Chương 13: Ý nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_ga_nha_nuoi

Củi là vẫn muốn bán, chẳng qua việc chặt củi, lấy củi số lượng rất ít, phân nửa thời gian là Cố Hải giúp Thanh Nương đào thảo dược. Kèm với việc dược liệu được bán đi, tâm trạng của Cố Thanh Nương rất vui mừng vì có thể kiếm tiền. Nàng luôn tay bận rộn, ban ngày thì chạy lên núi đào dược liệu, buổi tối lại đem rửa sạch rồi tinh chế, kiếp trước kiến thức học ở dược hành bị nàng lãng quên, lúc này một lần nữa bị nàng đào từ trong ký ức ra.

“Thanh Nương, cái này con muốn đốt ở trên bếp lò đúng không?” - Tiếng nói của Tào thị từ trong phòng bếp vọng ra.

Cố Thanh Nương thu hồi suy nghĩ, lắc lắc tay, tẩy sạch sẽ rễ cây Viễn Chí xong, nàng liền đi vào phòng bếp nhìn xem. Trong phòng bếp tỏa ra một mùi hương cây cỏ quen thuộc, hương vị tuy không tính đậm đặc nhưng lại khiến Thanh Nương cảm giác thân quen.

Quầy dược liệu của Thẩm gia có vị cây cỏ càng đậm mùi hơn, đó mới  là mùi thuốc chân chính. Quầy dược của Thẩm gia… Cố Thanh Nương cắn chặt môi dưới, nếu không phải chính mình, tiệm sớm đã bị bán đi, nào đến phiên bọn hắn Thẩm gia mỗi ngày đều lời hàng đấu vàng, mà chính mình lại bị hưu, còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Những thứ đó phải là của ta… Cố Thanh Nương lần đầu tiên nghĩ như vậy, nàng không khỏi vì suy nghĩ của chính mình mà chấn kinh, đồng thời lại sinh ra một chút khoái ý ở trong lòng. Nếu là như trước kia, nàng làm dâu con của Thẩm gia, nàng một chút cũng không dám có những suy nghĩ như vậy… Nhưng bây giờ nàng không phải dâu con nhà họ Thẩm nữa, nàng cùng Thẩm gia nửa điểm cũng không có quan hệ, hơn nữa nàng hận bọn hắn… Đúng.. không sai..quầy dược đó phải là của mình! Ta muốn cầm nó trở về, nếu như có cơ hội ta phải đưa nó về tay mình…

“Thanh Nương?” - Tào thị quơ quơ cánh tay nàng, lo lắng hỏi:

"Có phải nương đã làm sai gì đó?”

“Sao ạ, à không có.. không có.” - Thanh Nương lấy lại tinh thần, tay nắm chặt thành nắm đấm không buông, nàng nhìn mẫu thân cười cười, ánh mắt lại dừng tại chồng rễ cây Viễn Chí đã hong khô.

“Chính là như vậy…” - nàng bổ sung thêm một câu:

“Trong sách con xem chính là mô tả như vậy.. nương làm không có sai.”

Tào thị cũng cười, vuốt ve tóc nàng:

“Sớm biết chỗ văn thư kia có thể dùng đến, chúng ta không nên đem bán đi…”

Thư phòng của cố phụ không thiếu nhất chính là sách, thời bấy giờ bộ sách là vật rất quý, cho nên lúc gia cảnh khó khăn, bà liền quyết định đem sách đi bán một số lượng lớn, để giúp gia cảnh vượt qua cửa ải.

Khi Cố Thanh Nương nói với mọi người, mình biết về dược liệu là nhờ đọc được kiến thức y dược trong thư văn, cũng là lúc bọn họ đã đem phần sách khá lớn bán đi được một khoảng thời gian rồi.

“Muội muội trí nhớ thật là tốt, chỉ cần xem qua một lần liền nhớ mãi không quên, về sau ca ca cũng không cần mua sách nữa, chúng ta cứ đi tới quầy hàng nhìn xem là được rồi.” - Cố Hải trên mặt mang theo vẻ lấy lòng cười nói.

Lời nói này dẫn đến hai mẹ con Thanh Nương phá lên cười. Cố Thanh Nương cười cười, động tâm, nếu nói về kinh thư, nàng thật sự mơ ước muốn nhìn xem một quyển sách, mà quyến sách này trước mắt vẫn còn nằm tại thư phòng Thẩm gia, ở một nơi bị tro bụi che kín.

Nàng cũng chính là dùng quyển sách này đổi được sư phó toàn lực trợ giúp, vực dậy quầy dược Thẩm gia, khởi tử hồi sinh. Thẩm gia.. Xác thực mà nói thẩm tam lão gia gia, Thẩm tam lão gia có bậc cha chú là Phủ Viễn Quốc Công, đó là nhị phòng Thẩm gia đồng lứa, Thẩm tam lão gia lại ở cùng nhị phòng và tam phòng, làm quan không lớn không nhỏ, nhìn qua thì chính là cái phá hư gia môn mà thôi.

Sau này dựa vào việc Thẩm An Lâm  làm con thừa tự Phủ Viễn Quốc Công, mới coi khinh nàng cô cháu dâu mồ côi, sau đó quyết định hưu nàng đi.

Nếu như, Thẩm An Lâm không có làm con thừa tự phủ Viễn Quốc Công? Vận mệnh của Thẩm gia sẽ ra sao? Nếu như…

Cố Thanh Nương hô hấp không khỏi dồn dập lên, trong mắt nàng dấy lên ngọn lửa rừng rực, hưu thư bị ném ngay trước mặt, nhục nhã, bị đuổi ra đại môn, sỉ nhục, tự vẫn tại trước mặt đôi tân lang tân nương, đau đớn, trong lòng bỗng cuộn trào mãnh liệt chạy khắp cơ thể nàng, khiến nàng lai muốn hô to, nghĩ muốn khóc lớn.

Nếu như Thẩm gia không có dược hành cung cấp tài chính cùng tiền tài, mất đi cơ hôi kế thừa công tước phủ Viễn Công, Thẩm gia bọn hắn sẽ làm thế nào? Bọn hắn còn có tư cách dẫm nàng dưới chân nữa sao? Ý niệm này tựa hô như một ngọn lửa nhỏ nháy mắt hừng hực bốc cháy lên thiêu nóng cả người nàng hầm hập.

“Thanh Nương? Thanh Nương?” - Tiểu Tuyền ca lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của Thanh Nương.

Tiểu Tuyền ca nhịn không được xoa xoa mắt, hắn vừa rồi thấy trên khuôn mặt luôn nhu nhược của tiểu nương tử có ý cười phi thường cổ quái khiến hắn không khỏi rùng mình.

“Ngươi không có chuyện gì đó chứ?” - Tiểu Tuyền ca lại một lần nữa hướng Thanh Nương hỏi.

“Ta không sao, ta… chính là hơi mệt mỏi một chút..” - Cố Thanh Nương hướng tiểu Tuyền ca, miệng cười tủm tỉm.

“À, có mệt lắm không?” - Tiểu Tuyền ca vội ân cần hỏi han, ánh mắt chậm rãi đảo qua sọt dược liệu.

Quả thật là vậy mà, tiểu cô nương trông thật mệt mỏi, mới có một hai ngày, lại đào được nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa lại làm sạch sẽ như vậy.

“Không có chuyện gì đâu, đa tạ tiểu ca.” - Cố Thanh Nương nhìn hắn mỉm cười.

Nhìn Cố Thanh nương trên gò má hiện hai má lún đồng tiền, Tiểu Tuyền ca mặt không khỏi ửng hồng lên, ngại ngùng gãi gãi đầu, di dời ánh mắt.

“Ta đi hậu đường lấy tiền đưa cho ngươi.” - Tiểu Tuyền ca nói xong liền nhấc chân muốn đi.

Cố Thanh Nương chần chờ, không phải là nàng nổi lên lòng tham, mà giá tiền này thật sự quá thấp, nàng như muốn nói, nàng tới là buôn bán, không phải tới cầu xin bố thí, quan niệm này nếu không được xoay chuyển, nàng liền đừng nghĩ dựa vào việc này mà mưu sinh.

“Tiểu Tuyền ca, ta đã tinh chế qua..” - nàng cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu nói chuyện:

“Tiểu Tuyền ca, giá tiền có thể thương lượng lại một chút được không?”

“Cái gì?” - Chu chưởng quầy ở phía sau hậu đường, sau khi nghe tiểu Tuyền ca nói lại mắt liền trừng lớn, hắn bật cười:

“Nàng muốn mặc cả giá tiền à?”

Cố tiểu nương tử  này quả thật lòng tham không đáy mà.

“Chưởng quầy, nàng nói là nàng tinh chế Viễn Chí..” - Tiểu Tuyền ca nhìn sắc mặt tiểu nhân của Chu chưởng quầy vội nói.

Điểm này tất nhiên Chu chưởng quầy đã biết, trước đó hắn thấy Cố Thanh Nương tới bán dược liệu, hắn rất là kinh ngạc, lại là dược liệu đã tinh chế qua. Hắn thật cao hứng,  hắn muốn mua dược liệu với giá tiền như này, không những vậy hắn lại còn mang tiếng là người thiện tâm đó!

Nhưng mà thiện tâm lại bị người bỏ qua, ngược lại còn bày ra tư thế tới đàm phán giá tiền. Điều này thật sự khiến Chu chưởng quầy tức giận. Một cái tiểu nha đầu! Cũng xứng cùng hắn nói điều kiện!

“Người đi ra nói với nàng, chỉ mười quan tiền, nàng có muốn bán hay không!” - Chu chưởng quầy hừ một tiếng, lại bổ sung:

"Quả là hồ nháo, nàng đúng là không biết tự lượng sức mình! Loại người này  không thể tin tưởng được”

“Cha, có chuyện gì khiến người mất hứng như vậy?” - Một cô nương mặc bộ quần áo mộc mạc mang theo một tiểu nha đầu đi tới, trên ngươi nàng cũng nồng đậm mùi thuốc.

Nàng cười tươi rồi ngồi xuống, bưng chén trà lên một hơi uống hết. Chu chưởng quầy chỉ có một nữ nhi tên là Lệ Nương, năm nay mười sáu tuổi. Thấy nữ nhi, trên mặt Chu chưởng quầy xuất hiện nụ cười hiếm hoi, chợt hắn lại trầm mặt xuống, rồi trầm giọng nói:  

"Ta bất quá là thấy nàng đáng thương, liền giúp đỡ, ai nghĩ tới... còn là thiên kim quan gia nhưng lại không có ánh mắt, vẫn là trơ mặt mo ra!”

“Thiên kim quan gia?” - Chu Lệ Nương hiếu kỳ hỏi:

"Ai vậy cha? Chẳng lễ là Tôn gia đại cô nương?”

Tôn gia chính là Huyện lệnh của Tiên Nhân huyện. Chưa được phụ thân hồi đáp, Chu Lệ nương đã lập tức phủ định, nếu là Tôn gia đại cô nương, phụ thân sớm đã nghênh tiến, lập tức dâng trà ngon hầu hạ ngay. Lại nói thêm nữa, Tôn đại tiểu thư thế nào lại đến cửa hàng nhỏ của bọn hắn. Nghĩ như vậy, trên mặt Chu Lệ nương liền tràn đầy hâm mộ, ghen tỵ cùng với không cam lòng. "Sĩ công nông thương", Đại Chu triều nghiêm khắc phân biệt thứ vị, bọn hắn tuy có tiền tài bên người, địa vị xã hội lại không bằng lớp quê mùa chết đói dưới quê, càng miễn bàn đến phần tử tri thức,  và phần tử xuất thân từ nhà quan lại, sĩ tộc.

Chu Lệ Nương tuy là nữ nhi, nhưng đối với địa vị của bản thân lại rất để ý. Mười sáu tuổi ở Đại Chu triều đã thuộc hàng ngũ gái lỡ thì, Chu Lệ Nương không phải không nghĩ đến việc thành thân, bộ dáng của nàng thật cũng không tệ, nhưng chính bởi vì xuất thân thương hộ, làm chậm trễ nhân duyên tốt của nàng.

Trụ tai thành tây có một thư sinh nghèo kiết xác, thế nhưng lại cự tuyệt lời cầu hôn của Chu chưởng quầy, Chu Lệ nương rất tức giận, ngày ngày rủa thư sinh này cả đời thi không đậu công danh, chết đói, chết vì bệnh tật. Mà chính nàng vì rủa người một hơi như vậy, lại thề nhất định phải tìm được thư sinh mới gả, nhưng cũng không kiếm ra được ai, cuối cùng chậm trễ đến bây giờ.

Không thể không phủ nhận, Chu Lệ Nương sở dĩ coi trọng thư sinh, mục đích có lẽ là muốn thoát khỏi thân phận là thương hộ của mình. Nghe nói nhà Huyện lệnh có một cô nương bộ dạnh nhu nhược, xấu xí, nhưng lại có mối hôn sự tốt, điều này làm cho Chu Lệ nương vô cùng hâm mộ, vừa hận lại vừa ghen tỵ.

"Cũng không biết Tôn gia cô nương lở loét đã tốt lên chưa? Không thấy nàng lại đến bốc thuốc." - Chu Lệ nương cười nói.

"Lệ nương." - Chu chưởng quầy biết tâm tư nữ nhi, oán trách nhìn nàng một cái:

"Chớ có nói bậy."

Hắn nhanh chóng đổi sang đề tài khác, Huyện lệnh là chúa đất tại nơi họ sống, hắn chọc không được. Nhưng nếu là thứ Huyện lệnh đã chết rồi, hắn liền không sợ cái gì.

"Là Cố gia nữ nhi, hoàn cảnh trong nhà khó khăn không sống nổi, nàng đào được một ít dược muốn cha thu mua, cha xem nàng đáng thương cho nàng chút tiền, không nghĩ đến nàng lại tới..." - Chu chưởng quầy vân vê râu nói:

"Lần này thế nhưng lại muốn thương lượng giá bán..."

Cố gia nữ nhi, nghe đến mấy chữ này  Chu Lệ nương lập tức nhướng mày, bởi vì xuất thân nữ nhi thương hộ, nên nàng đối với "Giai cấp địch nhân" của mình ở Tiên Nhân huyện thật sự biết rất rõ ràng, ngay lập tức biết được nàng kia là ai.

"Phụ thân, người váng đầu rồi sao, chúng ta là thương hộ, cũng không phải nơi làm từ thiện!" - Chu Lệ Nương đứng dậy, cất cao thanh âm nói:

"Còn muốn thương lượng giá tiền? Nói nàng cút ngay cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh