Chương 14: Sang tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi

Chu chưởng quầy  nhìn thấy phản ứng của nữ nhi thì lập tức kinh ngạc, nhưng nháy mắt liền biết nguyên do.

“Lệ Nương.” - Hắn cười cười, ra hiệu nữ nhi chớ nóng nảy:

“Ngươi nghe phụ thân nói, sinh ý là sinh ý, nhân tình là nhân tình, nàng bán dược liệu cũng không phải là giả…”

Chu Lệ Nương xì cười ra tiếng:

“Bằng vào nàng?”

Người khác nàng có thể không biết, nhưng nữ nhi Cố gia cùng nàng sinh sống trên một con phố, từ nhỏ đến lớn gặp nàng ấy không quá mười lần ra khỏi cửa, mỗi lần cũng đều do phụ mẫu hoặc ca ca dẫn đi. Nói tới chuyện này Chu Lệ Nương liền tức giận, quanh năm suốt tháng luôn rúc ở trong nhà, lúc ra ngoài thì cùng công chúa, hoàng thất vi hành cũng không khác mấy. Thảo dược? Nàng ta mà có thể phân biệt được ngũ cốc, ta đâyChu Lệ Nương liền theo họ nàng. Nghĩ vậy Chu Lệ Nương liền thở phì phì mà nói:

“Phụ thân, chúng ta cũng không phải nhà nhiều tiền, người ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi nhà quan, cũng không đến lượt tiểu thương tiểu hộ như chúng ta đưa tay giúp đỡ.”

Chu chưởng quầy vân vê chòm râu, chính mình là  tiểu thương hộ có thể giúp đỡ nàng cũng là mang tiếng thiện tâm, nếu nàng không vừa ý, người khác cũng sẽ không nói được hắn sai cái gì, nghĩ kĩ quả thật cũng không sai….

“Hạnh nhi, đi nói với nàng, chúng ta không thu mua dược liệu của nàng nữa..”  - Chu Lệ Nương hướng tiểu nha hoàn nói. Tiểu nha hoàn lập tức vâng dạ đi ra ngoài.

“Vậy…vậy ta đi trả lại dược liệu cho nàng..” - Tiểu Tuyền ca cúi đầu nói.

“Ai cho ngươi tự ý làm chủ thu vào?” - Chu Lệ Nương trách mắng, liếc mắt nhìn hắn.

“Thế nào? Ngươi nghĩ muốn giúp đỡ nàng ta sao?Như vậy có thể làm nàng ta gả cho ngươi làm vợ sao?”

Tiểu Tuyền ca vừa thẹn vừa cáu, lại không dám nói chuyện, cúi đầu lui ra, nghe bên phòng hai nữ nhân đang tiếp Cố tiểu nương tử nói cười, trong lòng không rõ hương vị gì, nhưng biết làm thế nào được, đây chính là thế đạo thời nay, người nghèo chính là bị coi thường mà.

“Ai nha!” - Hắn đột nhiên vỗ đầu, chạy đến bên góc tường trong viện, hắn lúc nãy thuận tay đem dược liệu của Cố Thanh Nương đặt chỗ này, như thế nào đảo mắt đã không thấy đâu.

“Dược đâu rồi?” - Hắn đứng giữa viện không hòa nhã hô to:

“Người nào không có mắt như vậy tiện tay cầm…”

Mắng còn chưa dứt lời liền bị một bàn tay đánh trên đầu.

“Ngươi đang mắng ai? Ngươi mới là không có mắt!” - Một nam nhân nhìn hắn mà quát.

Tiểu Tuyền ca che mũ trên mặt, mỉm cười xoay người đứng đối diện với nam nhân thô kệch cao lớn, khom lưng cúi đầu.

“Bành đại phu, nguyên lai là ngài a, ngài sao lại tới đây?”

Nam nhân này là đại phu huyện bên, đừng nhìn bộ dáng thô lỗ, chính là một tay châm cứu siêu hạng, ngoại hiệu là Bành Nhất Châm.

“Thế nào? Là oan gia với ta, nên ta không được tới nơi này phải khônh?” - Bành Nhất Châm trừng mắt cao giọng nói.

Tiểu Tuyền ca vội nói không dám, trong phòng Chu chưởng quầy vừa bước ra.

“Khách quý, khách quý đến.” - Chu chưởng quầy cười nói.

“lão tiểu tử ngươi, khách quý cái gì, trong lòng chắc đang mắng thầm ta lại tới mua dược liệu của ngươi đi?”-  Bành Nhất Châm sảng khoái cười nói.

Chu chưởng quầy trong lòng mắng một câu, đúng vậy, ngươi lão tiểu tử không ở địa bàn của ngươi, ba bốn ngày lại đến chỗ ta gây chuyện. Tuy vậy trên mặt tươi cười vẫn không biến mất, hơi híp mắt, vân vê râu nói:  

“Bành lão đệ lời này sai rồi, cho dù thế nhân không còn bệnh tật, chỉ cần là đệ muốn ta đều nguyện ý bán.”

“Ngươi cái lão tham tiền này, không cần nói lời sáo rỗng, ta còn không hiểu biết ngươi sao…” - Bành Nhất Châm ha ha cười.

Hai người gặp nhau không tránh khỏi tranh cãi, nhưng cũng không để trong lòng.

“Bành thúc thúc.” - Chu Lệ Nương vấn an, mời hắn vào trong phòng ngồi.

“Lệ Nương à, thúc thúc đang chờ rượu hỉ của con đó nha..” - Bành Nhất Châm ha ha cười.

Chu Lệ Nương sắc mặt cứng đờ, cũng không có đáp lời.

“Ngươi còn không đi làm việc đi, ở chỗ này hô to gọi nhỏ cái gì?” - Chu chưởng quầy chuyển hướng, trừng mắt mắng Tiểu Tuyền ca. Tiểu Tuyền ca vẻ mặt có khổ mà không dám nói, đáp lời:

“Tiểu nhân để dược liệu ở chỗ này không biết lại bị ai lấy mất rồi …”

“Dược liệu gì…” - Chu chưởng quầy chưa kịp hỏi xong, nhìn thấy trên vai Bành Nhất Châm cõng một cái giỏ tre liền hoảng loạn.

“Nói đến dược liệu, lão Chu, ta lần này tới đây muốn mua vài thứ…” - Hắn nói lời này, chỉ vào giỏ tre trên vai:

“Ngươi thật là có chủ ý, lừa ta nói là không có Viễn Chí, hay là sợ ta không có tiền mua, thế nào đây, Thiên Kim đường của các ngươi chỉ có đại phu vào mới bán Viễn Chí cho hay sao?...Mà đây không phải là Viễn Chí bình thường thôi đâu, nhìn xem đi, thân của Viễn Chí được tinh chế hoàn hảo đến bậc này…thật khó trách…Lão tiểu tử ngươi, bây giờ đã có được cao thủ trong tay,Viễn Chí này được tinh chế không có một chút sai sót, tuy ta không phục, cũng không thể không khen ngươi một câu. Người làm ra Viễn Chí này, tương lai có thể thành đệ nhất chế phẩm đó…”

Đây là lần đầu hắn khen chính mình, Chu chưởng quầy tâm lý ngất ngây, rốt cuộc cũng  hơn ngươi một lần, trên mặt vẫn khiêm nhường:

“Đâu có, đâu có, Bành lão đệ nói quá lời,  đệ là người học rộng hiểu nhiều, ta nơi nào có thể hơn pháp nhãn của đệ được…Tiểu dược liệu mà thôi, đệ đừng khách khí.”

Bành Nhất Châm nghe được thâm ý trong này, tự nhiên minh bạch lời nói trêu đùa của Chu chưởng quầy, nếu là ngày thường đã sớm đáp trả hắn, nhưng hôm nay dược liệu mà hắn khen ngợi, lão tacũng không phản đối, chỉ biết trợn mắt nhìn hắn.

“Cái này…cái này…”- Tiểu Tuyền ca đừng một bên chần chờ mở miệng, duỗi ngón tay chỉ cái giỏ:

“Chuyện này...Bành tiên sinh có thể trả lại giỏ tre cho ta được không…”-  Bành Nhất Châm trừng mắt, nhìn Chu chưởng quầy

“Thế nào đây? Lão Chu  ngươi đây là quyết tâm không bán cho ta à?”

Sao có thể chứ, bán là kiếm tiền đó, ai lại không muốn tiền bao giờ. Chu chưởng quầy nghiêng đầu nháy mắt với tiểu Tuyền ca, tay vuốt chòm râu, híp mắt, khó xử nói:

“Bành lão đệ…Nói tới sợ lại sợ đệ cười chê, Viễn Chí chỗ ta chỉ còn có bao nhiêu đây. Không thì đẹ cứ lựa thứ khác, ta sẽ giảm giá cho đệ…”

Bành Nhất Châm cụt hứng, trừng mắt nhìn Chu chưởng quầy, chọn thứ khác? Ngươi nói ta dùng Hoàng Liên thay thế Viễn Chí à? Lão tiểu tử này, không phải chỉ là muôn nâng giá lên đi, còn dài dòng nhiễu sự.

“..Được, bây giờ Viễn Chí mười quan tiền một cân, Viễn Chí tinh chế tối đa mười lăm quan tiền, ngươi nơi này là thân Viễn Chí hoàn hảo, ta trả hai mươi quan một cân, ngươi xem được chưa?” - Hắn trừng mắt nói.

"Thật là hào phóng! Xem ra hắn đang cần gấp Viễn Chí." Chu chưởng quầy vừa suy nghĩ, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra vui sướng, nếu mình ra giá tiếp, hắn cũng không cự tuyệt được.

“Lão Chu! Ngươi thật là giảo hoạt…”- Bành Nhất Châm chớp mắt liền nhìn ra ý ra ý đồ của hắn, cầm giỏ tre trong tay ước lượng một chút, đoạn liền đưa tay lấy trong ngực ra một xâu tiền ném cho Tiểu Tuyền ca:

“Sọt này ước chừng mười cân đi, đây là hai trăm quan, ta trả cho ngươi, ngươi nếu còn dài dòng đừng trách ta trở mặt.”

Hai trăm quan …xem như chốt giá. Chu chưởng quầy ha ha cười, vỗ vỗ Bành Nhất Châm, mang mấy phần oán trách nói:

“Nhìn bộ dạng của đệ kìa, xem lão Chu ta là người thế nào chứ…ta là loại người như vậy sao?”

Phi…Bành Nhất Châm trong lòng phun nước miếng, nếu không phải cần gấp ta mới không cho ngươi chiếm được tiện nghi đại gia ta.

“Không được đâu chưởng quầy à.” - Tiểu Tuyền ca buồn rười rượi hô.

“Ngươi mau lăn qua một bên.”- Chu chưởng quẩy trách mắng, tiểu hỏa tử này đúng là không biết chọn lúc để nói chuyện mà.

“Chưởng quầy à,  cái này… cái này là dược liệu của Cố tiểu nương tử đó…Ngài nói là không thu mua của nàng ấy mà..Chuyện này… chuyện này..”- Tiểu Tuyền ca vẻ mặt đau khổ lắp bắp nói, trong lòng lại không nhịn được cười khinh ra tiếng.

Cừ thật, mười quan tiền vừa qua tay liền thành hai trăm quan tiền. Các ngươi còn xem thường người ta, muốn người ta biến đi. Tốt rồi, ta xem các ngươi làm thế nào làm người ta cút.

Bành Nhất Châm không hiểu đầu đuôi, đứng sững ở nơi này. Còn Chu chưởng quầy cùng Chu Lệ Nương thì liếc nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến. Chuyện này……

Mà lúc này ở bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng Hạnh nhi giễu cợt.           

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh