm rãi nói:

“Viễn Chí số lượng không lớn…Nhưng của Thanh Nương cháu là hàng tốt…Vậy thì mười quan tiền đi.”

“Mười quan tiền?” - Cố Thanh Nương lặp lại, trên mặt liền hiện vẻ thất vọng. Nàng chần chờ một lúc mới khó xử mở miệng:

“Theo lý thuyết Chu chưởng quầy cũng không phải là người ngoài…Tuy nhiên, gia cảnh trong nhà ngày càng khó khăn. Chu chưởng quầy, Thanh Nương mạo muội, muốn đi nơi khác hỏi một chút.”

Nàng nói xong liền cúi đầu, như là vì chính mình cự tuyệt mà xấu hổ.

Không chịu bán? Chu chưởng quầy cười khổ một tiếng, hôm nay ngươi không muốn bán cũng phải bán cho ta.

“Như vầy đi, chúng ta đều làhàng xóm láng giềng..” - Hắn than thở, tỏ vẻ đồng tình với nàng mà nói:

“Thương lượng một chút, ta sẽ mua mười lăm quan tiền.”

“Mười lăm quan một sọt sao ?” - Cố Thanh Nương ngẩng đầu chớp mắt hỏi.

“Là một cân.” - Chu chưởng quầy vội nói, chỉ sợ nàng muốn cự tuyệt, lời vừa nói ra khỏi miệng liền thấy tiểu cô nương hiện lên nụ cười cổ quái. Chết! Chu chưởng quầy thật muốn cho chính mình một bạt tai.

“Một cân?” - Cố Thanh Nương nhìn Chu chưởng quầy, trên mặt toàn là kinh ngạc, tiếp đó vẻ ủy khuất hiện lên rõ ràng:

"Thì ra là Viễn Chí bán theo cân sao..” - Giọng nói này tràn đầy trào phúng.

“Cố tiêu nương tử…” - Chu chưởng quầy ngơ ngẩn một khắc, ánh mắt dần sắc bén lên, hắn nghiêm nét mặt nói:
"Ngươi hôm nay là có ý gì?”

“Không có ý gì…” - Cố Thanh Nương yên lặng nhìn xuống dưới chân mình, sau đó lại hơi ngẩng đầu lên, lưng nàng thẳng tắp, hướng tới Chu chưởng quầy nói rõ ràng:

“Dược này ta không bán!”

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh