Chương 20: Bắt bò cạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi
Nguồn: Tàng Thư Viện                  

Triều Đại Chu tuy mang nặng lễ giáo, giữa nam nữ cũng không phải hà khắc lắm, nhưng thanh niên nam nữ tiếp xúc gần như vậy vẫn sẽ bị người chỉ trích. Thái Văn nhướng mày, Cố Hải miệng chưa kịp mở, Cố Thanh Nương đã nâng tay phải lên tại chỗ cổ Thái Văn bóc một vật ra.

“A..” Cố Hải thấy vật trong tay nàng không khỏi hô lên tiếng: “Thanh Nương …mau ném…”

Cố Thanh Nương nhanh tay bắt được một con Bò Cạp lớn, lúc này Bọ Cạp bốn chân cử động, đuôi Bò Cạp ngọ nguậy. Thái Văn sắc mặt kinh sợ, vô thức liếc nhìn xung quanh.

“Thanh Nương..” Cố Hải nhìn muội muội cầm con Bò Cạp không động đậy, nâng tay muốn cầm con Bò Cạp trong tay nàng ra, nhưng lại sợ làm tay nàng bị thương. Nếu nàng bị con Bò Cạp đốt trúng, không phải chỉ là đau đớn bình thường thôi đâu, thậm chí có thể mất mạng, huống chi thân thể muội muội vốn yếu ớt, lại bệnh nặng mới khỏi, Cố Hải hai tay trái phải khó xử, cơ hồ muốn khóc.

“Không sao, không sao..” Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần đáp lời, cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mới vừa thấy trên cổ áo Thái Văn có một con Bò Cạp, nàng ngừng thở, đầu óc trống rỗng, lại đơn giản nghĩ đến kiếp trước tại hiệu thuốc bắc của Thẩm gia, có một tiểu hỏa kế bất lương rắp tâm dùng con Bò Cạp dọa nàng, được sư phụ già tới an ủi:

“Đừng sợ, con Bò Cạp dựa vào cái đuôi, ngươi như vầy, nắm đuôi Bò Cạp, nó nhất thời không thể dọa được ngươi.” Sư phụ già vừa nói vừa làm mẫu cho nàng nhìn.

Giờ khắc này, đầu óc Cố Thanh Nương xuất hiện rõ ràng hình ảnh tay lão sư phụ làm mẫu, ma xui quỷ khiến nàng liền bắt chước theo mà làm. Nhìn con Bò Cạp đang hoảng loạn trong tay, Cố Thanh Nương cũng bị dọa, tay gắt gao nắm chặt con Bò Cạp không buông, không phải nàng gan lớn mà nhất thời không biết nên ném đi thế nào.

"Thanh Nương..” Cố Hải sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, cắn răng đưa tay lên muốn bắt lấy đuôi con Bò Cạp. Con Bò Cạp đốt chính mình, cũng không đốt thêm muội muội đi.

“Đừng động!” Thái Văn gào to.

Cố Thanh Nương giật nảy mình, lui về sau một bước, né tránh tay Cố Hải. Thái Văn sắc mặt nặng trĩu, nhìn con Bò Cạp, dặn dò thêm lần nữa.

“Đừng ném, đem đốt đi.” Cố Thanh Nương lúc này đang nắm đuôi Bò Cạp, nếu tùy ý buông tay, chỉ sợ bị đuôi con Bò Cạp đốt trúng. Nên xử lý thế nào? Cố Hải mặt đỏ lên, giơ tay lên nói: “Muội đừng sợ, đốt liền đốt ngay thôi…”

Thái Văn nâng tay ngăn hắn.

“Đó là muội muội của ta!” Cố Hải nổi tính ngang ngược, trừng mắt quát, hắn còn nể mặt không có nói ngươi là cái xui xẻo, khiến người khác phiền toái, nhưng trên mặt ý tứ cũng không kém bao nhiêu.

Thái Văn nhìn hắn không có nói chuyện, đưa tay xuống eo cởi một cái túi thơm, huynh muội hai người còn không kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng mở bao túi thơm ra chộp lấy đuôi Bò Cạp: “Buông tay!”

Cố Thanh Nương lập tức nghe theo, tay buông lỏng, con Bò Cạp rơi vào trong túi thơm, ngọ nguậy liên tục, nhưng vô dụng vì bị túi thơm bao lấy nên nó không có đất dụng võ. Mọi người nhẹ nhàng thở ra.

“Đặt xuống đất để ta dẫm chết nó!” Cố Hải nói.

Thái Văn lắc đầu không cử động. “Trên người ngươi có thứ này…” Cố Hải chỉ túi thơm trên người hắn nói.

"Con Bò Cạp này cũng là một loại thuốc, rất đáng tiền đó.” Nàng cười hì hì nói.

Cố Hải dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của muội muội, lại lo lắng nghĩ là nàng sợ, bỏ qua Thái Văn và con Bò Cạp không nói thêm gì nữa.

“Đa tạ.” Thái Văn hướng Cố Thanh Nương nói.

“Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, Thái công tử không cần đa lễ.” Cố Thanh Nương vội trả lễ.

Lại một câu "nhấc tay chi lao", Thái Văn nghe vậy bờ môi không khỏi hiện lên nụ cười, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, khi hắn ngẩng đầu lên lại là biểu tình lạnh nhạt.

“Thái học huynh, nơi này ẩm thấp, xà trùng nhiều, ngươi không nên đứng lâu đâu” Cố Hải trong lòng sợ hãi nhắc nhở.

Thái Văn gật đầu, nói tiếng đa tạ, cũng không có tránh ra. Một trận náo loạn này, Cố Hải cũng không còn tâm tình bắt chuyện, cùng Cố Thanh Nương lên tiếng cáo từ. Nhìn huynh muội hai người đi xa, biểu tình lạnh nhạt trên mặt Thái Văn bỗng xuất hiện tia lãnh ý.

“Là ai ra tay?” Hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Thuộc hạ vô năng.” Trong không khí đột nhiên phát ra một tiếng nói, kèm với tiếng nói này từ trong rừng Trúc xuất hiện một người.

Thái Văn nhìn người trước mắt, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc. Như vậy mà nói, hắn cũng không thấy ai ra tay? Họ thế nhưng phái ra cao thủ bậc này? Có nghĩa là chính mình còn sống đối với người khác là uy hiếp càng lớn… Trên mặt thiếu niên thế nhưng lại dửng dưng như có như không, tầm mắt hướng phương xa, lúc này huynh muội hai người chính là quay đầu lại nhìn về phía hắn. Thật là may mắn!

“Ngươi đi đi.” Hắn đem túi đựng con Bò Cạp quăng đi.

“Vâng” Người trước mặt cũng không ngẩng đầu lên, duỗi tay chuẩn xác tiếp được túi thơm, nháy mắt không thấy đâu, như trước giờ không có xuất hiện.

Cố Hải cùng Cố Thanh Nương đi thật xa mới nói chuyện.

“Thanh Nương, lần sau đừng làm như thế nữa!” Hắn mang mấy phần trách cứ nói. Cố Thanh Nương đã khôi phục lại bình tĩnh, cười ứng phó.

“Thật là may mắn mà, lại nói, cũng may muội vận khí tốt, con Bò Cạp không đốt trúng muội chứ?” Cố Hải dù sao cũng là nam hài tử, đối với trò chơi mạo hiểm rất là hứng thú, tò mò hỏi. Cố Thanh Nương mỉm cười, đoạn nàng giải thích cách bât Bò Cạp, vừa nói vừa giơ tay hướng hắn làm mẫu.

"Muội là từ trên sách biết được cái này sao?” Cố Hải bắt chước động tác muội muội, cười nói:
“Muội đúng là xem thật nhiều sách mà.”

“Muội không cần tham gia thi cử, tự nhiên là  đọc không ít kì thư, muội cảm thấy thế mới thú vị á” Cố Thanh Nương lại nói.

Huynh muội hai người nói chuyện, lại quay đầu nhìn Thái Văn, thấy Thái Văn còn đứng dưới khóm Trúc, chỉ là bên cạnh lại có thêm một người đang đứng nói chuyện. Không biết con Bò Cạp trên người hắn xử lí thế nào? Huynh muội hai người, không khỏi liếc nhau, lại thấy trong mắt đối phương xẹt qua sự nghi ngờ.

“Ca ca..” Cố Thanh Nương mở miệng định nói.

“Không sao…” Cố Hải đánh gãy lời nàng, cười nói:

“Thái học huynh…ừm..chính là đắc tội không ít người, chắc có người trả thù hắn…”

Cố Thanh Nương nghĩ đến kiếp trước ca ca đến lớp học trong tộc, thường xuyên bị người dán giấy vẽ rùa đen sau lưng trở về, Thái Văn gặp được người này đùa cợt cũng thật là lợi hại, không chỉ muốn đốt hắn một chút, hẳn là còn muốn hắn bị giày vò. Cũng không biết hắn đắc tội  người thế nào, người ta lại muốn chỉnh hắn ác đến vậy. Cố Thanh Nương nhịn không được lại quay đầu nhìn, Thái Văn cùng người nọ đã biến mất, chỉ có rừng Trúc trống không theo gió lung lay.

“Ca ca, Thái học huynh là người nơi nào đến?” Nàng hiếu kỳ hỏi.

Xem phong thái của hắn, sẽ không giống bọn họ là con cháu của gia tộc bình thường đến ăn nhờ ở đậu đi?

“Ca nghe nói là người ở Vạn Toàn huyện tới, ca cũng không rõ lắm.” Cố Hải thuận miệng đáp:

"Học vấn rất giỏi, tính khí cũng vô cùng kì quái…” Hắn hì hì cười nói, một thư sinh nho nhã không nên ở sau lưng người ta thị phi.

"Bởi vì học vấn tốt, nên ít nhiều có điểm tùy hứng.” Cố Hải cười nói, mang mấy phần dí dỏm thè lưỡi.

Học vấn giỏi? Trong trí nhớ mười năm sau không có ai trạng nguyên kêu Thái Văn.

“Ca ca về sau học vấn sẽ tốt, nhưng tính tình ca cũng không thay đổi, muội muội không nghĩ cả ngày sẽ  cùng ca đi bắt con Bò Cạp đâu nha ..” Cố Thanh Nương che miệng cười, bỏ qua không nghĩ tiếp.

Cố Hải ha ha cười, quát nàng, dù thế nào, hôm nay cũng thật cao hứng. Trở lại nhà, nghe thấy tiếng nhi nữ nhi tử cùng tiến vào sân, Tào thị vui mừng mà khóc, Cố Hải đứng trước bài vị phụ thân dâng hương.

“Nương, chuyện này không là gì, về sau nương sẽ còn cao hứng nhiều hơn đấy” Cố Hải nói, trước bài vị phụ thân lặng lẽ dập đầu.

“Tốt, các con đều là hài tử ngoan.” Tào thị mỗi tay kéo một đứa nhỏ, nức nở nói, lại mở miệng cười: 

“Nương làm cho các con bánh thịt hoa sen, hôm nay chúng ta song hỉ lâm môn mà…”

“Nương còn chuyện vui gì nữa sao?” Cố Hải hiếu kỳ hỏi. Tào thị kể chuyện Cố Thanh Nương cùng Chu chưởng quầy và Bành Nhất Châm:

"Dược liệu của muội muội con đã có nguồn tiêu thụ rồi, cũng không uổng công nàng mấy ngày nay vất vả.”

Cố Hải nghe xong trầm mặc một khắc, nhìn muội muội cùng mẫu thân muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cố Thanh Nương thấy hắn khác thường, vội hỏi.

“Ta nghĩ, Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy có quan hệ gì đó?” Cố Hải nói.

Cố Thanh Nương ngoài ý muốn nhìn hắn, ca ca chính mình tuy rằng đọc không ít kinh thư, nhưng tính tình lại giống đầu gỗ, bằng không kiếp trước cũng không bị nhóm hài tử trong tộc trào phúng đến giận dữ không đọc sách nữa. Và cũng không để lúc mẫu thân bị vũ nhục, chưa tìm hiểu có phải người trong tộc thiết kế cạm bẫy hay không, đã đem chính mình lừa vào tròng.

“Hắn như thế nào hảo tâm thu dược liệu của muội muội?” Cố Hải nói tiếp, lông mày nhướng lên.

“Muội muội con tinh chế ra dược liệu rất là tốt đó, lại nói hắn nguyên bản liền mua bán trao tiền ngay…” Tào thị cười nói, vuốt ve lông mày nhi tử:

 "Con nghĩ quá nhiều rồi, chúng ta cô nhi quả mẫu cái gì cũng không có, người ta không tính toán được chúng ta cái gì đâu…”

“Dược của muội muội..” Cố Hải cau mày lẩm nhẩm, thật rất tốt sao? Mới làm có mấy lần thôi, đã làm cho người ta dám đắc tội Chu chưởng quầy không nghĩ tới hậu quả mà tới thu mua sao?

“Nương bây giờ nói chúng ta cô nhi quả mẫu, lại không có thân tộc tương hộ, chúng ta cần phải đề phòng người tính toán chúng ta.” Hắn nghiêm nghị nói.           

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh