Chương 72: Báo ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanhfuong

“Tiểu thư…” một cô bé dừng chân lại, giọng như muỗi kêu.

Đây là một nữ hài tử, bong tuyết đầy trên cả người, ngăn cản tầm mắt Cố Thập Bát nương, không nhìn thấy mặt mũi nàng      

"Ngươi tìm ta?" Nàng mở miệng hỏi, ngưng thần đánh giá bọn hắn.

Ánh mắt nhìn nữ hài tử, bên cạnh nàng là một vị thiếu niên gầy trơ xương, tóc tai tán loạn, mơ hồ nhìn thấy cằm hắn nhọn, đôi môi mỏng gắt gao khép lại.

Thấy Cố Thập Bát nương đánh giá bọn hắn, thiếu  niên hốt hoảng quỳ xuống, đập đầu xuống.

“Làm cái gì vậy” Cố Thập Bát nương rất ngoài ý muốn.

Nữ hài tử lúc này cũng quỳ xuống, dập đầu, âm thanh run run nói : “Linh Bảo Nhi tạ ơn đại ân đại đức tiểu thư đã cứu mạng…”

Cứu mệnh? Cố thập bát nương ngẩn ra, đến gần mấy bước, xem ra tiểu nữ hài sợ hãi, thân mình run run

“À, là ngươi.” Trên môi nàng hiển hiện tia cười ấm áp, ánh mắt lạc sang thân hình thiếu niên kia.

Một trận gió thổi qua, bong tuyết bay múa thành một mảng, bất quá, nhìn bông tuyết bay múa, thiếu niên liền có cảm giác chính mình đang được ôn nhu bao phủ. Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất.

“Ngươi đã tốt chưa”, giọng của nàng không chút che dấu sự kích động, “Này quá là tốt..,” Nàng nói.

Theo sau đó thanh âm của nàng càng lúc càng thấp như chìm xuống: “Này quá tốt…” Nàng lại hỏi thêm một lần, lần này tựa như âm thanh thở dài, tựa hồ tận trong tâm có chút đau buồn.

"Các người mau đứng lên đi!” Cố thập bát nương lui ra sau mấy bước, duỗi tay nâng tiểu nữ hài.      

Tiểu nữ hài lại gõ cái đầu, mới thuận theo đứng lên, thiếu niên lại chần chờ một chút.      

"Ngươi thân thể vừa khỏi, đứng lên đi.". Cố Thập Bát Nương lại nói

Mắt hắn nhìn về phía trước, liền thấy đôi bàn tay trắng muốt đem cánh tay của hắn nhẹ nhàng đỡ lên. Thiếu niên liền đứng lên.      

"Hôm nay tuyết rất lớn, các ngươi mau trở về đi thôi." Cố Thập Bát nương nói.      

"Tiểu thư," tiểu nữ hài đưa mắt nhìn ca ca, dường như hạ quyết tâm rất lớn vội nói: “ Tiểu thư cứu ca ca Linh Bảo Nhi, Linh bảo Nhi nguyện ý làm nô tỳ tương báo…”      

Cố Thập Bát nương nghe vậy, cười, lắc lắc đầu.      

"Tiểu thư, ta là nói thực, Linh Bảo Nhi phát thệ, ai cứu ca ca, Linh Bảo Nhi đời này kiếp này chính là nô tì của nàng...." Tiểu nữ hài cho rằng nàng không tin, bận bịu nói, nói tới liền cúi người quỳ xuống lạy hạ.      

"Không phải, ta tin." Cố Thập Bát nương vội vươn tay ngăn lại nàng, "Ngươi không cần như thế tạ ơn ta...."      
Nàng ngừng một khắc, "Này là ngươi mệnh tốt...."      

Ta mà mệnh tốt? Linh Bảo Nhi kinh ngạc nhìn cô nương trước mắt so chính mình lớn hơn không được bao nhiêu, nàng Linh Bảo Nhi lớn như vậy trước giờ không có người nói nàng mệnh tốt, chính là chính nàng cũng không cảm thấy.      

Phụ mẫu đều chết, xa rời quê hương, lưu lạc ăn mày, bị người khi dễ, không áo cơm , sinh tử bất định...      Vậy mà kêu mệnh hảo?      

"Ca ca..." Nàng duỗi tay sợ hãi lôi kéo thiếu niên trầm mặc đứng yên bên cạnh.      

"Ta thiếu ngươi một mạng." Thiếu niên mở miệng nói.     

Thanh âm có chút khàn khàn, mang thương bệnh suy yếu chưa lành.      

Cố Thập Bát nương cười cười, "Đi nhanh đi, tuyết càng rơi xuống càng lớn, ngươi hiện tại thân thể còn không tốt, đi nhanh đi."      

Nàng nói xong, xoay người , xách lên giỏ dược, hướng cửa đi đến.      

"Tiểu thư...." Tiểu nữ hài ở phía sau kêu, người cũng cùng đi lên, "Tiểu thư...."     

Nàng vội vàng quỳ xuống.      

"Ngươi này là làm gì..." Cố Thập Bát nương xoay người thở dài, "Ta đã nói qua, là mệnh của hai người tốt, vừa lúc ta đi qua, nếu như mệnh không tốt thì sẽ không gặp được ta..... Có người.... mệnh không tốt như vậy."      

Nàng nói tới đây, than thở, mới nói tiếp, "Như vậy tính ra ta cũng không phải giúp ngươi, cho nên, ngươi xem, này không liên quan gì tới ta, ngươi muốn cảm tạ là chính ngươi."      

Đây kêu cái gì đạo lý? Tiểu nữ hài và thiếu niên cùng sửng sốt, liếc nhau, lúc nhìn lại Thập Bát nương đã đẩy cửa vào trong.      

"Tiểu thư..." Tiểu nữ hài còn muốn đuổi theo, bị thiếu niên duỗi tay kéo trụ.      

"Chúng ta đi đi." Thiếu niên thấp giọng nói.      

"Chính là, ca ca...." Tiểu nữ hài có chút chần chờ.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cửa lớn, mặc dù trên người nữ hài ăn mặc mộc mạc, nhưng những chữ to trên bảng hiệu vẫn thể hiện sự phú quý uy nghi. Thiếu niên không nói chuyện tiếp, kéo tiểu nữ hài đi vào trong gió tuyết.

Đêm đã khuya, viết xong nét bút cuối cùng, Cố Hải duỗi cái lưng mỏi, chà xát tay. Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Tào thị bưng chén trà nóng hầm hập tiến tới

“Nương, người ngủ sớm chút, đừng mang trà cho nhi tử", Cố hải vội đứng lên tiếp chén trà.

"Nương lại không mệt mỏi, sớm sớm ngủ cái gì." Tào thị mỉm cười , nhìn nhi tử uống trà.

"Tuyết còn rơi à…” Cố Hải nhìn cửa, ngoài đó một sân đầy tuyết, “Muội muội cũng không ngủ sao?’’

“Cũng đang đọc sách" Tào thị nhìn phòng mình, cửa sổ lộ ánh đèn màu cam, có chút đau lòng      

"Nếu muội muội là nam hài tử, chăm chỉ như vậy nhất định có thể trúng trạng nguyên.." Cố Hải cười nói, "Quả thực so với nhi tử còn cố gắng hơn..."      

Tào thị cười bưng chén đi ra, Cố Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn phòng muội muội còn sáng. Hoạt động đôi tay một chút, Cố Hải tiếp tục ngồi xuống, bắt đầu đọc sách.      

Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Cố Hải quét xong tuyết trước cửa, rồi mới ra khỏi nhà, Cố Thập Bát nương chạy vội đuổi theo.      

"Ca ca, chờ muội một chút, chúng ta cùng nhau đi."      

Cố Hải dừng bước cười chờ nàng, gặp nàng mang cái giỏ trúc có nắp che, lại cầm cái xẻng nhỏ.      

"Muội muốn làm cái gì đó?" Cố Hải hiếu kỳ hỏi.

Huynh muội ra khỏi nhà, đã không thiếu vết tích xe ngựa nghiền áp trên mặt đường đọng tuyết. Phía ngã tư đường bên kia, không thiếu những gã sai vặt đang quét tuyết soạt soạt      

"Ngày đầu ca đến trường thế nào?" Cố Thập Bát nương hỏi.      

Nghiêng đầu nhìn muội muội mặt hiện sự khẩn trương, Cố Hải cười, duỗi tay vuốt vuốt mũi nàng.      

"Rất tốt." Cố Hải nói.      

"Có người coi thường huynh không?" Cố Thập Bát nương hỏi.      

"Không có." Cố Hải cười nói.      

Tiếng xe ngựa từ phía sau truyền tới, huynh muội hai người vội đi về phía ven đường, nhường đường cho xe ngựa.      

"Hải, ngốc đầu gỗ..." Cố lang từ trong cửa xe thò ra nửa thân thể, ném một trái cầu tuyết.     

Cố Hải vội dùng tay áo chắn một bên thân, cầu tuyết lưu lại một  mảng tuyết trắng trên đầu vai của Cố Hải, tiếng cười vui sướng kèm với tiếng xe ngựa đi xa dần.      

Huynh muội hai người liếc nhìn nhau, Cố Hải nhếch miệng cười, Cố Thập Bát nương nhìn hắn, chậm rãi cũng nhoẻn miệng cười.      

"Muội muội, muội cứ yên tâm đi." Thiếu niên vỗ vỗ đầu vai muội muội, làm như trêu chọc làm như nghiêm túc.      

Cố Thập Bát nương gật gật đầu, cười nói tiếng được, tại giao lộ hai người liền tách ra , nàng đứng lặng nhìn tấm lưng thẳng thắn bước nhanh như gió của Cố Hải. Giờ đây, ca ca sẽ không bởi vì nhóm hài tử trào phúng, tiên sinh trách phạt mà ghét học nữa..      

Cố Thập Bát nương tiếp tục đi đến ngoại thành, phát hiện phía sau có người. Nàng dừng chân lại , liền quay đầu xem, cho đến khi nhìn thấy tấm áo đơn mùa đông cũ nát của nam hài từ phía sau cây.      

"Là ngươi?" Cố Thập Bát nương nhìn, nhận ra thiếu niên này.      

Ngày đó trong tuyết nhìn không rõ ràng, lúc này nhìn rõ  hơn, hắn lớn tuổi hơn nàng, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người cùng Cố Hải tương tự, bất quá so Cố Hải còn muốn gầy yếu hơn, tóc bị gió thổi lên, lộ ra vết sẹo trên cái trán thẳng đến khóe mắt đang cùng nhau sưng đỏ.      

"Có gì sao?" Cố Thập Bát nương lại hỏi.      

"Báo ân." Hắn đáp, thanh âm xa xa ném tới đây, mang mấy phần rét lạnh.      
Cố Thập Bát nương liền cười cười, khoát tay áo, "Đi đi, đi đi."      

Nàng xoay người tiếp hướng sông đi đến, xem người thiếu niên ở phía sau không xa không gần, đùi hắn vết thương không tốt, đi rất không lưu loát.      

Mùa đông con cóc không dễ tìm nhưng là dễ bắt, không ướt lạnh, dễ tìm kiếm, trừ ngẫu nhiên đào ra hai con rắn , rất dễ liền bắt nửa sọt cóc,.      

Cố Thập Bát nương tựa hồ rất cao hứng đứng ở trong vũng bùn bận rộn, không sợ lạnh cũng không sợ bẩn, phía sau lưng nàng thiếu niên có chút nghi ngờ, đã nghe đến nàng đột nhiên hét lên một tiếng, hắn còn không chạy tới, liền gặp một con rắn bị nữ hài hù dọa.      

Sau đó nữ hài chụp lồng ngực, miệng nói nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nhưng xoay người lại tiếp tục đào.      

"Ngươi đang làm cái gì?" Hắn rốt cục nhịn không được, đi lên hỏi.      

"Bắt con cóc." Cố Thập Bát nương đầu cũng không ngước nhìn hắn, dùng bọc vải rách một tay ấn chặt con cóc, nhét vào bên cạnh giỏ trúc.      

"Bắt này cái... Ăn sao?" Hắn hỏi.      

"Đúng rồi, " Cố Thập Bát nương cố ý nói, một mặt ngẩng đầu xem hắn, "Muốn nếm thử không?"      

Thiếu niên mặt không có biểu tình.      

Cố Thập Bát nương liền cười, nhìn giỏ trúc, đã sắp đầy, thân thể đứng thẳng, đem bọc tay vải rách ném bỏ, xách giỏ trúc lên bờ.      

Thiếu niên cũng không có chạy tới đây, mà là đứng tại chỗ, không động.      
"Này, " Cố Thập Bát nương nghĩ nghĩ, xoay người giơ tay lấy giỏ trúc, "Này, cái này không thể ăn, có độc."      

Thiếu niên đứng không nhúc nhích cũng không có phản ứng gì, gió se lạnh, thấm vào quần áo hắn. Cố thập bát nương chợt thấy có chút đau lòng, dù thế nào, nàng và ca ca còn có quần áo vải gọn gàng, sạch sẽ, nhưng hài tử này…      

Nàng than thở, xoay người chậm rãi đi, được một đoạn nàng quay đầu xem, nhưng thiếu niên đã không thấy nữa.      

Con cóc bắt được, nàng lập tức dựa theo sách tả, bắt đầu chế thiềm tô, bất quá, nàng uể oải nhìn, hầu như chỉ toan những con cóc nhỏ bằng bàn tay. Như vậy đến khi nào mới có tiền, càng miễn bàn mua được hiệu thuốc bắc Thuận Hòa đường.

“Thập bát nương…” tiếng của Tào thị ngoài cửa vang lên           

Cố Thập Bát nương từ trên người lấy bạc nhét vào gầm giường, Tào thị đẩy cửa tiến tới, tay xách một cái giỏ trúc, mặt bị dọa trắng bạch.      

"Này là con bắt à?" Nàng hỏi.      

"Cái gì?" Cố Thập Bát nương đi tới, mở ra cái nắp xem, thế nhưng là một sọt cóc.      

"... Sao lại ném ở ngoài cửa không lấy vào..." Tào thị nói.      

Cái này... Cố Thập Bát nương tưởng tượng, liền đoán được, nhất định là thiếu niên bắt, hài tử này thực là.....      

"Dạ là con quên." Nàng nói xong lời này liền nói tiếp, "Nương, con đi ra ngoài một lát."      

"Đi đi." Tào thị mỉm cười, nàng xem nữ nhi lại đi mua đồ dùng cho gian phòng bào chế nữa rồi.      

"Nương, người để ý một chút, đừng đụng vào đó.." Cố Thập Bát nương lại từ bên ngoài cửa ló đầu vào, "Có độc.."      

Tào thị gật gật đầu, nói, "Con cũng phải cẩn thận .."      

Những ngày sau, mỗi ngày đều có sọt cóc đưa tới, Cố Thập Bát nương đi bờ sông lại không gặp được nam hài tử, chắc hẳn là từ sông khác bắt.      

Sáng hôm nay nàng quyết định sẽ trốn ở phía sau cửa. Đưỡc mộ lúc nàng nghe bước chân tiếng vang lên. Cố Thập Bát nương đột nhiên kéo cửa ra, lại không thấy nam hài tử, mà là tiểu nữ hài mặt bị đông lạnh đỏ bừng.      

"Tiểu thư.." Nàng cũng giật nảy mình, sợ hãi chạy cũng không phải được, ở lại cũng không xong.      

"Ngươi bắt sao?" Cố Thập Bát nương có chút ngoài ý muốn, xem cánh tay của tiểu cô nương tràn đầy những vết nứt đỏ hồng lộ ra ở ngoài tay áo.      

"Là ca ca bắt.." Tiểu nữ hài thấp giọng nói, ".. Tiểu thư đừng sinh khí.. Chúng ta chỉ là nghĩ giúp ngươi làm chút chuyện.."      

"Không sao, cám ơn các ngươi." Cố Thập Bát nương thanh âm nhu hòa mấy phần, xem đôi hài của tiểu cô nương lộ ra đầu ngón chân, "Ngươi theo ta đi vào nhà ngồi một chút, uống chén trà nóng..."      

Tiểu nữ hài vội xua tay, "Không, không, không dám quấy rầy tiểu thư.. Ta lúc này liền đi.."      

Nói xong nàng quả thật quay đầu liền chạy, lại không để ý, chân trượt ngã, giày rơi ra, rớt ở ven đường.      

"Ngươi có sao không?" Cố Thập Bát nương vội chạy tới muốn đỡ nàng dậy.      

"Có chuyện gì vậy Thập Bát Nương?" Nghe động tĩnh Tào thị cũng đi ra, thấy một tiểu hài tử đầy tuyết và bùn bên cạnh nữ nhi, nàng giật nảy mình: ”Đây là hài tử nhà ai, mau vào nhà…”

Một chậu nước nóng được đưa đến, tiểu nữ hài không khỏi run run.

“Đừng sợ đau, ngâm rất nhanh …” Tào thị đem cặp chân tiểu nữ hài ngâm vào nước nóng

Đau đớn khiến tiểu nữ hài tòan thân phát run, nước trà nóng trên tay cũng muốn rơi ra khỏi chén. Cố Thập Bát nương duỗi tay vịn chặt tay nàng.

“Cám ơn phu nhân, tiểu thư…” Tiểu nữ hài rơi nước mắt, nức nở nói.

Nàng lau nhanh nước mắt, trên người đã thay bộ quần áo cũ của Thập Bát nương, nàng quỳ trên mặt đất hướng Tào thị dập đầu: “Cám ơn phu nhân long dạ bồ tát“, nàng khóc ròng nói.

Cố thập bát nương cười, nâng nàng lên, xem mặt nàng đã được lau sạch sẽ, liền lộ ra tướng mạo thanh tú.

“Như vậy, ngươi cùng ca ca ngươi chính là ăn mày để sống sao?” Tào thị hỏi.

Tào thị ăn chay, tin phật nên vừa nghe các nàng nói chuyện, liền đối với  việc nữ nhi xuất thủ tương trợ rất vui mừng. Đồng thời nàng cũng nhẹ nhàng thở ra. Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy nữ nhi có nhiều oán hận chất chứa, xem ra vẫn là mình lo nghĩ nhiều. Nữ nhi vẫn như trước kia, nhu thuận và thiện lương.      

Tiểu nữ hài gật gật đầu, "Muội tên là Linh Bảo, ca ca tên Linh Nguyên....."      
"Ca ca muội tại sao lại bị đánh?" Cố Thập Bát nương tùy miệng hỏi.      

Linh bảo sắc mặt tối sầm lại, cúi đầu nói: "... Đó là do Linh Bảo không tốt... Linh bảo đói.... Ca ca... Ca ca trộm người khác.. tiền..."      

Nói xong, nàng cũng không dám ngẩng đầu. Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ, hận không được chui xuống đất. Thực tế, không phải bởi vì nàng bụng đói, mà là ca ca hắn là trộm hằng ngày.....

Thất thủ cũng là chuyện bình thường, nhưng một lần bị đánh là thảm một lần, nếu như không phải vị tiểu thư này tặng bạc, chỉ sợ ca ca đã chết...      

"Tạ ơn tiểu thư, phu nhân đại ân đại đức.. Linh Bảo làm trâu làm ngựa cũng khó báo đáp.." Nàng vừa khóc vừa quỳ xuống dập đầu.      

Cố Thập Bát nương cười, đã đoán ra tiểu nữ hài và ca ca nàng chính là hai kẻ cắp chuyên nghiệp, nhưng mà chuyện này cùng nàng cũng không có liên quan gì? Cũng không cần xoay lưng liền tống hai người các nàng đến quan phủ đi!....      

"Tốt rồi, ngươi trở về đi, " Cố Thập Bát nương cùng Tào thị đưa tiểu nữ hài ra khỏi cửa.      

Linh Bảo Nhi ôm cái bao đồ, bên trong là hai kiện quần áo cũ của Cố Hải.      

Xem nàng lại muốn quỳ xuống, Cố Thập Bát nương vội vươn tay ngăn nàng, "Đừng quỳ, ta đã nói qua, là ca ca ngươi mệnh tốt thôi."      

Linh Bảo Nhi mặt đầy nước mắt cúi đầu cảm ơn, sau đó mới xoay người chậm rãi đi.      

"Thực đáng thương..hài tử Không cha không mẹ.." Tào thị dùng tay áo chậm khóe mắt, thấp giọng nói.      

Cố Thập Bát nương xem bóng dáng nhỏ bé đi xa, định nói, mà không biết nói gì. Các nàng cũng là những người đáng thương, chẳng qua là hiện tại tốt hơn, trước kia nhà nàng cũng như ăn mày mà thôi.      

"Nương, đã khá hơn chưa." Nàng nâng cánh tay Tào thị, an ủi Tào thị hoặc như là lầm bầm lầu bầu, "Chúng ta còn khá hơn họ."      

Tào thị gật gật đầu, mỉm cười nhìn nữ nhi, mẹ con nàng xoay người khép lại cửa.      

Ngã tư đường bên kia, hai gã sai vặt vừa đi vừa hỏi, tay họ cầm hai tấm danh thiếp, được mấy gã sai vặt quét tước ngay ngã tư đường chỉ điểm, hai gã sai vặt ngừng tại cửa nhà Tào thị.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh