Chương 15: Thạt giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Kim đường khó có khi náo nhiệt như bây giờ, bên ngoài tụ tập rất nhiều người đứng xem trò vui.

“..Nói không thu là không thu, sao còn nói Thanh Nương bán dược giả?” - Đậu Hoa căm phẫn nói:

“Lại nói, lần trước chưởng quầy của các ngươi thu mua không nói là giả, ngươi một tiểu nha đầu biết cái gì mà nói thật giả? Chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện…”

Hạnh nhi khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân nói:

"Ta là người của Thiên Kim đường, con ngươi là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa bán đậu hũ, nơi này khi nào mới đến phiên ngươi nói chuyện?”

“Ta thích nói thì nói, ngươi là chỉ là đồ chó cậy thế chủ mà thôi!” - Đậu Hoa ngửa đầu nói.

Đám người đứng bên ngoài bỗng cười rộ lên, còn có người hô mắng hay lắm.

"Tiểu Đậu tử, ngươi có về hay không!" - Nương Đậu Hoa ở phía đối diện vung thìa hổn hển gọi.

“Nương!” Đậu Hoa dậm chân.               

“Ngươi mau nhấc chân lên, không về ta liền đánh gãy đùi ngươi!” - Nương Đậu Hoa mắng.

Lần này cũng làm cho đám người bên ngoài cười to một trận. Cố Thanh Nương thở dài, bước tới kéo ống tay áo của Đậu Hoa:

“Đậu Hoa tỷ, tỷ mau đi nhanh đi.” - Đậu Hoa vẻ mặt bất bình tức giận nói:

"Muội nhớ là đừng sợ bọn hắn, muội phải mạnh mẽ lên, bọn hắn là loại người xấu, là loại người mềm nắn rắn buông!” - Nói xong nàng thở phì phì, tức giận dậm chân đi ra ngoài.

“Ngươi mới là thứ bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng …Thế nào, nghĩ mình là Tây Thi đậu Hoa à, nịnh bợ người ta mong thành nha đầu quan gia tiểu thư à?” - Hạnh nhi đắc ý hả hê cười, nhìn bóng lưng Đậu Hoa hô to.

“Thế nào cũng hơn ngươi một cái nha đầu thương hộ.!” - Đậu Hoa cũng không yếu thế, bồi trả lại một câu.

Lời nói này nói trúng nhược điểm của Hạnh nhi, làm nàng nhất thời dậm chân:

“Ngươi..Ngươi..ngươi cũng là thương hộ mà thôi…”

“Đủ rồi!” - Cố Thanh Nương đột nhiên quát.

Hạnh Nhi liền nghẹn những lời định nói trong miệng, nhìn cô nương trước mặt hỉ nộ không rõ, trong lòng mơ hồ khiếp sợ.

“Chính là nói không muốn mua dược của ta nữa phải không?” - Cố Thanh Nương lạnh nhạt hỏi.

Ánh mắt Hạnh Nhi rơi xuống xiêm y trên người nàng, váy dài làm từ vải đay, dưới váy lộ ra đôi hài bạc màu.

“Đúng, chúng ta là không muốn mua.” Hạnh Nhi nâng cằm cao ngạo nói.

“Ta có thể hỏi là tại sao không?” - Cố Thanh Nương hỏi lại. Hạnh Nhi hừ một tiếng đáp trả:

“Ta không phải nói rồi sao, dược liệu của ngươi là đồ giả.”

Bên ngoài đám người bỗng vang lên tiếng nghị luận, còn có cả tiếng cười.

“Ha ha, tiểu nương tử này muốn kiếm tiền đến điên rồi sao, thế nhưng lại  dám đem dược giả lừa bán lấy tiền.” - Có người ù ù cạc cạc nói.

Cố Thanh Nương quay đầu lại nhìn đám người kia, nàng thấy trong đám đông có một nam nhân mập mạp có chút quen mắt. Thấy nàng nhìn qua,nam nhân mập mạp kia ngược lại càng ương ngạnh cùng đám người nói:

“Mọi người đều nói phần tử tri thức có chí khí, có chí khí thì nên bán căn nhà mà sống, cũng đừng đem dược giả kiếm sống qua ngày!”

Là Trương lão gia! Cố Thanh Nương lập tức đoán ra lai lịch của nam nhân nọ, nàng khe khẽ mỉm cười. Nguyên bản nếu hiệu thuốc bắc không thu mua dược của nàng, thì nàng cũng không muốn làm gì họ, bàn sinh ý là chuyện ngươi tình ta nguyện, không được cũng đành thôi, nhưng bây giờ tiểu nha đầu lại đem tội danh này ấn lên người nàng, đây chính là muốn đoạn nguồn sống của nàng mà.

Nàng lần này được trời xanh phù hộ sống lại, chính là vì cầu một con đường sống, vì chính người thân của nàng, ai cũng đừng nghĩ chặn được nàng!.

“Dược của ta thế nào lại là giả?”- Nàng xoay người nhìn tiểu nha đầu:

“Là chưởng quầy của các ngươi nói à?”

Bị ánh mắt này đảo qua, Hạnh Nhi không khỏi khiếp sợ, nhãn thần có chút trốn tránh.

“Ngươi phải nói rõ ràng minh bạch cho ta.” - Cố Thanh Nương xoãi bước tiến lên một bước, nhìn tiểu nha đầu gằn từng tiếng.

“Chúng ta là Thiên Kim đường, chúng ta nói giả thì chính là giả! Chẳng lẽ chúng ta không phân biệt được thật hay giả sao?” - Hạnh Nhi cắn răng nói rõ ràng.

Cố Thanh Nương không ngờ được tiểu nha đầu lại nói vậy, nàng bỗng ngẩn người, người vây xem nghe thế thì ồ lên, tiếng nghị luận lại nhao nhao. Lời này có thể hiểu là, Thiên Kim đường ở trong huyện này, danh tiếng không hề nhỏ, so với một tiểu nha đầu mười mấy tuổi tự nhiên là càng đáng tin hơn hẳn.

Cố Thanh Nương nhìn chằm chằm Hạnh Nhi, chỉ cảm thấy trong lòng xoay chuyển, cả người đều thấy khó chịu. Vì cái gì?Vì cái gì? Tay nàng ở trong ống tay áo nắm chặt lại thành nắm đấm .

“Ôi chao… tiểu nha đầu này đã lừa bịp tống tiền thì thôi, lời nói còn giả dối như vậy!” - Bên ngoài Trương lão gia hô to, trên mặt tỏ vẻ thương tiếc lắc đầu.

“Không ngờ mà, hài tử này nhìn qua thành thật, không nghĩ đến thế nhưng dùng dược giả lừa gạt tiền…”

“Này hài tử ơi… Người không thể tham đồ của người khác như vậy…”

Bên ngoài nhất thời vang lên nhiều tiếng nghị luận xôn xao.

“Phi, cũng chỉ là nhìn vậy thôi…” - Hạnh Nhi rung người đắc ý

“Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo nha…”

Nàng lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ trong hậu đường có một người nhanh chóng bước ra, giương tay liền đánh nàng một bạt tai. Hạnh Nhi bởi vì bất ngờ nên không tránh kịp, ngã xuống đất, đầu óc cả thấy choáng váng, thét lên một tiếng chói tai.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

“Ngươi thật đáng chết!  Ngươi dám bôi xấu danh dự của ta!” - Chu chưởng quầy phẫn nộ, mắt trừng Hạnh Nhi mà mắng.

Hạnh Nhi bụm mặt kêu lên:

 “Lão…lão gia..”

“Cút!” - Chu chưởng quầy hướng lên người nàng đá môt cước.

Hạnh Nhi trước mặt công chúng bị đánh nhất thời nước mắt giàn giụa, nhưng một câu cũng không dám nói, liền bò lên định chạy vào trong nội đường.

“Đứng lại đã!” - Chu chưởng quầy lại hét nàng ngừng lại:

“Ngươi hướng tới Cố tiểu nương tử nhận lỗi cho ta!” - Hạnh Nhi có chút ngây ngốc, mờ mịt nhìn Chu chưởng quầy.

“Ta đánh chết ngươi, cái miệng ăn nói lung tung, tiểu nương tử đem dược đến đây, khi nào thì đến phiên ngươi khoa tay múa chân!” - Chu chưởng quầy giương tay lại muốn đánh.

Hạnh Nhi lúc này có thể nói là đã phản ứng kịp, vội vàng quỳ xuống, chuyển hướng đến trước mặt Cố Thanh Nương, dập đầu mà nói:

"Tiểu nương tử đại nhân đại lượng, nô tỳ sai lầm, nô tỳ mắt mù nên mới nói lung tung…”

Cố Thanh Nương lạnh lùng nhìn nàng, bờ môi chậm rãi nở nụ cười.

“Nha đầu này hằng ngày ở cùng với chúng ta, nhận thức được vài loại dược liệu, liền tự cho là đúng, Cố tiểu nương tử, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta…” - Chu chưởng quầy vẻ mặt xin lỗi nói. Một mặt lại trừng mắt nhìn Hạnh Nhi:

 “Còn không lăn vào trong.”

Hạnh Nhi nghe vậy, như được đại xá, vừa lăn vừa bò vào trong.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mọi người mau tản ra đi , vây quanh chỗ này làm gì!” - Chu chưởng quầy cất cao giọng hướng  đến đám người nói.

Người vây xem cũng không phải là hạ nhân nhà hắn, nhất thời cũng không có ai chịu chuyển đi. Nơi đây đang diễn ra chuyện ly kỳ như thế này, sao có thể giải tán được , mọi người nhất thời không hài lòng.

“Ta nói này Chu chưởng quầy, tới cùng ngươi là bán dược thật hay giả?” - Đám người nhao nhao hô.

"Thật thật, dược của tiểu nương tử thế nào lại là giả.”- Chu chưởng quầy lúng túng cười trả lời, một lần nữa cất to giọng:

"Đi,đi, các vị đi đi, ở đây đã không còn chuyện gì nữa rồi”

Chung quanh mọi người lại ồ lên:

"Làm cái gì lạ thế! Chủ tớ các ngươi đang đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta à.”

Cảm giác như đang bị chính chủ tớ hắn đùa giỡn, mọi người đều bất bình ồn ào lên,cũng không ai chịu rời đi.

“Tiểu nương tử, ta sẽ gọi người đến đem bán nha đầu này đi.” - Chu chưởng quầy không thèm để ý bên ngoài, mang mấy phần áy náy cùng từ ái cười nhìn Thanh Nương nói, một mặt lấy từ trong lồng ngực ra mấy đồng tiền đưa cho Thanh Nương:

“Đây là tiền bán dược của tiểu nương tử.”

“Không, bây giờ ta không muốn nữa, ta muốn dược liệu của ta, ta không bán nữa!”

Cố Thanh Nương lùi về sau mấy bước, không nhận lấy tiền của hắn, nàng mím môi, khẽ ngẩng đầu lên, cách gần đó mấy người có thể thấy hốc mắt tiểu cô nương ửng đỏ.

“Đúng, không cần bán!” - Có người hô lên:

“Có lí nào để mình bị nguòi khác khi dễ như vậy chứ!”

Chu chưởng quầy lúng túng, hướng mọi người chắp tay giải thích. Đều là hàng xóm láng giềng tốt của nhau, là do hạ nhân không hiểu chuyện, ngàn vạn lần mong thứ lỗi.

“Cố tiểu nương tử, đây , đây…” - Hắn vừa nói, lại lấy từ trong ngực áo ra thêm mấy đồng tiền:

"Đây là ta đền bù, tiền đền tội cho cô, tiểu nương tử cầm mua chút đường ăn…”

Cố Thanh Nương không khỏi bật cười. Nhìn thấy nàng cười, Chu chưởng quầy cũng nhẹ nhàng thở ra, vẫn là tiểu hài tử thật dễ dụ.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh