Chương 1.3: Khí Phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: thu_gà_nhà_nuôi
Beta: QR2

Thân thể nữ tử run lẩy bẩy giống như đã bị khí thế của tân lang chế trụ, nhưng ngay sau đó nàng chợt ngửa đầu cười lớn. Âm thanh này giống như tiếng chim cú kêu to, lấn át cả tiếng chiêng trống vang trời làm cho những người đứng gần phải ngoái nhìn lại.

"Ta muốn thế nào? Ta muốn thế nào ư?"

Nữ tử lớn tiếng quát, nàng vươn tay, run run chỉ vào đôi tân lang tân nương trước mặt:

"... Thẩm An Lâm... Ta... Cố Thập Bát Nương gả cho ngươi bảy năm... Phụng dưỡng phụ mẫu của ngươi, lo liệu gia nghiệp... Bảy năm... Bảy năm...Thẩm An Lâm... Thẩm An Lâm... Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì?"

Nàng vừa nói vừa bước từng bước đến gần, ngửa đầu nhìn tân lang cao cao tại thượng, đến cuối cùng lại khóc không thành tiếng. Tân nương đứng bên cạnh, tay nắm thật chặt hồng trù dường như có chút bất an, nàng không khỏi dựa sát vào người tân lang.

Nhìn đôi phu thê sóng vai đứng thẳng đằng kia, cuối cùng người nữ tử giống như không thể chịu nổi, thân hình lay động:

"... Ta gả cho ngươi lúc đó... Ngươi không ở nhà..."

Nàng si ngốc nhìn tân lang tuấn tú trước mặt:

"... Thẩm lang... Ngươi mặc giá y thật đẹp mắt...”

Chân mày tân lang hơi giãn ra, dường như đang nghĩ đến những chuyện đã qua, giọng nói cũng hòa hoãn mấy phần.

"... Cố thị... Đừng náo loạn nữa…”

Hắn vừa chậm rãi nói vừa phất tay. Hạ nhân bốn phía đã chuẩn bị xong đang chờ phân phó, lập tức bước tới.

"Ai dám tới đây!"

Nữ tử chợt rút từ trong tay áo ra một con dao, lung tung chém về bốn phía, nhìn về phía tân lang:

"... Hài cốt bà bà (mẹ chồng) còn chưa lạnh, ngươi đã hưu thê thú người khác, ngươi đừng quên lời bà bà đã bắt ngươi thề.”

"Cố thị!" - Tân lang liền gằn giọng, hai chữ “bà bà” lọt vào trong tai hắn, sắc mặt tân lang nháy mắt xanh mét, một tia nhu hòa mới vừa xuất hiện cũng biến mất.

"Cố thị... Cố thị..." - Nữ tử thê lương một lần lại một lần lặp lại

"Thẩm lang... Nhiều năm trôi qua, ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Thập Bát Nương... Hôm nay... Ngươi hãy gọi ta một tiếng Thập Bát Nương đi..."

"Còn ra thể thống gì nữa!" - Tân lang phẫn nộ quát, hắn vung tay lên:

"Đưa người đi!"

Từng nhóm hạ nhân thân thể cao to ào ào lao tới, dự định đoạt đi con dao trong tay nữ tử.

"Thẩm An Lâm." - Nữ tử hét chói tai, nàng ngẩng đầu nhìn tân lang:

"Ta... Cố Thập Bát Nương, lấy cái chết ra thề, dù có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!"

Ngay sau lời này, đám hạ nhân đột nhiên kinh hô lên. Lúc này, tân nương đang đứng sát cạnh tân lang cũng phát hiện không khí không bình thường, bất chấp lễ nghi, nâng tay kéo hỉ khăn che mặt xuống, đập vào mắt nàng là màu đỏ tươi chói mắt.

"A!" - Nàng không khỏi kinh hô, che miệng lại, toàn thân phát run.

"Cố thị!" - Tân lang bước lên một bước rồi dừng lại,  gân xanh trên trán nổi lên, đôi tay nắm chặt, nhìn chằm chằm nữ tử bị con dao cắm ở lồng ngực té xuống, rồi chậm rãi chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

"... Thẩm An Lâm..." - Nữ tử vẫn còn một tia ý thức, ánh mắt nàng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên khuôn mặt như hoa sen mới nở của tân nương:

"... Viên Tố Phương..."

Âm thanh bốn phía dần dần biến mất bên tai nàng, gương mặt người kia cũng dần trở nên mơ hồ.

"... Ta... Cố Thập Bát Nương, bảy năm vì hắn may giá y..." - Nàng lẩm bẩm nói nhưng lại không có ai nghe được những lời nói tiếp theo của nàng:

"Cũng tốt, cũng tốt... Nghĩ đến chuyện Cố Thập Bát Nương ta khiếp nhược nhu thuận cả đời, lúc sắp chết cũng coi như được sảng khoái một phen…"

Kỳ thật, nàng biết, một đao thống khoái này trừ đoạt mất đi tính mạng của bản thân, cũng không thu hoạch được gì, chuyện Thẩm An Lâm hưu thê đã được dàn xếp tốt từ lâu, nàng chết cũng sẽ không tạo được vết nhơ nào cho hắn, ngược lại chỉ càng tăng thêm một điểm sáng cho hắn mà thôi.

Nhưng mà nàng đã không còn muốn sống nữa, lúc thấy hưu thư là lúc nàng bơ vơ không nơi nương tựa, dù nàng khóc, nháo hay quỳ xuống cầu xin, cuối cùng cũng chỉ phí sức, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không biết được, nam nhân nàng coi là trời là đất chỉ lưu lại cho nàng một bóng lưng lạnh băng.

Rốt cuộc Cố Thập Bát Nương nàng đã làm sai chuyện gì? Bảy năm trước là hắn cầu nàng gả, bảy năm sau cũng là hắn đuổi nàng đi, nếu biết thế này, trước đó sao còn làm vậy? Nàng là cô nhi, phụ mẫu mất sớm, không huynh,  không đệ, không tỷ muội tương trợ, không nhi tử. Đến cuối cùng cái gì cũng không có, sống trên thế gian cũng không ai thương yêu. Một chút cơ hội sống cũng không có... Một chút sức sống cũng không có...

"... Nhanh lên, mau ấn huyệt nhân trung cho nàng..."

Giọng nói từ bốn phía tràn đầy lo âu, ngay sau đó là một cơn đau nhức, khi dao đâm vào ngực, nàng cũng không cảm thấy đau như vậy.

"... Còn thở, còn thở... Nhanh lên..."

"Thập Bát Nương... Thập Bát Nương..."

Tiếng gọi như xa như gần làm nàng dần dần tập trung được ý thức.

"... Đại phu tới... Nương... Con đã tìm được đại phu tới..." - Tiếng nói quen thuộc ập vào tai nàng, quen đến mức, nước mắt nàng không khống chế được mà trào ra.

"Nương... Muội muội khóc... Muội muội còn sống…"

Nương... Đại ca... Nàng nghĩ rằng nàng đã quên đi họ, khoảnh khắc này nàng có thể thấy được họ sao? Có thể gặp được họ thật sao? Có thể nhìn thấy thân nhân mình yêu quý được sao?

Tia sáng hiện lên trước mắt, nàng chầm chậm mở mắt ra. Nàng thấy gương mặt đầy lo lắng bi thương của một phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng:

"Nương..."

Nhất thời nước mắt cuộn trào mãnh liệt, trong lòng phát ra tiếng kêu khóc, nhưng khi đến bờ môi, tiếng khóc cũng chỉ thành tiếng vo ve như ruồi muỗi. Phụ nhân đã bị hoa mắt từ lâu, căn bản không nhìn hấy nàng đã mở mắt ra.

"Nương! Muội muội tỉnh rồi!"

Đột nhiên, bên cạnh có tiếng nói vang lên, và nàng cũng nhìn thấy khuôn mặt của một thanh niên ngây ngô, vẫn đang chảy nước mắt.

"Ca ca." - Nàng lẩm bẩm nói, không dám lớn tiếng, chỉ sợ giật mình tỉnh dậy thì mộng đẹp sẽ biến mất. Nàng chỉ dám si ngốc ngắm nhìn những khuôn mặt này... Mười năm... Mười năm... Nàng mất họ đã mười năm rồi.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh