Chương 73: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: thanhfuong     

"Tìm con sao?" Cố Thập Bát nương cũng không có dừng tay, miệng hỏi, "Chắc là lại tìm lầm đi?"     

Kiến Khang thành to như vậy, ai mà nhận biết nàng chứ, một tiểu nữ tử nhỏ bé, càng không bàn đến lại là danh thiếp đưa đến

“hôm nay đã là cái thứ năm đưa đến rồi” Tào thị xem tay tính, vẻ mặt nghi ngờ, mở ra xem phía bên trong, “ Bảo Hòa Đường – Vương Nhất Chương kính gửi vào 17 tháng chạp sẽ tới bái yết Cố gia Thập Bát Nương …”     

Quả thật là tìm chính mình sao? Còn tái bái yết?     

"Bảo Hòa Đường?" Cố Thập Bát nương rốt cục dừng công việc, nàng tự nhiên biết Bảo Hòa đường,rất có tiếng trong ngành dược, hơn nữa hắn đúng là họ Vương.     

Đem giấy dầu bọc lại cóc, rồi vứt vào giỏ cóc. Nàng cùng Tào thị đi ra khỏi phòng bào chế. Rửa sạch tay xong nàng mới tiếp nhận danh thiếp để xem, càng xem càng kinh ngạc.     

Trên những danh thiếp này, có danh hào nàng nhận thức cũng có cái không nhận thức, có Kiến Khang bản địa, cũng có ở châu phủ khác, nhưng đều giống nhau đó là ngành dược. Nàng nhận ra được chủ nhân mấy cái danh thiếp, đều là đại chưởng quỹ đại dược hành. Một đời trước Cố Thập Bát nương cũng không có cơ hội cùng những người đó giao tiếp. Càng miễn bàn được người gửi danh thiếp như bây giờ. Tất cả thiệp đều rất cung kính, hoàn tòan như hậu bối muốn xin bái kiến trưởng bối. Hay những người đó…điên rồi.

"Đó là người nào vậy Thập Bát Nương?” Tào thị nhìn sắc mặt nàng , cẩn thận dè dặt hỏi, "Con... biết mấy người họ là ai sao?"     

"Nữ nhi không nhận được." Cố Thập Bát nương lúc lắc đầu, lật trước lật sau xem đi xem lại mấy tấm danh thiếp, "những người này chắc nhận sai người rồi?"     

Vừa mới nói xong, bên ngoài lại có tiếng đập cửa, Tào thị và Cố Thập Bát nương bốn mắt nhìn nhau.     

"Để con đi nhìn xem." Cố Thập Bát nương đứng dậy đi ra ngoài.     

Nàng mở cửa liền thấy hai gã sai văt mặc thanh y đứng đó, thần thái cung kính.     

"Các ngươi tìm ai?" Cố Thập Bát nương hỏi, một mặt đánh giá bọn hắn.     

"Chúng ta là người của Đồng Thận Đức dược quán ở Vũ Châu, đây là danh thiếp chưởng quầy chúng ta." Hai người vừa khom người đáp, tay lại  đưa lên một tấm danh thiếp lớn màu vàng hồng.     

"Ai?" Cố Thập Bát nương kinh ngạc hỏi.     

"Vũ Châu, Đồng Thận Đức...." Gã sai vặt gặp nàng không tiếp, có chút sợ hãi, "Cố nương tử, mạo muội tiến đến, mong rằng thứ lỗi."     

Vũ Châu, Đồng Thận Đức..... phóng mắt toàn Đại Chu cái tên này cũng là đại dược hành hạng nhất, hạng nhì.....     

"Gửi ta?" Cố Thập Bát nương cảm thấy có điểm buồn cười, chỉ chỉ chính mình.     

"Vâng, Cố nương tử, mong rằng Cố nương tử chiếu cố nhiều hơn." Gã sai vặt lại một lần nữa đôi tay dâng lên.     

Ai chăm sóc ai đây? Cố Thập Bát nương có chút dở khóc dở cười.     

"Muốn ta chăm sóc? Ta chăm sóc các ngươi cái gì? Dược liệu à?" Nàng nhịn không được cười nói.     

Lời vừa nói ra, gã sai vặt sắc mặt đại hỉ, "Cố nương tử, nếu là ngài muốn bán dược, chỉ cần ngài cho người đến dược hành Đồng Thận Đức ở phố Thượng nói một tiếng, chưởng quầy chúng ta chắc chắn sẽ tự mình tiến đến gặp ngài..." Một bên nói một bên lại liên tục cảm ơn.     

Cố Thập Bát nương có điểm ngốc, xem  hai người này, bọn hắn ý tứ là muốn mua dược của mình?     

"Các ngươi là nói, mua dược của ta sao?" Nàng hỏi lại, đồng thời có chút hồ nghi, "Các ngươi biết ta bán dược sao?"     

Hai gã sai vặt liếc nhau, cúi đầu cung kính nói: "Đại nương tử nói đùa."     

Rồi hai người cáo từ mà đi, Cố Thập Bát nương vẫn cảm giác được có chút hồ đồ, nàng lật xem danh thiếp trong tay, hay là có người đùa giỡn mình vậy?     

"Đồng Thận Đức chịu thu dược của ta?" Nàng lẩm bẩm nói, lại xem cái  danh thiếp khác, tất cả chẳng lẽ vì là nàng bán dược?     

Nàng không khỏi cười.     

"Con cười cái gì ở đó?" Tào thị hỏi.     

"Không có gì, " Cố Thập Bát nương như trước cười, đem tấm danh thiếp ném ở trên bàn, "Nương, ta nghĩ là hiểu lầm, khả năng không sai đâu..."     

Trên con đường này họ Cố người rất nhiều, nhưng còn có kêu Thập Bát nương? Nàng quyết định không nghĩ đến nữa.     

"Nương, con đi đưa thuốc đây." Cố Thập Bát Nương đứng lên, bất kể đó có phải là quan dược muốn mua dược của nàng hay không, chí ít Đại hữu sinh nhất định sẽ mua thiềm tô của nàng. Vẫn là đồng tiền này kiếm được chân thật hơn.     

Đi đến lều dược của Đại Hữu Sinh, nang lại không gặp nam nhân có chòm râu dê.     

"Cô nương có chuyện gì?" Một cái tiểu hỏa kế hỏi, một mặt để khăn lau xuống.     

"Ta bán.." Cố Thập Bát nương mới há mồm, liền nghe thấy một thiếu nữ vui cười thanh âm từ ngoài cửa truyền tới.     

"Lăng thiếu gia, đã đến nơi của ngươi, có thể nào cùng chúng ta uống ly trà?", Một giọng nữ kiều mỵ nói.     

Một nam tử có nụ cười trong trẻo liền lập tức đáp lời: "Đây là tự nhiên, là nhóm tiểu thư nể mặt tại hạ.."     

Giọng nam vừa vang lên, tiểu hỏa kế vốn đang đợi Cố Thập Bát nương nói chuyện liền lập tức bỏ qua nàng, bước nhỏ chạy đến ngưỡng cửa.     

Mấy vị thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện tại ngưỡng cửa, bên cạnh là một công tử anh tuấn, tử y hoa lệ, miệng khéo léo cười, nhưng đôi mắt cơ hồ là vẫn không nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt  thân hình một vị thiếu nữ ở trong nhóm người đó, không chút nào che dấu chính mình ái mộ thiếu nữ.     

Một thiếu nữ dung mạo xuất chúng, lúc này hé miệng cười yếu ớt, càng phát ra vẻ động lòng người.     

Bất quá nhìn thấy Cố Thập Bát nương, nụ cười kia liền biến mất.     

"Thập Bát Nương là ngươi." Thiếu nữ sắc mặt cứng đờ nói.     

"Tịch nhi tỉ tỉ." Cố Thập Bát nương không có biểu tình đáp lời.     

Thấy các nàng biết nhau, nhóm thiếu nữ có chút tò mò.     

"Tịch nhi, nàng là muội muội ngươi à?“ có người hỏi.     

Cố Nhạc Sơn ấu nữ Cố Tịch hừ một tiếng, đem khuôn mặt khả ái hướng nơi khác uốn éo, "Không tính là muội muội, trong tộc của chúng ta mà thôi, tám sào cũng với không tới.."     

Xem thiếu nữ trước mắt tuyên bố hai người là người xa lạ, Cố Thập Bát nương chỉ cười. Một đời trước nàng lại có quan hệ tốt với nàng ta, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Thập bát nương rất nghe lời. Chỉ đông nàng không dám đi tây, mắng nàng không dám cãi lại, đánh  nàngkhông dám đánh lại.

"Lăng thiếu gia.." Tiểu hỏa kế gật đầu nhìn công tử vấn an.     

Ánh mắt công tử vẫn ở trên người Cố Tịch Nhi xoay chuyển, nhìn tới Cố Thập Bát nương. Đương nhiên hắn cũng muốn biết hai người họ có quan hệ như thế nào.     

"Thập Bát Nương, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Cố tịch gặp Cố Thập Bát Nương đối với chính mình không có phản ứng, không khỏi có chút tức giận, làn môi hồng,cắn cắn hỏi.     

"Bán dược mà thôi." Cố Thập Bát nương thản nhiên nói.     

Bán dược? Nhóm thiếu nữ đối với việc này rất hiếu kỳ, nhao nhao thì thầm với nhau.     

"Bán dược? Ngươi lại làm chuyện quái đản!" Cố tịch hừ một tiếng, nhíu mày nói.     

Cố Thập Bát nương không nhìn nàng, mà là quay đầu xem vị tiểu hỏa kế, ân cần thăm hỏi chủ tử.     

Nhìn thấy nàng thế nhưng coi thường chính mình, Cố Tịch giận tới khuôn mặt đỏ bừng, quả nhiên như cha và nương nói đúng là cùng một dạng, đây đích thực là một nhà bạch nhãn lang     

Trước kia ngày lễ ngày tết tới, luôn luôn đi phía sau mình, chỉ vì có thể được một bộ xiêm y thừa của mình không mặc nữa, xem xem, mới được lão tộc trưởng cấp căn nhà và cửa hàng, liền đem mắt mọc lên trên đầu.     

Nàng hôm nay cần phải hảo hảo giáo huấn người không biết tốt xấu này.      Mắt nàng xoay chuyển, đi tới đứng bên người vị công tử kia, lộ ra một tia cười yếu ớt.     

Thiếu nữ kiều mỵ sóng mắt thổi tới, công tử không nhịn được mà đờ đẫn. Hắn cũng xem như là người thường lưu luyến bụi hoa, nhìn quen yến phì hoàn gầy, vẫn nhịn không được có chút khẩn trương trong lòng. Có người nói, da tam tiểu thư như tơ như lụa, dĩ vãng hắn còn không tin, tuy có tâm giao nhau, nhưng vẫn không có cơ hội, đúng dịp hôm nay lại tình cờ gặp gỡ. Quả nhiên, thoáng nhìn người toàn thân mềm yếu, nếu muốn lấy về nhà, chỉ sợ ngày ngày đều bị tiêu hồn.     

Thấy này công tử nháy mắt biểu tình đờ đẫn, mắt có chút nóng bỏng, Cố Tịch có chút đắc ý cười cười.     

"Lăng thiếu gia, nhà người cũng làm dược sao?" Nàng nhắc nhở.     

Đến cả thanh âm cũng thật êm tai, cùng chim hoàng oanh kêu dường như.... Công tử hắc hắc nhếch miệng cười.     

"A, phải." Hắn lấy lại tinh thần, đem bộ ngực hếch lên, mang mấy phần đắc ý rồi lại làm ra một bộ không chút để ý những việc này, "Đây là lều dực số một của Đại Hữu Sinh chúng ta..."     
Nói xong lại nịnh nọt xung quanh thiếu nữ, ".. Có thể không sánh bằng tơ lụa nhà Tịch nhi tiểu thư được.... Mong rằng tiểu thư không ghét bỏ, vào trong uống ly trà..."     

"Lăng thiếu gia," Cố Tịch Nhi hé miệng cười, ánh mắt hướng đến Cố Thập Bát nương, "Muuội muội ta bán dược, ngươi mau quay trở lại, có thể giúp một phen liền giúp một phen..."     

Cố Thập Bát nương nghe vậy, đối với tiểu nữ nhi tâm tư, nàng rất rõ ràng, đúng là hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, chỉ sợ mua bán không thành.     

Mỹ nhân tâm tư, công tử tự nhiên cũng lĩnh hội, hắn vẫn còn không ngốc, cũng còn không đến mức vì mỹ nhân cười một cái liền giết người phóng hỏa, đem chính mình góp đi vào chuyện ngu xuẩn, hắn Lăng thiếu gia chắc chắn sẽ không làm.     

Ánh mắt hắn lại một lần nữa hướng về Cố Thập Bát nương. Từ cách ăn mặc trang điểm chắc chắn là một gia đình không tốt, huống chi nàng là tới bán dược, bán dược. Bào chế dược liệu là việc của đại nam nhân làm lao động chân tay, một tiểu cô nương ai lại làm cái này. Chắc niềm vui của mỹ nhân là thảo dược! Mắt công tử có chút định luận

“Như vậy à,“ Hắn nói, khuôn mặt hiện có chút khó phân xử: ”Đại hữu Sinh quy củ là không thu ngoại dược!”     

Cố Thập Bát nương không khỏi hiển hiện cười nhạo, không đợi hắn nói xong, xoay người rời đi.     

"Chao ôi, chao ôi, vị cô nương này.." Công tử sửng sốt, không đoán được vị tiểu cô nương một câu không nói nhấc chân liền đi, nàng muốn đi là đi thì hắn còn cách nào giúp mỹ nhân tranh sĩ diện đây?     

"Thế nào?" Cố Thập Bát nương dừng trước vị thiếu niên trước mặt, thản nhiên nói.     

"Đã là muội muội Tịch Nhi tiểu thư, liền lại là chuyện khác..." Hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn đối dung mạo chính mình rất có lòng tin, hơn nữa nhà hắn có tiền, chỉ cần hắn nguyện ý, rất dễ dàng liền có thể được bọn nữ tử xem trọng.     

Tiểu cô nương này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, Lăng thiếu gia rất tự tin.     

"Tới, ta xem dược của ngươi…” Hắn nói, lộ ra nụ cười mê người, duỗi tay cầm ống trúc của Cố Thập Bát nương: ”Đây là cái gì?”

Hành vi xem dược của vị thiếu gia Đại Hữu sinh cho thấy, hắn cũng không phải văn dốt, võ nát…

“Thiềm tô…” Thiếu gia nói, một mắt nhìn, một mắt xem đám thiếu nữ kiều mỵ Cố Tịch, nhăn mi làm bộ làm tịch xem, “Cái này à…nhìn qua không thể nào mua rồi…”

“Lăng thiếu gia liền giúp đỡ thôi, người nhà làm cũng không thể nào tốt, chiếu cố muội ấy một chút thôi”, Cố Tinh cười hì hì nói, một mặt nhìn Cố Thập Bát nương hết sức đắc ý.

“Này..cái này…”, Công tử thể hiện bộ dáng khó xử

Còn chưa nói xong, chòm râu dê từ nội đường đi ra, “Lăng thiếu gia tới…mời vào bên trong ngồi…” Hắn vội nói, quét mắt một cái, thấy rất nhiều cô nương ngoài ý muốn, nhưng biết rõ phẩm chất của vị thiếu gia nhà mình, nên rất thoải mái.

Ánh mắt nhìn thấy bóng dáng Cố Thập Bát nương, hắn ngẩn người, chợt hiện ý cười: “Tiểu nương tử, ngươi tới"

Hắn quay đầu nhìn Cố thập Bát Nương cười nói. Cố Thập Bát nương cũng mỉm cười nhìn hắn gật đầu

“Lão Dương a.” thấy chòm râu dê có quen biết với Cố Thập Bát nương, công tử có chút ngoài ý muốn, thanh âm ho nhẹ, quyết định diễn kịch tới nơi: ”Ngươi tới vừa đúng lúc, vị cô nương này tới bán dược, theo đạo lý chúng ta…”

Hắn chưa nói dứt lời, chòm râu dê duỗi tay, lấy ống trúc trong tay hắn, “Tiểu nương tử, ngươi quả thật làm thiềm tô?” Chòm râu dê nói, một mặt duỗi tay lấy một chút trên ngón cái, vân vê, lại để tới đầu mũi khẽ ngửi, hắt xì một cái: “Không sai, không sai, thiểm tô hết sức tốt…”

Hắn vân vê đầu mũi cười nói: "Có nhiều hay ít? Ta muốn mua hết…”

Một câu này làm những người khác trong quán dược đều có điểm ngoài ý muốn. Nhất là Cố tịch, mắt trừng chòm râu dê, có quản sự đần vậy không, làm mà không nhìn ánh mắt thiếu gia, diễn kịch như vậy sẽ không…

Cố thập Bát nương cười, đem ống trúc khác đưa cho hắn, “Không nhiều, chỉ có từng đó”, Chòm râu dê gật gật đầu, “Mới có hai ba ngày, làm được từng đó dược đã không tệ...”

Tình hình có vẻ không tốt,? Công tử có chút cáu, không nghĩ đến tiểu nương tử đã có quyết định bán được, này…Như vậy hắn còn có thể làm gì? Còn nhìn mặt mỹ nhân sao? Thấy mặt Cố Tịch có chút khó coi, thanh âm ho nhẹ, hạ quyết tâm

"Lão Dương, như vậy không tốt” Hắn giận tái mặt nói: “ Đừng làm hỏng quy củ dược hành".

"Lăng thiếu gia, là như vậy, hiện nay đang cần gấp thiềm tô, đại thiếu gia đã lên tiếng cho phép thu mua bên ngoài..”

Chòm râu dê vội nói Đại thiếu gia… Công tử nghe liền có chút chần chừ.

Cố Tịch nhìn ra được, mắt xoay chuyển, ở bên nhẹ nhàng cười một cái.

Công tử nghe thấy tiếng cười của nàng ta, sắc mặt thêm khó coi. Không được, hôm nay nếu cả chuyện này cũng không làm chủ được, Lăng thiếu gia hắn thế nào có thể đi gặp người?

“Ta đã nói không cho ngươi thu mua”, Công tử hừ một tiếng, nhìn chòm râu dê không vừa lòng: ”Đừng có lấy đại thiếu gia lên mặt với ta”

Chòm râu dê lúc này đã hiểu ý, hắn có chút nghi ngờ mắt nhìn công tử, lại nhìn Thập Bát nương, có vẻ như…không thích? Chính là …Tại sao vậy? Chòm râu dê nhìn mọi người, ánh mắt vừa chuyển, liền thấy một vị thiếu nữ cười tươi. Hắn chợt hiểu ra, vị thiếu gia phong lưu nhà mình muốn mua nụ cười giai nhân. Ăn cơm người, chớ đắc tội chủ nhà, tuy vị thiếu gia này trong nhà không có tiếng nói, nhưng thiếu gia là thiếu gia, máu mủ tình thâm, đắc tội hắn không tốt, đây chỉ là một vị tiểu nương tử…

Thấy chòm râu dê áy náy, Cố Thập Bát nương rõ ràng, liền nhìn chòm râu dê cười, thể hiện thần sắc minh bạch.

“Quấy rầy” Nàng nói, duỗi tay cầm lại ống trúc của mình.

Chòm râu dê bị tiểu nương tử cười, lại một lần nưa chấn động , hắn không khỏi chớp mắt, tâm trí ẩn nhẫn, đây không phải một tiểu hài tử chưa thông thế sự có thể có thái độ như vậy.

Nhìn tiểu cô nương xoay người đi ra ngoài, chòm râu dê tâm lý thể hiện sự kỳ quái nghĩ, tựa hồ cảm thấy không giao hảo tốt với vị cô  nương này về sau nhất định sẽ hối hận…

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh