Chương 19: Song hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi
Nguồn: Tàng Thư Viện                                       

Thấy Cố Thanh Nương cầm về tận mấy trăm văn tiền, Tào thị giật nẩy cả mình.

Cố Thanh Nương đơn giản kể lại đầu đuôi sự tình, Tào thị nghe xong nửa buổi cũng chưa mở miêng.

"Thanh Nương, con chỉ là tiểu hài tử mà thôi.." Rất lâu sau, Tào thị mới thở dài nói chuyện, giương tay muốn xoa đầu Thanh Nương. Bà có cảm giác muốn nói lại thôi, tâm trạng có chút  vi diệu, nhi nữ hôm nay thế nào lại quật cường, hùng hổ dọa người như vậy?

Cố Thanh Nương biết rõ ý tứ của mẫu thân. Bà muốn khuyên nàng nên nhẫn nhịn, tránh đắc tội với Chu chưởng quầy, vì mấy trăm tiền đoạn đi con đường buôn bán về sau.

"Nương..hôm nay nếu con nhịn chuyện này xuống, ngày sau sẽ liên tiếp nhận được vô số ủy khuất. Loại người như Chu chưởng quầy, chính là một tiểu nhân 'mềm nắn rắn buông', đối với loại người này, không thể thuận theo ý hắn. Con chính là hiểu được tính cách của hắn, biết trong lòng hắn tính toán điều gì, con cũng không có sợ hắn." Cố Thanh Nương giải thích.

"Thanh Nương, chúng ta..Bị người coi khinh là không thể ngăn nổi, con dù gì cũng là..." Tào thị nở nụ cười đau khổ.

Cố Thanh Nương gắt gao mím môi, mở miệng nói:  

"Coi khinh chúng ta cũng có thể, nhưng bọn hắn không thể chỉ vào mặt chúng ta mà nhục mạ!" Nàng nắm chặt tay:

 "Nương, người đừng lo lắng, không phải chỉ là một chuyện mua bán không thành thôi sao. Chu chưởng quầy không mua thì thôi, đối với những người bàn chuyện sinh ý, đây là một chuyện rất bình thường. Hắn sẽ không đến mức cùng con thành cừu nhân không đội trời chung đâu. Cùng lâm là hân sẽ không giao tiếp với con nữa mà thôi. Đối với hắn không có tổn thất gì, còn đối với con, vốn là có chút khó khăn, nhưng hiện tại cũng không tính là gì.." Nàng cười tươi đem chuyện Bành Nhất Châm nói ra.

"Vị Bành Nhất Châm này nương có biết.." Tào thị nói:

"Mấy năm trước, cánh tay của phụ thân con bị đau, chính là thỉnh lão đại phu xem bệnh..."

"Phụ thân đi tìm hắn xem bệnh sao?" Cố Thanh Nương kinh ngạc, nàng chính là một chút ấn tượng cũng không nhớ. Nhưng mà không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường, trước kia nàng đều ngây ngốc sống qua ngày, giống một con rối gỗ, sao mà có ấn tượng với chuyện gì được. "Không phải hắn" Tào thị cười cười:  

"Là phụ thân hắn, nghe con miêu tả số tuổi. Nương đoán, hiện tại hẳn là danh hiệu 'Bành Nhất Châm' đã do con của lão tiếp nhận."

Thì ra 'Bành Nhất Châm' là môt cái chiêu bài, Cố Thanh Nương giật mình, nàng bỗng thấy buồn cười. Nếu nàng nghĩ đúng, biển hiệu trước cửa dược đường của Bành Nhất Châm chắc cũng là ba chữ  'Bành Nhất Châm' này đi.

"Gia đình này cũng là một người tốt." Tào thị sau khi nói rõ, đã cảm thấy yên tâm nhiều hơn.

Cố Thanh Nương cũng gật gật đầu:

"Con đi lên núi, hái nhiều thảo dược một chút. Chúng ta sẽ sớm vượt qua giai đoạn này thôi"

Tào thị gật gật đầu, cảm thấy đau xót vì nữ nhi, đầu bà cúi xuống che đi đau xót ở trên mặt, vô tình lại làm mấy sợi tóc ở bên vành tai buông xuống.

Đào được nửa sọt Viễn Chí, lúc nghỉ ngơi Cố Thanh Nương ngồi trên mõm đá, khẽ cau mày, cúi đầu, nàng như đnag nhập tâm suy nghĩ. Nàng phải hay không sắp sửa lấy việc hái thuốc hoặc nói bán dược liệu để sống? Chí ít trước mắt, không có thủ đoạn mưu sinh khác, Cố Hải còn ba kỳ thi, mà thời gian ba kỳ thi này mất bao nhiêu thời gian, cũng không có người nói chuẩn, có người trong ba năm một mạch liền thành, cũng có người phí cả đời người , ví dụ như phụ thân nàng.

Chỉ bằng tài nghệ ít ỏi, sinh hoạt như trước không có cam đoan, Cố Thanh Nương mấp máy miệng, nàng dù sao lại nửa đường nhận được dược liệu, lại rất nhanh bỏ lại, muốn thực dựa vào cái thủ nghệ này sống, nàng cần học tập, nàng hiện tại phân biệt dược liệu không nhiều, cách bào chế lại càng thiếu.

"Tìm sách xem là tốt a, nhất là quyển sách ở Thẩm gia..." Nàng thì thào tự nói.

"Muội muội..." Cố Hải phía sau đi tới.

Cố Thanh Nương quay đầu, nhìn Cố Hải nhanh chạy đến, không biết là chạy gấp hay vì chuyện khác, mặt đỏ rực.

"Muội muốn xem sách gì?" Cố Hải nghe nàng tự nói, trên mặt đều là tự trách, chính muội muội thích mà mình lại không lo được cho nàng.

"Hiệu sách bán rất nhiều loại sách.."

Cố Thanh Nương lắc lắc đầu, hiện tại bọn hắn không có dư giả tiền để mua sách

"Muội nghĩ đến đáng ra trước kia nên xem qua nhiều sách dược liệu hơn, không có gì đâu. Ca ca, có chuyện vui gì sao?"

Nàng thấy Cố Hải khóe miệng cùng đuôi lông mày đều nhếch lên, giấu không được ý cười. Đã rất lâu không thấy xuất hiện vui mừng trên mặt người thiếu niên này, từ khi phụ thân ốm chết, trên lưng hắn áp lực đè nặng, rốt cuộc không có giống bạn cùng lứa tuổi có cuộc sống đầy đủ, thẳng đến lúc hắn chết đi. Cố Hải nghe vậy ý cười trên môi càng đậm:

"Hôm nay, tiên sinh đã cho ca tiến vào lớp cao trung."

Cố Thanh Nương nghe vậy cực vui mừng: "Thật sao?"

Đại Chu triều học đường, bình thường có ba cấp, theo thứ tự là lớp sơ cấp dành cho trẻ nhỏ, Cố Hải đã học xong cấp này, nhưng so trên không đủ so thấp có dư, lại chưa tham gia nhóm học sinh đi thi huyện. Mà nhóm còn lại bao gồm chưa học xong cao trung hoặc đã học xong cao trung đang chờ kỳ thi huyện diễn ra, trong đó đương nhiên bao gồm nhóm học sinh do chính tiên sinh tuyển chọn, nhóm học sinh coi đây là điều vinh dự. Huống chi Cố Hải sắp sửa thi huyện, thời điểm này tiến vào cao trung thật là việc đại hỉ.

“Ca ca…” Cố Thanh Nương vui mừng mà khóc, cầm chặt tay Cố Hải. Cố hải nhịn không được hai mắt đục ngầu, xoa đầu muội muội:

“Chỉ là, về sau thời gian học chiếm nhiều, không có thời gian hái thuốc cùng muội muội…Khiến muội muội cùng nương vất vả…”

“Ca ca nói cái gì vậy!” Cố Thanh Nương chùi nước mắt tức giận mà nói:

“Ca ca ngày đêm dùi mài kinh thư không phải vì nương cùng muội sao.”

Hắn sẽ chờ đến ngày Cố Hải hắn bộc lộ tài năng, khiến người khác không dám xem thường bọn họ, khiến nương cùng muội muội ngang hàng với nhóm tiểu thư phu nhân trong thân tộc, không, so với thân tộc còn phải tốt hơn. Cố Hải nắm chặt quả đấm, ánh mắt nhìn muội muội đầy kiên định gật đầu.

“Đi, chuyện vui mừng này phải nhanh nói cho nương biết!” Cố Thanh Nương nắm cái sọt, vừa nói vừa lay Cố Hải chạy xuống núi.

Đi qua trường học, chưa đến giờ cơm chiều, một vài học sinh ở nhờ từ học đường tứ tán mà đi, hoặc ôm sách hoặc nói cười, trong đám người này, duy nhất một người trẻ tuổi đơn độc đứng lặng dưới khóm trúc, phá lệ không hợp với cảnh.

“Là Thái học huynh.” Cố Hải thấy vậy, bước chân liền chậm lại.

Lần trước, nhờ hắn chuyển lời mới khiến cho Cố Hải trải qua khảo nghiệm của tiên sinh, Cố Thanh Nương cũng ngừng lại.

“Chúng ta đi cảm ơn học trưởng đi!” Nàng đề nghị.

Đối với Thái học huynh, Cố Hải vô cùng kính ngưỡng, nhất là về sau cùng hắn học chung, tâm lý lại càng thích thú. Thế là hai huynh muội sửa sang quần áo đến gần hắn.

“Thái học huynh.” Thái Văn đứng nhìn lá trúc đong đưa không biết đang nghĩ chuyện gì, có rất ít người chủ động tới chào hỏi hắn, có chút ngoài ý muốn xoay người, nhìn huynh muội hai người.

“Ừ.” Hắn lạnh nhạt trả lời.

“Chuyện lần trước, đa tạ Thái học huynh.” Cố Hải nói, một mặt cùng Thanh Nương thi lễ.

Thái Văn thần sắc như trước, thản nhiên nói: “Nhấc tay chi lao, không dám nhận.”

Cố Hải thi lễ lần nữa, đang muốn cáo từ, lại nhìn thấy thần sắc cổ quái trên mặt Thanh Nương đang nhìn chằm chằm mặt Thái Văn. Thái Văn cũng phát hiện ánh mắt này, trên mặt không tự nhiên nhưng cũng không có nói chuyện. Vì là nam tử, hắn chẳng hề chú trọng bên ngoài, soi gương bất quá là chỉnh quần áo, chưa từng chú ý đến tướng mạo chính mình, nhưng từ thái độ của thị nữ bên cạnh,với ngẫu nhiên gặp nhóm tiểu thư khuê các tránh né bàn tán xì xào, cũng biết bộ dáng của mình được xưng tụng. Bất quá chưa có vị cô nương nào lại trắng trợn nhìn chính mình chằm chằm như vầy.

Cố Hải kinh ngạc, muội muội không phải người thất lễ, mới muốn lặng lẽ kép góc áo nàng, liền thấy muội muội xoải bước tiến một bước, đứng trước mặt Thái Văn.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh