Chương 2.1: Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi
Beta: QR2

Mưa xuân từng giọt từng giọt rơi rả rích suốt một đêm dài. Đến sáng sớm, khi mưa tạnh, Cố Thanh Nương cũng đã mở mắt. Lọt vào tầm mắt nàng là đỉnh màn màu đen, loại vải màn này... Cho dù là thời điểm nhà họ Thẩm khốn đốn nhất, ngay cả hạ nhân cũng chưa từng sử dụng qua.

Sai rồi, đây không phải Thẩm phủ… Đôi tay đặt ngang bên người của Cố Thập Bát Nương không khỏi nắm chặt. Thẩm phủ và nàng đã không có bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu có thì cũng chỉ là kẻ thù không đội trời chung mà thôi.

"Thanh Nương… Thanh Nương…" - Có người đến chạm vào cánh tay nàng, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.

Giọng nói đầy quan tâm đó khiến đầu mũi của nàng lại ê ẩm, nhất thời nước mắt lại chảy ra. Phụ nhân ngồi trên giường bỗng giật mình:

"Thanh Nương… Thế nào? Đầu lại đau sao?"

Phụ nhân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp trán nàng, vén tóc lên có thể nhìn thấy rõ một vết tím bầm đáng sợ. Cố Thập Bát Nương dựa sát vào trong lòng của phụ nhân, tham luyến hưởng thụ hương vị quen thuộc chỉ thuộc về mẫu thân.

"Thập Bát Nương…?" - Phụ nhân lo lắng gọi tên nàng. Từ ngày ngã trên núi xuống, cho tới khi hôn mê tỉnh lại đến nay, nữ nhi thay đổi càng thêm âm trầm ít nói, thỉnh thoảng lại phát ngốc.

"Con không sao…" - Đầu nàng cọ xát vào trong lòng mẫu thân, nói bằng giọng mũi.

Cảm thấy vạt áo ướt, trên mặt phụ nhân vừa mỉm cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ:

"Tại sao lại khóc?" - Bà vuốt mái tóc dài đen nhánh, nhẹ giọng trách mắng.

"Nương…" - Cố Thập Bát Nương lại gắt gao ôm chặt mẫu thân, cảm nhận sự tồn tại chân thật của mẫu thân, lẩm bẩm nói:

"Con nghĩ đến nương…”

Phụ nhân bật cười, nâng nàng dậy, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng:

"Con ăn cơm với nương, ngủ cùng với nương, chẳng lẽ bởi vì lúc ngủ nhắm mắt không thấy nương nên nghĩ tới nương? Vậy về sau con cũng không được ngủ nữa rồi." - Phụ nhân mỉm cười.

Lúc này, mẫu thân mới hai mươi tám tuổi, nhìn qua lại như ba mươi tám, trải qua những ngày tháng sống gian nan, dung nhan vốn thanh lệ sớm đã bị năm tháng làm phai nhạt, nghĩ đến  lúc chính mình có tiền, mẫu thân lại không được hưởng thụ. Nước mắt Cố Thập Bát Nương dâng lên, khẽ gật đầu, khàn khàn nói:

"Nếu như có thể vĩnh viễn nhìn nương, Thập Bát Nương nguyện ý không cần ngủ."

Phụ nhân cười ra tiếng nhìn nàng, điểm mũi nàng một cái rồi nói:

"Đừng nói bậy!"

Cố Thập Bát Nương chỉ chăm chú nhìn mẫu thân, miệng cũng không mở.

"Được rồi, chắc là con cũng đói rồi, nương bưng cơm lên cho con ăn nhé…" - Phụ nhân cười rộ lên.

"Nương." - Nàng vừa gọi mẫu thân, vừa di chuyển đến mép giường:

"Để con ra ngoài ăn."

Trên mặt phụ nhân thoáng lo lắng, chần chờ nói:

"Con có thể không?"

"Được ạ."

Thập Bát Nương gật đầu với mẫu thân. Nàng phải khỏe lên, nàng không còn thời gian nữa rồi…

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh