Chương 83: Ngẫu nhiên gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Thanhfuong

Gió cuốn bông tuyết lọt vào trong thuận hòa đường, chui vào người tiểu hỏa kế đang khom người sát quầy hàng, tiểu hỏa kế giật mình, rụt cổ lại.

“ Ông trời ơi!” Tiểu hỏa kế mắng to, đi mấy bước muốn đóng cửa.

Lúc này trời còn sớm, nhưng so với mấy cửa hàng náo nhiệt, Thuận Hòa Đường quạnh quẽ hết sức.

“Có thể ý kiến gì đây? Đã không có, thì sớm tiếp tục kinh doanh để cho qua năm thôi” Tiểu hỏa kế oán hận than thở.

Ngồi tại nội đường, vây quanh chậu than, chưởng quầy ngủ gật nghe thấy, nhăm mắt hừ một tiếng: “Bán hàng cũng phải thể hiện chút, các cửa hàng lớn 23 mới đóng cửa, chúng ta sớm đóng thế nào được?”

“Thiếu gia, người xem , bên này còn một cửa hàng dược, không thì hỏi một chút đi” Có người la lớn.

“Nhìn cũng thấy được”, giọng nam trẻ tuổi khan khan đáp lại.

Kèm theo thanh âm này, bốn năm người đứng ở ngưỡng cửa. Đây là sinh ý tới cửa. Bên trong, chưởng quầy lập tức từ bên cạnh chậu than đứng dậy, xiêm y rung rung, cười theo quán tính.

Bốn năm đại hán mặc áo xanh đưa một vi công tử trẻ tuổi đi tới. Trường bào màu xanh thẫm, đai ngọc tơ vàng, một kiện áo the mỏng màu hồng khoác ngoài, thiếu niên tuấn mỹ đẹp đẽ. Tầm mắt hắn thoáng quét qua nội đường.

"Công tử, người cần gì?’’ Chưởng quầy hỏi.

“Các ngươi có các loại thổ sản vùng núi không?”, Thiếu niên công tử không nói chuyện, đại hán bên cạnh hắn đĩnh đạc hỏi.

Thổ sản vùng núi là các  loại dược liệu dùng thân rễ ở trên núi cao, là lương phẩm bổ dưỡng, dùng để chuẩn bị làm lễ vật ngày lễ tết là thích hợp nhất.

“ Có , có” Chưởng quầy cười nói, một mặt đi tới quầy hàng.

Tiểu hỏa kế nhanh nhẹn sớm chạy tới, đem mấy bao thổ sản vùng núi mở ra: “Thiếu gia , người xem, nơi này có sâm núi, linh chi, thủ ô…nhung hươu máu phiến…”

“Đây là sâm núi?” công tử trẻ tuổi mở miệng nói, chỉ túi gần đó hỏi: “Mở ra nhìn xem”

Chưởng quầy lập tức mở ra, đem hồng sâm núi lấy ra, đưa cho thiếu niên. Thiếu niên cầm trong tay xem, phía sau đại hán cũng hiếu kỳ tới gần phía trước, khóe mắt thiếu niên ánh lên, bất động thanh sắc nhìn bọn họ một cái, bọn đại hán lập tức đứng vững, một bộ nhìn quen thuộc, bèn ôm tay nhìn nóc nhà.

“ Cũng không nghĩ các ngươi nơi này lại có lương phẩm” thiếu niên công tử nói, đem sâm núi thả xuống, tuy mặt không có ý cười nhưng âm thanh hết sức vui mừng.

"Đúng vậy, thiếu gia, không sợ không mua được” bên cạnh đại hán mang vẻ mặt lấy lòng cười nói.

“ Đúng nha, ở địa phương nhỏ này, chúng ta trở về có thể gửi lão phu nhân chút quà tặng”, một đại hán khác cũng gật đầu cười nói:  “ Vẫn là cửa tiệm tốt, nhìn xem thế nào, còn có mấy thứ tốt nữa…” đại hán cũng có ý khen ngợi chưởng quầy.

Bất quá chưởng quầy nghe thấy có điểm khó chịu, muốn bọn hắn có sinh ý tốt, sâm núi này cần bán hết để thu tiền a…      

"Chưởng quầy có nhiều ít?" Thiếu niên công tử đại gia khen tặng, nhìn chưởng quầy hỏi.      

"Hảo nói hảo nói, công tử muốn nhiều ít?" Chưởng quầy cười nói.      

"Tới trước hai mươi hạp đi." Thiếu niên công tử thản nhiên nói.      

Hai mươi hạp, bọn hắn có ba mươi hạp, chưởng quầy đại hỉ, tháng này sinh ý tốt ….

Nhìn thiếu niên khoát tay, phía sau một đại hán tử đưa ra một túi tiền, cầm ra một nắm vàng lá, chưởng quầy mí mắt nhảy lên, động một tý dùng vàng lá kết tóan sổ sách, thực là hào phóng.

Trả tiền xong, mấy người đại hán xách lễ, chưởng quầy cất kỹ tiền, nhìn thiếu niên trong điếm tùy chọn, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, đúng là một cái thùng đựng tiền a.

“ Công tử còn cần cái gì?” Chưởng quầy vội tiến lên ân cần giới thiệu.

Ánh mắt thiếu niên nhìn hoàn thuốc trên mặt bàn, hắn cười, duỗi tay lấy ra một bình sứ nhỏ.

“ Công tử, đây là bí chế giải rượu của Thuận Hòa đường…”

“ giải rượu sao? “ thiếu niên công tử cảm thấy rất hứng thứ, duỗi tay tiếp , mở ra ngửi ngửi, “ hữu hiệu sao?”      

"Đương nhiên hữu hiệu." Chưởng quầy cười, "Công tử hỏi quanh thành Kiến Khang một chút đi, ai không biết chúng ta Thuận Hòa đường có tam tiếu giải rượu viên ..."      

"Có danh như vậy?" Thiếu niên công tử hiển nhiên không tin.      

"Công tử là người bắc đi?" Chưởng quầy cười nói, nghiền ngẫm này khẩu âm thiếu niên , "Ta tặng công tử một lọ thử xem... Ngài thử xem liền biết..."      
Thái độ chưởng quầy không sai, thiếu niên công tử khuôn mặt hiện một tia cười, cũng không có chối từ.      

"Đa tạ chưởng quầy, ta thử xem, nếu đúng như lời nói, ta mua nhiều hơn một chút..." Thiếu niên công tử cười nói, nói bãi chiêu hô mọi người rời đi.      

Chưởng quầy và tiểu hỏa kế vẫn ở bên ngoài, nhìn thiếu niên nhảy lên con ngựa cao to, một đường gào thét mà đi.      

"Hảo, hôm nay sinh ý không sai." Tiểu hỏa kế rất cao hứng.      

Chưởng quầy cũng tươi cười đầy mặt, nhưng nghĩ đến công tử nói dược hàng nhà khác bán thổ sản vùng núi hết sạch, tâm lý vẫn có điểm tiếc nuối, nếu có thể, hắn cũng nghĩ khi có người đến mua dược nói xin lỗi không có dược ah…

Nhìn người đang đứng trước mình, nàng đem túi tiền còn thừa đẩy trả lại cho Linh Nguyên, Cố Thập Bát Nương cười cười.

“Không sai” Nàng nói, nàng đem túi tiền đẩy về:  “cầm lấy đi, hai ngày nữa tới đó, đem tiền xài hết…”

Cởi áo khoác mỏng bên ngoài ra, chỉ mặc trường bào, Linh Nguyên mặt có chút không hiểu.

“Đem thuốc giải rượu toàn bộ mua hết, nói ngươi muốn toàn bộ…” Cố thập bát nương nói tiếp, “ Có nhiều mua nhiều, có ít mua ít…Đưa tiền này cho bọn hắn làm tiền đặt cọc…”.

Nói lời này, mặt nàng hiển hiện nồng đậm tiếu ý.

“ …Bọn hắn sẽ vì đơn hàng này mua rất nhiều nguyên liệu…,mà qua năm, nguyên liệu so với năm nay càng muốn cao hơn…”, Nàng cười nhìn Linh Nguyên nói: “Sau đó ngươi liền có thể khôi phục thành Linh Nguyên..”

Linh nguyên khóe miệng giật giật, ánh măt nhìn nửa túi vàng lá… Đây có nghĩa là túi vàng này hoàn toan để đùa nghịch….như vậy, trừ làm cho hiệu thuốc bắc thêm chút phiền toái, Cố Thập Bát Nương nàng hoàn toàn vô lợi…

Hiểu rõ tâm tư hắn, Cố Thập Bát Nương cười, giải thích nói: "Sang năm mới dược liệu đều hiếm…Thuận Hòa Đường tham lợi, tiếp nhận đơn mới, nhất định phải gom tiền để nhập hàng bào chế thuốc…Bọn hắn trông cậy ngươi tới mua viên thuốc để…”

“Ta lại bỏ cọc, không mua, tuy mất tiền cọc, nhưng bọn hắn sẽ thiếu tiền, bọn hắn sẽ thiếu rất nhiều tiền.” Linh nguyên gật đầu nói, nhưng vẫn không minh bạch, như vậy có ý nghĩa  gì?

Bất quản thế nào bọn hắn vẫn là ném tiền cho Thuận Hòa Đường, mất trắng hết tiền.

“Nợ quá năm” Cố Thập Bát Nương cười nói, ánh mắt nhìn tiểu viện xem hướng Thuận Hòa Đường.

"Đã là cuối năm.. cần phải giết heo ăn lễ" nàng lại nói.

Này thuần túy tổn hại người không lợi mình, Linh nguyên thầm nghĩ.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, tựa hồ nghe lòng hắn nói, nhẹ nhàng thở hắt ra, “ …chỉ cần có thể tổn hạn đến hắn…Thẩm gia , chính là có lợi cho ta…”

Thấy thiếu nữ nồng đậm bi thương, Linh Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn lên Cố Thập bát nương mắt đen nhánh, vầng trán trắng ngần, đôi mắt giống như giếng sâu thẳm. Đây là tài năng thể hiện qua tâm nhãn…Linh nguyên không khỏi nghĩ đến lão giả trước thôn, trải qua nhân gian biệt ly và khó khăn , dần dần già đi, mỗi ngày chỉ ngồi tại gốc cây đại thụ đầu thôn, nhìn hết thảy trước măt, vô kinh, vô hỉ, vô ưu, vô tư, hết thảy mọi việc  trong mắt hắn đều như đã chết…

Phát hiện Linh Nguyên nhìn mình, Cố Thập Bát Nương rũ mắt xuống, mắt khôi phục ánh nhìn, nàng nhìn Linh Nguyên cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt

“Hơn nữa, qua năm người khác đã giết hết heo, chúng ta lúc đó nên đi ăn thịt…” Cố Thập Bát Nương nói.

Nàng nói chúng ta…não Linh Nguyên nhảy dựng, tránh đi tầm mắt rốt cục không nhẫn xuống dược nhìn xuống thân hình người thiếu nữ, Cố Thập Bát Nương đã từ bên cạnh hắn, đi ra ngoài.

"Còn có” Đi đến ngưỡng cửa, Cố Thập Bát Nương quay đầu cười, ánh mắt nhìn lên hắn quét mắt “Y phục đẹp, nhìn rất được!”      

Linh nguyên ngậm môi, vẻ mặt tự tại, Linh Bảo lúc này ôm giấy dầu bao từ trong nhà đi ra, nghe đến cũng nhìn ca ca, lộ ra tiểu răng khểnh cười.      

"Uh, thực hết sức hảo xem..." Nàng gật đầu nói, "Cám ơn tiểu thư."      

Bị hai nữ hài tử trêu ghẹo, Linh Nguyên rốt cục đỏ da mặt, hừ một tiếng, xoay người vào trong nhà đi.      

"Linh Bảo cũng rất đẹp." Cố Thập Bát nương nhìn thân tân y của Linh bảo, ôn nhu mỉm cười.      

"Cám ơn tiểu thư." Linh bảo lại một lần nữa cảm ơn, đem tay lấy giấy dầu bao đưa qua, mang mấy phân e lệ rụt rè, "Này là bánh mật Linh Bảo làm, mong rằng tiểu thư không muốn ghét bỏ, mang về phu nhân nếm thử..."      

"Linh bảo thực giỏi giang." Cố Thập Bát nương cũng không có chối từ, duỗi tay cầm, cười khoa nàng.      

Linh bảo hồng mặt nhìn mũi chân chính mình.

"Sang năm đến nhà ta chơi, các ngươi ở chỗ này cũng không có người quen..." Cố Thập Bát nương duỗi tay vỗ đầu nàng, cáo từ đi.

Nhìn thiếu nữ ly khai, Linh bảo hơi hơi chu miệng, mò mò tóc mình "Rõ ràng chỉ hơn ta cùng lắm hai tuổi... Sao lại đối với chúng ta như một dạng hài tử…” Linh Bảo than thở, quay đầu xem lại đứng ở ngưỡng cửa linh nguyên, "Ca ca, ngươi nói phải hay không a?"      

"Tiểu thư cùng chúng ta có thể một dạng sao?" Linh nguyên thùy khóe miệng giáo huấn muội muội.      .

"Đúng vậy, tiểu thư cùng chúng ta thế nào có thể một dạng..." Linh bảo lại thoải mái, cười a a vội đi.      

Linh nguyên đứng ở trên bậc cửa, vọng ngưỡng cửa vẫn không nhúc nhích, đôi môi mỏng trước sau như một hết sức khép kín, cơ hồ thành nhất sợi dây.      

Hắn cùng nàng là thân phận không giống nhau, không giống nhau chính là không giống nhau...      

Dù gần cũng là cách nghìn vạn dặm...      
Cố Thập Bát nương khi về đến nhà, không thấy Tào thị, Cố Hải ở trong phòng bếp giá cười, tháo giặt đệm giường chăn mền đơn tử.      

"Nương đâu rồi ?" Cố Thập Bát nương đi qua cấp ca ca chuyển đơn tử, một mặt vấn đạo.      

Sắc trời không sớm, Tào thị hằng ngày rất ít đi ra ngoài.      

"Đi tống từ đường tế phẩm." Cố Hải đáp, "Nên trở về."

Cố Thập Bát nương nga thanh âm, , chỉ là tổng cảm thấy tâm lý bất an, rốt cục vẫn là không bỏ xuống được.      

"Muội đi đón nương, sắc trời không tốt lắm." Nàng cất lời, cầm cái ô liền ra cửa.

Cố Hải ở phía sau cười cười, nương như vậy đại nhân, muội muội coi nàng như hài tử bình thường, nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn muội muội khoác áo đi ra khỏi nhà.      

Đến từ đường chính là đi qua phía sau nhà Cố Nhạc Sơn, xuyên qua rừng mai có thể đến, đi đến rừng mai, Cố Thập Bát Nương không khỏi chậm lại, tuyết trong suốt, hương mai từng trận, khiến người ta hết sức vui vẻ thoải mái.

Một đời trước nàng cũng từng đến nơi này, lại chưa từng thấy cảnh sắc đẹp đến thể, có lẽ bởi vì tâm cảnh bất đồng Cố Thập Bát Nương đi dạo thêm vài bước, đứng ở vị trí tối cao, lẳng lạng nhìn cảnh trí quanh vườn, nhìn thấy một nữ tử vội vàng đi tới, mặt còn quay đầu nhìn phía sau một chút Cố Thập Bát Nương nhận ra đó chính là Tào thị, mặt không khỏi lộ tìa cười, đang muốn nhấc chân chào, lại thấy phía sau Tào thị một người, không khỏi ngẩn người ra.

Người tới ục ich, cẩm y hoa phục, lại mặc một kiện áo chồn bạc, vội vàng đuổi theo sau Tào thị. Tào thị thấy người tới, bước chân càng thêm nhanh.

Đứng tại chỗ cao, Cố Thập Bát Nương ngẩn ra sau đó não trung oanh một tiếng, thân thể không thể ức chế run lên.

Tới! tới! nên tới vẫn là tới! kiếp trước tồn tại, người như trước tồn tại! không quản các nàng cảnh giới cùng kiếp trước hoàn toàn bất đồng...      

Cố Bảo Tuyền! Tên súc sinh! Cố Thập Bát nương nắm chặt tay lý dù, hướng Tào thị tới phương hướng chạy như điên.      

Mà lúc này đồng thời,nam nhân muốn duỗi tay nắm chặt Tào thị, đột nhiên dừng lại, rừng mai chợt vang lên bọn nư tử cười đùa, mơ hồ thấy bóng dáng người thất thất bát bát lắc lắc mà tới.      
Nam nhân xoay người lui về, Tào thị thần tình sắc mặt trắng bệch ,kinh hoàng chạy đi như bay, thế nhưng cùng Cố Thập Bát nương lướt qua nhau không có thấy.      

Nhìn Tào thị rất nhanh biến mất, sắc mặt trắng bệch Cố Thập Bát nương há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có gọi ra tiếng. Thời điểm này mẫu thân nhìn thấy nàng hội càng lúng túng đi?      

Nàng từng ngụm từng ngụm thở sâu tới giúp chính mình bình phục lại, nhưng thân thể như trước run rẩy bình thường, nàng không khỏi ngồi ở trên mặt đất, hai tay chống chỗ ở phía trước để tránh té xỉu.      

Tuyết lạnh lập tức thông quá ngón tay truyền khắp toàn thân, cũng nhượng nàng tỉnh táo lại, tầm mắt nàng phương hướng nam nhân rời đi, cắn chặt môi dưới.      

Thu thập mai hoa thượng tuyết bọn thị nữ vui cười đến gần, Cố Thập Bát nương thâm hút mấy cái khí, rất nhanh né qua phía sau cây mai, bầy thị nữ không thấy bóng dáng nữa, mới chậm rãi đi ra, nàng chăm chú vào phương hướng nam nhân rời đi, tựa hồ tầm mắt có khả năng nhìn thấy tầng tầng điệp chướng...'      

Cố Bảo Tuyền, vai vế trong tộc rất cao, hắn gọi tộc trưởng hiện tại Cố Trường Xuân một tiếng đường ca, gia tài bạc triệu, con cháu đông đảo, thích làm việc thiện, có danh có tiếng. Nếu không như vậy, một đời trước hắn đối với nương làm ra việc như thế, làm sao có thể toàn thân mà lui, còn làm như là hắn bị hại, lòng đầy oan khuất...      

Tay nàng gắt gao nắm chặt lại thành một nắm đấm, móng tay dài đâm vào trong thịt, có giọt máu rơi xuống dưới mặt đất đầy tuyết đọng, nở ra diễm diễm những bông hoa máu.

Có người có thể chết, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không là Tào thị!

Cũng còn may mắn trời tối rồi, lại tới gần cuối năm, rừng mai vắng người, nếu để những người khác thấy chuyện, đối Tào thị, đối chính mình đều không tốt.      

Cố Thập Bát nương thở hắt ra, xoay người muốn đi, một thân ảnh lại xuất hiện ngay trước mắt.      

Tâm tình khẩn trương cao độ, Cố Thập Bát Nương không khỏi lui về phía sau mấy bước, đụng vào trên thân cây mai, tuyết đọng phốc phốc rơi xuống trên đầu.

"Ta nói các ngươi thế nào đột nhiên biến kiên cường, thì ra là thế a..."      

Phía dưới gốc mai đại thụ, một thiếu niên đứng thẳng mỉm cười nói, tay ôm vài cuốn sách, áo bào mỏng hơi dính bùn, từng bước từng bước tới gần.      

"Nguyên lai là tìm đến chỗ dựa vững chắc..." Hắn tới gần, cách Cố Thập Bát Nương hai bước dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ hiển hiện nụ cười quỷ dị, "Này giúp các ngươi một nhà chính là ăn uống không lo..."      

"Cố Ngư..." Cố Thập Bát Nương nhìn thiếu niên trước mắt quen thuộc lại xa lạ, ngơ ngẩn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh