Chương 3: Vận mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: thu_gà_nhà_nuôi
Beta: QR2

Tuy rất kinh ngạc nhưng thấy Thập Bát Nương kiên trì, Tào thị đành phải để cho nàng thu dọn chén đũa.

Để Cố Hải ở nhà bồi nàng, Tào thị vội vàng ra khỏi cửa. Khi thấy Tào thị cẩn thận đặt một chén nước trộn lẫn tro rơm rạ đặt trước mặt, Thập Bát Nương vẫn nhịn không được mà kích động. Nàng vì thấy những việc đã qua lại xảy ra trước mặt mình nên kích động, và lại một lần nữa xác nhận rõ ràng nàng thật sự đã sống lại rồi.

Từng ký ức vô cùng thần kỳ như hiện ra rõ ràng trước mắt nàng, lần này bị thương là do nàng và ca ca lên rừng chặt củi, không cẩn thận lại ngã xuống khe suối nên đầu bị thương. Nhà nàng liền đi thỉnh y hỏi dược, tốn rất nhiều tiền bạc, Tào thị yêu thương nàng, lo lắng nữ nhi bị té mất hồn, đặc biệt xin nước phép về cho nàng uống. Khi uống xong, nửa đêm nàng bắt đầu thượng thổ hạ tả*, bệnh càng thêm nặng, vì chữa bệnh cho nàng mà Tào thị đành bán đi tài sản duy nhất cũng chính là căn nhà họ đang ở.

*Thượng thổ hạ tả: vừa ói vừa tiêu chảy.

Cũng chính vì bán đi căn nhà, mẫu thân không thể không mang huynh muội nàng đến nương tựa họ tộc, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ đây.

"Nương, hiện tại con hơi choáng váng, lát nữa con uống." - Thập Bát Nương ngẩng đầu, thấp giọng nói. Tào thị hoảng sợ, vội để bát nước xuống, sờ trán nàng rồi đỡ nàng nằm xuống giường.

"Con nằm đi, chút nữa con dậy, nương sẽ giúp con uống..." - Tào thị dặn dò hai câu rồi ngồi xuốngcạnh giường, tay cầm đôi giày đang thêu dở tiếp tục thêu thùa.

Nhìn mẫu thân an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe mẫu thân khẽ ngâm nga một giai điệu dân gian không biết tên, thỉnh thoảng lại nhìn nàng đầy quan tâm, Thập Bát Nương không khống chế được xúc động, nước mắt lại trào lên, nàng lập tức khép mắt lại.

"Thập Bát Nương!" - Tào thị nhìn nàng một lúc, nhỏ giọng gọi. Thập Bát Nương sợ mở mắt ra, nước mắt sẽ rơi xuống nên giả vờ ngủ. Tào thị lấy chăn mỏng đắp cho nàng, lưu luyến sờ mặt nàng, tay cầm giày thêu, mũi giày thêu hình một con chuồn chuồn, từng mũi từng mũi kim dần thay đổi càng sinh động như thật.

"Cố tẩu tử… Cố tẩu tử…" - Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi to, Tào thị giật mình, nhanh chóng bỏ giày xuống, bước nhanh ra ngoài.

"Đến đây… Lưu đại nương… Ngươi đừng kêu nữa." - Tào thị vừa nói vừa mở cửa:

"Thập Bát Nương vừa mới ngủ thôi".

Tất nhiên Thập Bát Nương vẫn chưa ngủ, nàng mở mắt ra, xoa xoa mắt, lẳng lặng lắng nghe tiếng nói chuyện đang cố ý đè thấp ở bên ngoài.

Bên cạnh gương đồng có đặt một cái bình gốm, trong bình có cắm mấy cành liễu xanh mướt, non mềm, nàng bưng chén nước tro đổ vào bình gốm, nàng xuyên qua cửa sổ nhìn ra sân viện bên ngoài.
Một phụ nhân béo, mặc váy màu hồng tím, đeo thắt lưng cùng màu, đang nói chuyện sôi nổi, tuy Tào thị đã nhắc nhở nàng nhỏ giọng nhưng vẫn có vài câu truyền vào trong tai Thập Bát Nương.

"… Trương lão gia đã ra giá rồi…"

"Ai da, Cố tẩu tử, căn nhà này của tẩu đâu thể bán được trăm lượng bạc trắng…"

"... Nhà của tẩu không sát mặt đường… Lại ở tuốt trong hẻm…"

"Phải… Phải… Ta biết đây là sản nghiệp của tổ tiên… Đúng là sản nghiệp của tổ tiên nên nó cũ nát quá rồi, không phải sao?”

Thập Bát Nương nghe thấy những lời đó, trái tim không kiềm chế được mà đập thình thịch, mẫu thân muốn bán nhà rồi…

Trong sân, câu chuyện rất nhanh đã kết thúc, Tào thị tự mình tiễn Lưu đại nương ra cửa.

"… Ta nói Cố tẩu tử này, tẩu phải quyết định nhanh lên…" - Lưu đại nương ra ngoài vẫn không quên dăn dò lần nữa. Tào thị gật đầu:

"Ta hiểu, đa tạ đại nương quan tâm…"

"Cũng không phải xa lạ gì… Làng xóm láng giềng với nhau… Thấy cô nhi quả phụ các ngươi sống gian nan, trong lòng ta cũng không dễ chịu…" - Lưu dị nương nói đến đây thì chậm nước mắt.

Tào thị bị nói trúng chỗ thương tâm, cũng lau nước mắt. Thập Bát Nương đứng bên cửa sổ, trên môi nở nụ cười chế nhạo, bây giờ nàng không còn là hài tử mới mười ba tuổi nữa, trải qua mười năm kinh nghiệm, trong mười năm này nàng chứng không biết bao nhiêu âm mưa quỷ kế, tình người ấm lạnh. Suy nghĩ nhỏ bé của Lưu đại nương làm sao thoát khỏi mắt nàng. Chỉ sợ trong lòng Lưu đại nương vô cùng ưa thích căn nhà này của bọn họ…

Ánh mắt Thập Bát Nương xuyên qua cửa sổ, nhìn chung quanh tiểu viện, căn nhà là gia gia để lại cho nhà nàng. Tuy nhỏ nhưng bố cục rất hài hòa, bây giờ phụ thân qua đời, số người ngấp nghé mơ ước căn nhà của bọn họ cũng không ít.

Tuyệt đối không cho phép bán, bàn tay Thập Bát Nương nắm chặt thành quả đấm, nàng quyết không để cảnh ăn nhờ ở đậu lại tái hiện, nhưng mà nàng phải làm như thế nào bây giờ?

Tào thị đứng trong sân, nhìn xung quanh tiểu viện, sâu kín thở dài, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đã thấy nữ nhi đứng bên cửa sổ, lông mày nho nhỏ, nhợt nhạt đang cau lại.

"Đánh thức con sao?" - Tào thị cười nói, ánh mắt nhìn cái bát không:

"Con đã uống rồi sao?"

Thập Bát Nương gật đầu, Tào thị không hề nghi ngờ, vui mừng thở phào một cái.

"Ca ca đâu rồi ạ? Đã đi học đường rồi sao?" - Thập Bát Nương thuận miệng hỏi, ánh mắt nhìn chung quanh.

Trên mặt Tào thị hiện lên sự áy náy và tự trách:

"Ca ca của con… Lên rừng chặt củi, lấy củi rồi…"

Là thế hệ sau của người đọc sách, tất nhiên Cố Hải cũng giống Cố phụ, đều muốn đọc sách thi vào làm quan. Trước đây là đọc sách với Cố phụ, sau này Cố phụ lớn tuổi, lại nhiều năm thi không đậu, tuy là đời người có thắng có bại nhưng trong lòng ông biết rõ thiên phú của mình không cao, sợ chậm trễ chuyện thi cử của nhi tử, nên cho hắn học phí đến trường tư thục trong thị trấn đọc sách, trong trường có một vị nho sĩ, danh tiếng không tệ.

Cố phụ vừa qua đời, tình hình trong nhà càng ngày càng gian nan, Cố Hải càng lúc càng không quan tâm tới việc đọc sách, bắt đầu là thỉnh thoảng tan học mới đi chặt củi bán lấy tiền trợ giúp gia đình, đến giờ thì thành cố định, cứ ba buổi học sẽ trốn một buổi. Sau này, khi đến chỗ thân tộc ở, bởi vì thành tích học tập bị kéo xuống nhiều, lại bị đệ tử cùng học đùa cợt, dẫn đến chuyện Cố Hải bắt đầu chán ghét đọc sách, kết quả là từ bỏ cả việc đi học.

Nhưng thân là những đệ tử hàn môn như bọn họ, trừ đọc sách, thi đậu làm quan, không có con đường nào tốt hơn để đi. Thập Bát Nương cắn cắn môi.

"Con đã trở về" - Giọng nói của Cố Hải ở ngoài cửa vang lên:

"Nương, mau mở cửa…"

Tào thị vội vàng đi ra mở cửa, Cố Hải vác một bó củi sau lưng, đầu đầy mồ hôi đi vào, áo đuôi ngắn bằng vải đay bị hắn vắt lên trên đống củi, chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong.
"Ca ca uống nước." - Thập Bát Nương bưng bát nước đi đến cạnh hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn uống nước do muội muội bưng tới, Cố Hải nhếch miệng cười, vội vàng nhận lấy, uống một mạch hết sạch, hắn rõ ràng rất khát, Tào thị đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng, quay mặt đi lau vội nước mắt.

"Nương, hôm qua bán củi được mười văn tiền!" - Cố Hải không chú ý động tác của mẫu thân, hưng phấn đưa tiền ra. Tào thị vội nhận lấy, rồi khen ngợi hắn.

"… Ngày mai mẫu thân sẽ đi bán những thứ này, con không thể lại bỏ lỡ việc học nữa…”

Trong lòng Tào thị vẫn hi vọng nhi tử đọc sách, không quên dặn dò:

"… Sợ là tiên sinh sẽ tức giận con..."

Đây là số tiền tối đa hắn nhận được mỗi lần bán củi, xúc động muốn giúp đỡ gia đình đã chiếm hết suy nghĩ của hắn. Nghe mẫu thân nói thế, Cố Hải không hề để ý nói:

"Bỏ lỡ mấy buổi cũng không sao, mấy hôm nay học về luận ngữ, phụ thân đã dạy con từ lâu, nghe đi nghe lại chỉ cảm thấy vô cùng dài dòng…"

"Ca ca…" - Đột nhiên Thập Bát Nương xen vào nói:

"Khổng Tử từng viết học nhiều chẳng thừa, phụ thân dạy ca, bây giờ tiên sinh dạy lại, không phải càng nên vui mừng hay sao?"

Cố Hải bị nghẹn, nhìn đôi mắt sáng long lanh của muội muội, không được tự nhiên gãi đầu:

"Cái đó… Cái đó… Ta không phải có ý này, tất nhiên là ta muốn đi học..."

Nhìn thấy nữ nhi chỉ một câu nói đã khuyên được nhi tử, Tào thị khẽ mỉm cười, đồng thời cũng hơi kinh ngạc, kinh ngạc không phải vì nữ nhi biết Luận ngữ, trượng phu lúc còn sống cũng có dạy nữ nhi đọc sách, hơn nữa thân thể yếu đuối nên cũng không học nữ công, tất cả thời gian rảnh rỗi cũng chỉ dùng để đọc sách, nhưng chuyện bà kinh ngạc là hành động của nữ nhi. Tính tình Thập Bát Nương nhu thuận, người khác nói gì thì nàng làm cái đó, trước giờ không chủ động biểu đạt ý kiến của chính mình. Hôm nay lại khuyên nhủ ca ca đi học. Mọi người đều nói phải trải qua cực khổ con người ta mới dần trưởng thành, nhi tử biết chặt củi, bán củi giúp đỡ gia đình, nữ nhi thì biết quan tâm đến ca ca.

Tào thị lặng lẽ lau nước mắt, hoàn cảnh gia đình càng ngày càng khó khăn, sớm muộn gì việc học của Cố Hải cũng thụt lùi, vẫn nên đến gặp thân tộc, nhờ gia tộc che chở, tương lai hai hài tử cũng có tiền đồ hơn.

"Hải ca nhi, Thập Bát Nương, chúng ta trở về Kiến Khang đi." - Tào thị vừa nói vừa ôm vai nhi tử, cũng đồng thời kéo nữ nhi vào sát bên người mình.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh