Chương 22: Luận dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Tào thị trở lại hiệu thuốc của Bành Nhất Châm, Bành Nhất Châm đã chờ sẵn ở đấy.

“Tiểu cô nương, huyện của chúng ta nơi này ra sao?” Hắn ha ha cười nói.

“So với huyện của cháu thì lớn hơn.” Cố Thanh Nương từ đáy lòng khen ngợi, trên mặt thâm ý cười nói:

“Đông tây đều bán đắt hàng …”

Bành Nhất Châm minh bạch ý tứ trong lời nói của tiểu cô nương, cười lớn, cũng ngụ ý nói: “Về sau thúc thật muốn cùng tiểu cô nương làm ăn lâu dài đó.”

Dứt lời hai người đều nhìn nhau.

“Mười cân Viễn Chí ống tre, hai mươi quan một cân, đây là hai trăm quan..” Bành Nhất Châm thoải mái tính toán, nói xong liền đem tiền trao cho Tào thị:   

“Đại nương người nhớ cất kỹ.”

Tào thị cùng Cố Thanh Nương nói lời cảm ơn, bởi vì đường xá xa xôi không dám lưu lại, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

“Bành tiên sinh, thương nhân bán dược nhắc tới Đổng lão gia, Đổng lão gia là ai vậy?” Cố Thanh Nương đi đến cửa tò mò hỏi một câu.

“Đổng lão gia bây giờ bán dược sao?” Bành Nhất Châm hỏi lại, cũng không trực tiếp trả lời nàng mà híp mắt nói:

“Tiểu nương tử ngươi nói đại phu chúng ta sợ nhất là chuyện gì?”

Đại phu sợ cái gì? Vấn đề này rất đơn giản, chính là sợ gặp chứng bệnh không biết trị, hoặc chữa không khỏi bệnh thôi. Bành Nhất Châm nghe nàng đáp, lắc đầu nói: “Bệnh lạ chúng ta không sợ, từ năm Thần Nông dám vì thiên hạ nếm bách thảo, đại phu chúng ta không sợ gặp những bệnh lạ nữa, đừng nói không sợ, chúng ta còn mong được gặp, gặp được liền dám thử đó…”

Tuy không biết nội tâm hắn đang toan tính gì với nàng, nhưng bên ngoài Bành Nhất Châm thể hiện rõ sự hào sảng, nói chuyện rất thú vị. Cố Thanh Nương không khỏi hé miệng cười, ngay cả Tào thị cũng phì cười không thôi.

“A, vậy đại phu sẽ sợ điều gì? Sợ người ta mắng chính mình là lang băm đi?” Tào thị nhịn không được nói ra suy nghĩ.

“Ý tứ cũng không có sai… chúng ta đúng là sợ bị người mắng lang băm.” Bành Nhất Châm vỗ tay một cái nói:

“Hắc…chính là..nếu vì vậy mà bị mắng cũng thật là xui xẻo…”

Người đại phu này tính tình cũng thật thô lỗ. Tào thị cùng Cố Thanh Nương cúi đầu nhìn nhau.

“Hắc... Hắc...Thất lễ quá…” Bành Nhất Châm nhận lỗi, quay lại vấn đề chính, vẻ mặt liền thay đổi.

“Chúng ta sợ nhất chính là dược liệu.”

Dược liệu? Tào thị cùng Cố Thanh Nương vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

“Nói như vầy nè, chúng ta am hiểu phân biệt các loại bệnh, kê đơn thuốc cho người bệnh, nhưng chính là bệnh nhân uống thuốc mười ngày nửa tháng bệnh không thuyên giảm, tiểu nương tử nói xem đại phu phải ăn nói thế nào đây?” Bành Nhất Châm hỏi.

"Là do đại phu không chẩn đoán đúng bệnh.” Một tiểu hỏa kế chen miệng vào nói.

Bành Nhất Châm xùy một tiếng, buồn bực lắc đầu rồi lại gật đầu, không nói chuyện.

“Là dược liệu có vấn đề” Cố Thanh Nương nghe vậy hai mắt liền sáng lên mà nói

“Là dược liệu không phát huy được công dụng.” Bành Nhất Châm liên tục gật đầu, than thở nói:

“Nghĩ tới tiểu nương tử còn thông minh như vậy, ta trước giờ chưa có gặp được người như vậy...Nói đâu người khác,  như thúc đây, ngay từ đầu cũng là không biết, chỉ nghĩ mình học nghệ không bằng người, chịu bị người ta mắng, đến cuối cùng mới biết nguyên do là dược bị làm giả!”

Cố Thanh Nương nghe được chuyện thú vị, nghiêm túc lắng nghe, đứng cũng không thấy đau chân, chớp chớp mắt hiếu kỳ nghe hắn nói tiếp.

“Ví dụ thế này, ta có người bệnh bị mai hạch khí, hiển nhiên là sẽ lo sợ lá gan sẽ giải sầu hành khí tản kết (chỗ này ta chịu không dịch được T.T), cho nên ta kê đơn dùng bán hạ nấu lấy nước uống…” Bành Nhất Châm nhớ lại chuyện cũ, rung đùi đắc ý kể.

*Mai hạch khí: cảm họng như có vật gì đó vướng trong họng

Cố Thanh Nương không hiểu y lý, nghiêm túc lắng nghe, ba người đứng trước cửa nói chuyện, người đi đường thấy cả ba náo nhiệt, phá lệ cảm thấy hiếu kỳ.

“Phụ nhân uống thuốc nửa tháng, bệnh tình không đỡ, ngược lại càng nghiêm trọng, người trong nhà mau chóng tìm đại phu khác tới xem mới tốt lên, bọn họ tức giận tới tận cửa thóa mạ ta một trận, ta cũng không biết nguyên nhân chỉ cho rằng mình chuẩn đoán sai, vừa tự trách vừa không chịu phục, vội muốn thỉnh giáo đại phu đó khám và xem tình hình chữa bệnh như thế nào, kết quả chuẩn đoán bệnh vẫn thế, đơn thuốc không hề sai biệt, người bệnh uống thuốc tốt lên, ngươi nói có kỳ quái hay không? Thật là bực chết ta mà..” Bành Nhất Châm vung tay vẻ mặt khó chịu nói.

“Quả thật kỳ quái.” Tào thị nói.

“Kỳ thật không kỳ quái, biết nguyên nhân thì sau đó cũng không thấy kỳ quái ngay.” Bành Nhất Châm nói  

“Lúc ấy ta tâm trạng ta không tốt, cơ hồ cơm nuốt không trôi, đêm không ngon giấc, ta không tin đó là trúng tà, ta mắng phụ nhân bốc thuốc sắc thuốc uống thuốc nhất định là không làm đúng lời ta dặn, ta canh giữ  ba ngày ba đêm, liền bị người ta tống ra khỏi cửa… “

Cố Thanh Nương nhìn Bành Nhất Châm, không ngờ hắn là người quật cường đến vậy.

“Về sau thế nào? Thúc phát hiện có điều bất đồng sao?” Nàng hỏi.

Bành Nhất Châm vỗ bắp đùi: “Đúng là không uổng phí công sức của ta, cuối cùng ta tìm ra được nguyên nhân, tiểu nương tử đoán xem?”

“Thế nào?” Tào thị, Cố Thanh Nương cùng tiểu hỏa kế ba người nhất loạt lên tiếng.

Bành Nhất Châm rất vừa lòng với hiệu quả khi kể chuyện xưa của chính mình, hắc hắc cười ra vẻ thần bí, đắn đo một khắc, khiến ba người càng thêm hiếu kỳ, mới chậm rãi nói ra: “Cuối cùng ta tranh cãi với trượng phu của phụ nhân kia, vô tình làm đổ nồi thuốc, bã thuốc đổ lên chân ta, nóng quá, ta ngồi xuống mặt đất mới phát hiện ra vấn đề!”

“Phát hiện cái gì?” Tiểu hỏa kế cùng Cố Thanh Nương truy hỏi.

Bành Nhất Châm nhìn trái nhìn phải, thuận tay từ sau quầy hàng cầm ra một loại dược: “Các ngươi xem, đây là một thanh Bán Hạ…”

Tiểu hỏa kế nhận được, Cố Thanh Nương thì mơ hồ coi như cũng nhận thức.

“Các ngươi có biết Bán Hạ được bào chế thế nào không?” Bành Nhất Châm thần bí hỏi.

Bình thường, một hiệu thuốc bắc không nuôi nổi một sư phó bào chế, nên chính là trực tiếp lấy dược từ các dược hành hoặc các hiệu thuốc khác bán dược. Tuy nhìn qua là có hiểu biết về dược liệu nhưng đại phu không thể so với sư phó bào chế, phân biệt người trong nghề và người khác nghề rõ ràng như cách nhau cả một ngọn núi.

Cố Thanh Nương chần chờ một chút, nhíu mày nghĩ nghĩ, thăm dò nói: “Đó là ngâm trong nước ..sau đó thêm phèn nấu rồi đem thái mỏng..”

Bành Nhất Châm không ngờ nàng có thể nói ra, kinh ngạc không thôi: “Ôi, tiểu nương tử,..”

Bành Nhất Châm suy tư đánh giá nàng: “Tiểu nương tử không phải mới vào nghề sao, còn có chút hiểu biết đó…”

Cố Thanh Nương im lặng, không đáp lời hắn.

“Đúng, đúng là như thế, nhưng đừng xem thường việc ngâm và nấu, trong đó là quá trình quan trọng nhất đó"  Bành Nhất Châm nói tiếp, tay cầm Bán Hạ mở ra:

“Mùa đông phải ngâm mười bốn ngày, mà mùa hè phải mười ngày, thời điểm ngâm, ngày thứ nhất đổi ít nhất hai lần nước, chao ôi, đừng có không đổi và cũng không thể đổi quá nhiều lần, sau đó nếm thử, có vị tê cay, còn có, vị tê cay này không thể coi thường, sau đó thêm phèn đem nấu, công đoạn nấu lại là một giai đoạn khác nữa…”

Cố Thanh Nương nghe đến say mê, nàng dựng thẳng lỗ tai lên chỉ sợ sẽ bỏ sót một câu.

“…Các ngươi nghe một chút, chuyện này đơn giản sao? Là ai có thể làm hoàn hảo như thế được?” Bành Nhất Châm thở dài nói:

“Con bà nó, lúc ấy hiệu thuốc bắc bán Bán Hạ, đừng nói cái gì mùa đông mùa hè, tổng cộng ngâm không đến ba hôm, tùy tiện nấu, thái miếng dày như bàn tay…Đừng nói ăn Bán Hạ ba tháng, dù là một năm cũng không hết bệnh!”

Thì ra là thế a, Cố Thanh Nương im lặng gật đầu, nàng đã hiểu.

“Tiểu nương tử cháu nói xem dược có trọng yếu hay không? Đại phu chúng ta có sợ dược hay không?” Bành Nhất Châm nhìn Thanh Nương mà hỏi.

Cố Thanh Nương khẽ gật đầu, đúng là rất trọng yếu.

“Vị Đổng lão gia kia chính là cao thủ bào chế dược, phàm là dược liệu qua tay hắn, so với dược liệu của người khác công dụng tăng gấp ba lần, trong mắt những đại phu chúng ta, hắn  giống như vị Bồ Tát sống vậy đó!” Bành Nhất Châm cười nói:

"Tiểu nương tử nghĩ đi, người như vậy có đáng để người trong nghề chúng ta đồng loạt hô lên một tiếng lão gia hay không? Người như vậy có cần đem đi bán dược không, có đáng giá để người người tranh nhau mua dược không?”

“Đáng giá.” Cố Thanh Nương không do dự gật đầu, quá đáng giá

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=3263738

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh