Chương 63: Lộ trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mộ Dung Thái
Beta: An Điềm Điềm

Việc chấn hưng gia nghiệp tất cả đều đặt lên người nhi tử, Tào thị không khỏi khẩn trương hít vài ngụm khí. Đợi đến trăm ngày của lão tộc trưởng, nàng muốn yêu cầu cấp cho nhi tử chỗ tốt một chút, nên nàng nhất định phải thêm chút tiền dầu vừng.

Tào thị trong lòng vừa nghĩ, vừa xoay mặt nhìn nữ nhi. Nữ nhi tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, chân mày nho nhỏ khẽ chau lại. Trải qua mấy ngày liền bôn ba, lại còn thức đêm khóc tang, sắc mặt nữ nhi càng thêm tái nhợt, thân mình càng thêm gầy yếu, tựa hồ một trận gió có thể thổi bay. Tim Tào thị nhói lên một cái, còn mong nữ nhi sức khỏe tốt, không bằng cho nữ nhi một chút may mắn, cúng bái trước mặt thần phật, phù hộ cho nàng tránh được tai nạn.

"Thập Bát Nương, mệt mỏi không, mau nghỉ tạm đi..." Tào thị kéo tay nữ nhi, ngón tay thô ráp làm cho lòng nàng càng khó chịu. Bất quá về sau cả nhà sẽ tốt hơn, có phòng ở, mấu chốt nhất là có cửa hàng. Cái này đại biểu cho cuộc sống phong sinh khởi thủy, nữ nhi cũng không cần tính toán cách mưu sinh.

"Về sau an tâm ở nhà nghỉ ngơi là được. . ." Nàng vỗ vỗ tay nữ nhi, thấp giọng nói.

Cố Thập Bát Nương đang suy nghĩ đến Cố Ngư, một đời trước nàng xuất giá liền làm tổ ở trong nhà chồng. Đừng nói chi người trong tộc, mà ngay cả người nhà Nhị thúc nàng cũng không nhận được đầy đủ, nàng càng không biết những người này sẽ xảy ra chuyện gì. Theo quy củ mà nói Cố Ngư khẳng định không có cơ hội tiến vào tộc học đọc sách. Vậy trước kia hắn thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, học vấn ấy là làm sao có được? Không phải là sao Văn Khúc hạ phàm, thiên phú dị bẩm đi?

Tiếp đó nàng nhìn đến Cố Hải, như thế nào mà một người thoát không khỏi số mệnh như ca ca lại có thể tiến vào tộc học. Biết đâu Cố Ngư cũng là tộc trưởng đặc biệt phê chuẩn. Số mệnh đời trước cùng với số mệnh đời này bất đồng chính là khi đó tộc trưởng còn chưa có chết.

Mà một đời của mình trước kia chính là kẻ ngu ngốc đần độn, sống cũng vô ích, chẳng nhìn thấy thứ gì trong mắt , chẳng nhớ được thứ gì trong đầu...

Bị Tào thị đánh một cái, nàng thu hồi vẻ thất thần. Nàng đã trơ mắt nhìn nhà nàng đi tới Kiến Khang, vận mệnh kia từng bước một tới gần, nàng muốn chuẩn bị tinh thần ứng phó với nó. Chuyện của Cố Ngư cùng nàng có quan hệ gì đâu, những chuyện tạp nham này có gì liên quan đâu, vì thế nàng vội bỏ qua.

Nghe Tào thị nói như vậy, Cố Thập Bát Nương biết ý của nàng, nói rất đúng bọn họ sắp được đứng tên cửa hàng, có cửa hàng còn có tiền lời cố định, hơn nữa nghe nói đó là cửa hàng hương liệu, kinh doanh cũng không tệ lắm, tiền lời thực khả quan.

Nhìn Tào thị tuy là cố gắng kiềm chế, nhưng như trước che giấu không được vui sướng, Cố Thập Bát Nương không khỏi thở dài. Phòng ở cùng với cửa hàng, thật sự thuận lợi như vậy vào tay sao?

Bảy ngày sau, Cố gia bên kia đường liền bày đầy xe ngựa, nam nhân Cố gia cưỡi ngựa đã đi trước, nhóm phụ nhân ngồi xe ngựa mới chậm rãi chạy theo sau.

Khoác lên mình áo choàng Cố Thập Bát Nương đỡ Tào thị xuất môn, cũng không có nhìn thấy xe ngựa chờ đợi các nàng. Sắc mặt Tào thị rất khó xem, ngoài cửa vú già đứng chờ sắc mặt cũng không được tự nhiên.

"Tứ phu nhân, lúc nãy nhiều người hỗn độn, quản sự nhất thời đã quên, chúng ta liền đi thúc giục..." vú già thế nhưng không có sợ hãi mà là không chút để ý nói.     

"Kia làm phiền các vị." Cố Thập Bát Nương nói, một bên từ trong tay áo xuất ra một xâu tiền đưa cho vú già. "Hôm nay ngày lạnh, mụ mụ mua chút rượu uống"

Đây thật đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Nhóm vú già có chút ngẩn người, được Tứ phu nhân thưởng, đây cũng là lần đầu tiên a.

"Ai, tiểu thư thật sự là tâm địa Bồ Tát . ." Vú già lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở tiếp nhận tiền.

Có tiền hiệu suất chính là nhanh, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngựa đã được dắt lại đây, mặc dù có chút cũ, nhưng hoàn toàn có thể thay đi bộ. Lại nói lời cảm tạ, Cố Thập Bát Nương giúp đỡ Tào thị lên xe.

"Làm sao Tứ phu nhân hào phóng như vậy?" nhóm vú già chia tiền, tụ cùng một chỗ nói thầm.

"Có phải nàng phát tài?" có người hỏi.

"Các nàng cô nhi quả phụ, phát tài cái gì? Ta nói hẳn là bán phòng ở bên kia, trong tay bất quá là so với trước kia nhiều hơn một ít tiền, nhưng cũng chẳng được bao lâu, liền lại..." Có người bĩu môi nói, một mặt đem tiền được phân ra nhét vào trong tay áo, "Vẫn là lợi dụng hiện giờ nàng có bao nhiêu chúng ta liền lấy bấy nhiêu. . . ."

Ngồi lên xe, Tào thị thở dài, đây là ở dưới mái hiên nhà người ta có điểm không tiện. Bây giờ thì tốt rồi, qua hôm nay, phòng ở của các nàng liền phân xuống dưới. Đến nhà mới, còn nhiều chỗ cần tiêu tiền thật sự, chỉ sợ tiền trong tay các nàng còn chưa có đủ đâu. Tào thị nhịn không được ở trong lòng tính toán.

"Thập Bát Nương, về sau không cần thưởng tiền cho các nàng.." Nàng thấp giọng nói, trên mặt hiện lên một tia cười khổ, "Nếu đã xem thường thì vẫn sẽ xem thường chúng ta, không cần mình phải mất mấy đồng tiền này..."

"Con biết". Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, hướng Tào thị cười trấn an, "Chỉ là để giảm bớt những phiền toái không cần thiết..."

Thời điểm quay lại, Tào thị ngoài ý muốn bị Đại bá mẫu kêu ngồi chung một chiếc xe ngựa.

"Nàng ta kêu nương qua làm cái gì vậy?" Cố Hải ngồi qua xe ngựa, nhìn một hàng dài đội ngũ xe ngựa nói.

Nếu nàng đoán không sai, hẳn là nói một chút về việc bọn họ sắp sửa phân nhà cùng cửa hàng. Cố Thập Bát Nương vén rèm nhìn ra, an vị quay trở về.

"Không biết, ca ca, ca như thế nào đem áo choàng cởi ra? Mau mặc vào."

Mưa tuyết lúc này đã muốn biến thành hạt tuyết, vù vù bay xuống dưới, nếu rơi vào trên mặt sẽ rất đau. Cố Hải buộc lại áo choàng xanh nhạt mặc khi xuất môn, hiện tại bị hắn tùy ý khoát lên trên tay.

"Ca làm sao lại yếu như vậy, đây là đang trong xe.." Hắn ha ha nở nụ cười, không quên đưa tay giúp Thập Bát Nương buộc lại áo choàng "Nhưng thật ra muội, mặt đều bị thổi đỏ. . ."

"Chúng ta ở phía sau, để cho bọn họ đi trước đi." Cố Hải xốc lại mành xe, phân phó xa phu.

Xa phu lên tiếng trả lời, quả thực nhường cho các xe khác đi trước, sau đó mới chậm rì rì giục ngựa.

"Thập Bát Nương" Cố Hải vén rèm xe, mặt mày mang tươi cười tiếp đón Thập Bát Nương.

"Đến nhìn xem đường phố..." hắn đi phân phó xa phu xong liền quay đầu hướng Thập Bát Nương cười, còn nói không chừng có thể nhìn thấy xiếc khỉ.

Cố Thập Bát Nương cười, ngồi vào bên cạnh Cố Hải, theo hắn chỉ bảo liền làm ra bộ dáng ngạc nhiên rất muốn xem. Kỳ thật nơi này nàng rất quen thuộc, nàng đã ở suốt gần tám, chín năm. Mặc dù làm dâu bên trong Thẩm gia, nhưng lâu lâu nàng cũng có xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, nơi này nàng nhắm mắt lại cũng có thể đi một lần.

Bởi vì tuyết rơi, trên đường rõ ràng vắng đi rất nhiều, cũng không có nhìn thấy xiếc khỉ ảo thuật. Chờ một chút lâu làm Cố Hải có chút thất vọng. Hắn nhìn ngã tư đường mọi người đều đã đi hết, gió cuốn hạt tuyết không ngừng xông tới. Hắn thấy Cố Thập Bát Nương khuôn mặt càng ửng hồng, liền muốn hạ rèm xuống.

"Chờ mấy ngày  nữa thời thiết tốt hơn lại mang muội cùng nương ra ngoài dạo..." hắn nói.

"Khoan đã" Thập Bát Nương đưa tay ngăn lại, mắt nhìn về bên kia đường.

"Có gì tốt?" Cố Hải vội vàng đi theo xem.

Giữa trời đầy tuyết, một tiểu cô nương gầy đét quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực ôm một cái nam hài loang lổ vết máu, không ngừng hướng người qua đường than khóc. Nơi phồn hoa cũng có người ăn xin, trong lòng Cố Hải có chút kích thích.

"Thập Bát Nương" hắn muốn buông rèm, không muốn muội muội buồn lòng khi nhìn đến cảnh tượng như vậy.

"Dừng xe." Thập Bát Nương lớn tiếng kêu.

Quen hầu hạ quan gia, lão gia, phu nhân nên xa phu lập tức kéo mạnh dây cương, xe ngựa đột nhiên dừng lại làm cho huynh muội hai người đều ngã về phía trước.

"Thập Bát Nương, muội làm sao vậy?" Cố Hải đỡ lấy muội muội đang ngã trên người, lo lắng hỏi.

Cố Thập Bát Nương không nói gì, mà là xốc lên màn xe, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương không ngừng dập đầu khóc dưới tuyết kia, mũi của nàng đau xót, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống dưới.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh