Chương 71: Hỏi ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanhfuong

"Thuận Hòa Đường" ba chữ to trước mắt, Cố Thập Bát nương chỉ cảm thấy não trung oanh một tiếng.

Nàng nhịn không được, xoay người hướng phía sau chayh, lúc này trên phố đang đông, miễn không được va chạm. 

"Này tiểu cô nương đi thế nào?"

"Đi thế nào vậy?”

“Tiểu nương tử đi thế nào”     

Một hơi chạy qua con đường, Cố Thập Bát nương mới dừng chân lại, đứng bên đường thở sâu, tim nàng vẫn còn  phanh phanh nhảy, mồ hôi ướt áo.      Nàng đi thế nào, đi nơi nào, đi thế nào, đi nơi nào...     

Nàng cắn chặt môi dưới, rất lâu mới bình phục lại, suy nghĩ, lại xem xem phương hướng mới lần nữa hướng phố đi.

Lấy trí nhớ trong quá khứ, không nhìn bốn phía, liền đi thẳng phía tây, mua chút thiên ma từ mấy người hái thuốc, cùng một số công cụ cơ bản để bào chế dược liệu, số tiền hôm nay nàng đã dùng hết rồi

“Tiểu nương tử muốn bào chế dược liệu?” Tiểu hỏa kế bán công cụ bào chế hỏi: ”Để chính mình dùng sao?”

Cố Thập Bát nương đem bàn chải thiết, dao nhỏ cất vào giỏ đựng dược, ngồi xổm xuống cõng, có chút hơi nặng. Tiểu hỏa kế vội vàng vịn giỏ dược, đưa chân giữ cho nàng

“Cám ơn” Cố thập Bát nương vội cười cảm kích hắn, một mặt đáp lời hắn “Không, là bán”

“Bán dược liệu sao?” Tiểu hỏa kế hỏi, nhưng cũng không thấy lạ, “Tiểu nương tử đã tự bào chế dược liệu, vậy không bằng đi lều dược xem thử", Tiểu hỏa kế cười nói

Lều dược, cũng là nơi quan bán dược. Đây là nơi có dược liệu, có các phương pháp bào chế dược, để bán cho các hiệu thuốc bắc, hoặc cung cấp người chuyên chế dược. Cũng có thu mua các nguyên vật liệu của dược trang từ các địa phương khác. Cái này, Cố Thập Bát nương hiểu rõ, nàng cũng muốn đến xem, ở đó có thể có các thổ sản vùng núi, trung dược, thiết dược, các loại đều dễ dàng phân chia.

Lều dược cũng chỉ có tại các châu phủ lớn mới có phân hóa như vậy, các địa phương nhỏ thì là dược hành chuyên bán dược cho các y quán mới có cùng cách hoạt động như vậy

“Ah, Lều dược muốn chiêu công?” Cố Thâp bát nương hỏi

“Đúng vậy, không xa đây lắm…” tiểu hỏa kế chỉ một ngón tay: “Đại Hữu Sinh…Nghe nói bọn hắn cần người gấp, số lượng lớn, nhân thủ không đủ"

Cố thập bát nương không khỏi gật gật đầu, rất đáng phải nhìn xem.       

Dựa theo tiểu hỏa kế chỉ điểm, Cố Thập Bát nương đi tới lều dược của Đại Hữu Sinh, ở đây gồm 3 gian, thỉnh thoảng có hỏa kế nâng bao tải ra ra vào vào.

Một người trung niên có chòm râu dê dựa vào quầy cắn hạt dưa, nhìn nhóm tiểu hỏa kế đang bận rộn Cố thập bát nương không khiếp sợ, tiến đến vấn an     

"Tiểu nương tử muốn mua cái gì?" Chòm râu dê lập tức dựng đứng lên, mang thói quen ôn hòa cười hỏi.    

Bọn hắn buôn bán không được trông mặt mà bắt hình dong, này là quy củ cơ bản.     

"Là như vầy." Cố Thập Bát nương hoàn lễ, "Ta nghe nói các ngươi thiếu người, cho nên tới xem."     

"Sao?" Chòm râu dê đánh giá nàng, nhi nữ bần hàn ra làm công không phải chuyện hi hữu gì, chỗ bọn hắn không thiếu cô nương, tức phụ, bà tử làm công nhân lao động giản đơn chuyên bào chế dược liệu cơ bản     

"Là như vậy, công nhân lao động giản đơn chúng ta không cần.." Chòm râu dê phủi phủi bờ vai, thẳng thắn nói.     

"Các ngươi cần như thế nào?" Cố Thập Bát nương vội hỏi.     

Chòm râu dê cười cười, nghe giọng điệu tiểu cô nương này, chẳng lẽ nào bọn hắn cần cái gì nàng đều có thể làm?     

"Chúng ta sao?" Hắn đảo tròn mắt, "Cần nhất người trông coi thủy thẩm."

Trong sách của Lưu công có ghi, chưng dược cần thiết phải đúng phương pháp, đúng thời gian. Vì thế cần có người trông coi thủy thẩm, hoặc hỏa công.

Chòm dâu rê đã nói cần thủy thẩm, chính là người xem xét dược được tinh chế bằng nước có đúng cách hay không. Cố thập bát nương đầu óc nhanh chóng đem  phương pháp thủy chế nhớ qua một lần.

“Không vấn đề, ta có thể làm được”, Nàng trần đầy tự tin, gật gật đầu nói: “Tẩy, ngâm, ta đều có thể làm được hết”     

Chòm râu dê thấy nàng lập tức nói ra vài loại phương pháp thủy chế, không khỏi có chút ngoài ý muốn.     

"Ta từng làm bào chế sư phó." Cố Thập Bát nương lại bổ sung một câu, một mặt vội bày ra dược trong sọt, đem thiên ma cùng với công cụ bào chế dược đưa hắn xem.     

Tiểu cô nương này thực sự bào chế được dược liệu? Chòm râu dê có chút khó tin, mặt chợt có chút lúng túng.     

Thấy biểu tình của chòm râu dê , Cố Thập Bát nương không khỏi tự mình cười nhạo một chút, xem ra chính mình lại nghĩ nhiều, ngừoi ta bất quá là thuận miệng nói giỡn.     

Thấy tiểu cô nương mặt tức thì ảm đạm, chòm râu dê biết nàng đã hiểu, tâm lý có chút áy náy cũng có chút kinh ngạc.     

Đây là một tiểu cô nương biết nhìn mặt, phản ứng rất linh mẫn. Gia đình nào có nữ nhi tự ra làm công , phàm là bôn ba bên ngoài, tất cả đều là điều kiện không tốt. Chòm râu dê tâm trạng có chút rầu rĩ.     

"Là như vậy, tiểu nương tử," hắn nghĩ nghĩ, mang mấy phân áy náy nói, "Ta tin tưởng ngươi là bào chế sư phó... Chỉ là, này thủy thẩm trông coi  là công việc trọng đại..."     

Gặp hắn hướng chính mình nhận lỗi, Cố Thập Bát nương có chút ngoài ý muốn cũng có chút cao hứng, này chí ít chứng minh trong mắt người này là thật sự tôn trọng nàng.

“Ta biết, trên thư nói, chia lãi ba phần, thấy rõ thủy thẩm là trọng yếu” Nàng hé miệng cười, mặt vừa ảm đạm đảo qua đã rạng rỡ lại.

Thấy tiểu cô nương cười, chòm râu dê thở ra, ánh mắt hắn nhìn trên tay tiểu cô nương, mắt nhìn xem, có lẽ thực là một bào chế sư phó.

“Nếu thiếu người, ta thay tiểu nương tử ngươi lưu ý" Chòm râu dê cười nói.

Cố Thập Bát nương cảm ơn, ngẩng đầu nhìn cửa hàng chiêu bài, lại hỏi: "À các ngươi có thu dược liệu không?"

"Bình thường thì không thu, dược tất cả cho Đại Hữu Sinh bán cho quan, nên chúng ta không dám loạn thu dược." Chòm râu dê giải thích nói.     

Nàng nghĩ muốn đem dược liệu đã được tịnh chế tốt bán ra, chỉ sợ cũng là việc không dễ dàng. Cách tốt nhất vẫn là mở một tiệm thuốc bắc…chính mình mở tiệm…Cố Thập Bát nương không hỏi than thở.

"Đa tạ đại thúc đã lắng nghe ta hỏi thăm." Cố Thập Bát nương nhìn hắn thi lễ cáo từ, cõng giỏ dược lên.     

"Chao ôi, có có." Chòm râu dê nghĩ tới một chuyện, gọi nàng lại, muốn nói chuyện lại có điểm chần chờ.     

"Đại thúc còn có cái gì phân phó sao?" Cố Thập Bát nương hỏi.     

"Muốn nói thu dược liệu đúng là có một mục, có thể thu mua bên ngoài..." Chòm râu dê chần chờ nói .     

"Là cái gì?" Cố Thập Bát nương ngay lập tức cao hứng trở lại.     

"Có khách chỉ định muốn mua lượng Thiềm Tô lớn...." Chòm râu dê nói, "Tiểu nương tử, ngươi có khả năng chế Thiềm Tô không?"

Thiềm tô còn gọi là nhựa cóc, tên như ý nghĩa, muốn lấy được Thiềm Tô thì phải chiết được nọc độc từ đầu cóc vì đầu cóc là nơi phân bố nhiều độc nhất. Cóc, bình thường gặp, tránh còn không kịp miễn bàn là lấy máu thịt nó

“Có bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu”, chòm râu dê bổ sung một câu      

"Đa tạ đại thúc." Cố Thập Bát nương mặt giãn ra cười, lại một lần nữa cảm ơn.      

Chòm râu dê tay vuốt chòm râu cười nói không có gì, hòa khí sinh tài mà thôi.      

"Chính là nay trời đã lạnh, con cóc không dễ tìm...." Hắn nói, "Tiểu nương tử có thể ra ngoại thành , ra ngoài ao đầm bờ sông..."      

"Cám ơn đại thúc..." Cố thập bát nương lại một lần nữa cảm ơn, đi ra khỏi lều dược của Đại Hữu Sinh.      

Trên đường trở về, nàng do dự nhiều lần, vẫn là chậm rãi đi đến dược hành đầu phố, đứng ở phía sau một cây đại thụ lẳng lặng xem Thuận Hòa đường.

Tấm biển xanh Thuận hòa đuờng, ba chữ cái to là do danh sĩ tiền triều Ngụy Yên Thanh tự tay viết lên, nhiều năm liền không có thay đổi.

Không, đã từng có một lần thiếu chút nữa liền muốn bị đổi đi, lúc đó tất cả mọi người đều muốn bán nó đi, chỉ có nàng kiên trì, không tiếc thân mình, bạc mặt, quan tâm phí lực thuyết phục sư phó, hỏa kế, chào hàng khách thương, mục đích chỉ là vì mình được trượng phu chấp nhận, yêu thích….

Không biết đứng bao lâu, thẳng đến có hạt tuyết rơi trên mặt, Cố Thập Bát nương ngẩng đầu, mới phát hiện trời đã u ám.      

Gió thổi bảng quảng cáo Thuận Hòa Đường rung động, có hai tiểu hỏa kế rụt đầu vào tay áo chạy ra, đem bảng quảng cáo xuống, tựa hồ phát hiện có ánh mắt chăm chú nhìn, liền quay đầu nhìn tới bên này.      

Cố Thập Bát Nương vô ý thức đem bóng dáng dấu tại đại thụ, chỉ cảm thấy tâm nhảy dồn dập, thăm dò lần nữa thì hai tiểu hỏa kế đã sớm vào trong.      

Nàng không khỏi tự cười giễu, sợ cái gì, nàng bây giờ không phải đại thiếu nãi nãi bị bọn hắn đuổi ra khỏi nhà, nàng bây giờ cùng bọn hắn không hề liên quan.      

Trên phố người đi đường tăng tốc bước nhanh, tuyết hạt càng lúc càng lớn. Cố Thập bát nương nắm thật chặt cổ áo, đeo giỏ dược, chậm rãi xoay người đi về nhà.

Đi được một đoạn, nàng quay đầu lại xem, Thuận Hòa Đường, chữ to thẳng tắp ở trong mắt. Tay nàng không khỏi nắm chặt, tâm lý đột nhiên hiện lên một ý niệm      

Ta muốn có nó!     

Ta nhất định muốn có nó! Ta muốn tấm biển Thuận Hòa đường của Thẩm thị sẽ bị thay thế! Biến thành ta Cố Thập Bát nương dược đường.      

Không sai, đây mới là vận mệnh nên có của Thuận Hòa đường, mệnh trước là ta bảo trụ nó, hiện tại vận mệnh Thẩm gia không có ta, như vậy Thuận Hòa đường tự nhiên cũng không giữ được, cho nên liền không thể tiếp tục treo lên Thẩm thị danh hào!      

Cố Thập Bát nương hít thở mấy hơi, toàn thân sung mãn, chân hạ bước cũng trở nên nhẹ nhàng mà kiên định hơn.      

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy qua bên cạnh nàng. Vừa đi qua không xa, một chiếc đã vội vàng dừng lại, xe ngựa phía sau lập tức cũng ngừng theo. Một cô nuơng thân hình cao gầy, tầm mười bảy mười tám tuổi, từ phía sau xe ngựa nhảy xuống dưới. Nàng vội vội vàng vàng đi tới phía trước xe ngựa bên cạnh, nghiêng tai nghe người bên trong nói mấy câu nói, sau đó xoay người cười tít mắt hướng Cố Thập Bát Nương đi tới.      

"Thập bát tiểu thư..." Nàng kêu.      

Cố Thập Bát nương ngẩng đầu, tựa hồ cảm thấy đã gặp qua cô nương này ở đâu đó.      

Cô nương thi lễ tự giới thiệu nói: "Thập Bát tiểu thư không nhận được ta? Nô tì là nguời của tam nãi nãi, hôm trước đã gặp qua..."      

Nàng nói gặp qua tự nhiên chính là chỉ tại nhà tộc trưởng, thương nghị căn nhà và cửa hàng ngày đó, Cố Thập Bát nương rõ ràng.      

"Tam nãi nãi nói trời không tốt, tiểu thư ngươi lại cầm nhiều thứ, hãy lên xe đi, tam nãi nãi đưa ngươi trở về." Tiểu tỳ nữ nói tiếp, nói chuyện hướng phía sau chỉ chỉ.     

 Tam nãi nãi? Cố Thập Bát nương ngẩng đầu nhìn lại, gặp một chiếc xe ngựa dần dần đi xa. Tam nãi nãi chính là người ngày đó tại đại sảnh trưởng tộc chỉ ra cho nàng người vừa hô là lục thúc thúc. Hỏi Tào thị, Thập bát nương mới biết nàng trong cố gia có vai vế rất lớn      

Tam nãi nãi danh kêu Hoàng Thế Anh, xuất thân là Biện Kinh vọng tộc, bất quá là đã từng, lúc trước đại kim đánh bất ngờ xuôi nam, đại quân Đại Chu tan tác, thượng kinh thất thủ, hoàng thất quý tộc quyền quý nhóm nhao nhao hướng nam chạy trốn, một kiếp này đã hủy đi gần một phần ba danh gia vọng tộc, rất không may, Hoàng gia cũng bị mất một phần ba. Thế gia tiểu thư lưu lạc Giang nam, cơ duyên xảo hợp, có mối hôn sự gả cho người làm vợ kế, trượng phu đó chính là bào đệ của Cố gia tộc trưởng, cũng chính là thúc thúc của tộc trưởng hiện tại Cố trường Xuân tên là Cố Thiệm, lúc đó tân lang vừa mới đại thọ 60 tuổi      

Ba năm sau, Cố thiệm qua đời, Hoàng Thế Anh hai mươi tuổi đã  thành quả phụ, bây giờ đã 10 năm,  sau khi lão tộc trưởng chết , nàng liền trở thành người có vai vế lớn nhất Cố gia. Nữ tử đang tuổi xuân tươi đẹp , nhưng vĩnh viễn là tố y, không thoa son phấn, trong tộc có quyền trách người cầm quyền, có thể hỏi việc trong tộc, nhưng mỗi ngày chỉ đóng cửa tại gia viết chữ, chưa đến 30 nhưng đã có dấu hiệu tuổi già cô đơn.

Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng người trong tộc không dám coi thường nàng, tuy rằng sau lưng không tránh khỏi có người nói bậy, nhưng trước mặt nửa điểm tâm tư cũng không dám để lộ. Nghe nói, trước đây có tay ăn chơi trong tộc mang lòng gây rối, ngôn ngữ có chút mạo phạm, tam nãi nãi còn chưa nói gì, tộc trưởng liền mang quyền trưởng tộc lập tức đem con cháu người đó đuổi khỏi Cố gia, cả nhà người đó bị đuổi, xóa tên khỏi gia phả      

Thời này, bị đuổi khỏi gia tộc, xóa tên giống như phán tử tội, kết cục cực kỳ thảm, chấn động tòan gia tộc, từ đó không người nào dám đối với vị góa phụ trẻ tuổi tam nãi nãi bất kính. Tam nãi nãi tính tình thanh lãnh, trước giờ không cùng tộc nhân lui tới, cũng không nhìn ai bằng con mắt khác. Cố thâp bát nương trước kia căn bản không biết gia tộc còn có nhân vật này, mà nàng ấy cũng không biết đến Cố Nhạc Vân đừng nói chi là thê tử nữ nhi của Cố Nhạc Vân.

Như vậy, hôm nay nàng ấy đã nhìn nàng với con mắt khác, cùng sự việc ở đại sảnh của tộc trưởng có hay không có quan hệ???

"Thập bát tiểu thư mời lên xe, người xem, tuyết lớn quá…” Tỳ nữ mỉm cười nhắc nhở.      

Cố Thập Bát nương từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, nói đa tạ, cùng nàng lên xe ngựa.

“Nô tỳ lên xe, thỉnh thập bát tiểu thư tạm nhường một chút” tỳ nữ cười nói, một mặt đưa nàng cái lò sưởi tay, “ Tiểu thư ôm cho ấm tay…”

Xe ngựa trải thảm bách hoa, đong đưa túi thơm lan tỏa, một đời trước, thân là Thẩm gia thiếu nãi nãi nàng cũng không có được xe ngựa tốt như vậy, thực là một điểm cũng không bằng      

Cố Thập Bát nương không có cự tuyệt, tay tiếp lò sưởi cảm ơn, tỳ nữ rất khéo léo, thân thiện, cũng không có hỏi ngươi làm cái gì, mà là giới thiệu một vài phong thổ nhân tình ở Kiến Khang, rất nhanh, xe ngựa liền đến cửa nhà nàng.      

"Thập Bát tiểu thư chậm một chút." Tỳ nữ xuống xe trước, bật dù sau đó che cho nàng.      

"Đa tạ." Cố Thập Bát nương nói.      

Phu xe đem giỏ dược của nàng xuống, muốn vào nhà.      

"Ta tới đây." Cố Thập Bát nương cười nói, một mặt nói với tỳ nữ, "Thay ta cám ơn tam nãi nãi."      

Tỳ nữ cười nói Thập Bát tiểu thư đã  khách khí, liền không nói thêm nữa, lên xe ngựa rời đi.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, Cố Thập Bát nương nhìn huớng xe ngựa đi đến xuất thần, phía sau phát ra thanh âm của bước chân, nàng quay đầu nhìn, phía bên cạnh của bức tượng hình ngựa bằng đá xuất hiện hai bóng người.

Tuyết trên thân bọn họ đã rơi một tầng, hai mái đầu đã trắng như mang mũ trắng

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh