Chương 84: Giao phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanhfuong

Thấy tiểu cô nương kêu tên mình, Cố Ngư cũng không thấy có gì ngạc nhiên, ngược lại hiện lên một tia oán độc.

Hắn đứng cách mấy bước, bờ môi hiện lên một tia cười thanh lãnh. Hắn biết chuyện xưa của mình tại Cố thị tộc đã lưu truyền rộng rãi, không ít hài tử đều biết hắn là tiện chủng của Cố nhạc Sơn…

"Ngươi biết ta sao?” hắn đạm đạm nói, mang khinh thường nồng đậm, nhìn Cố Thập Bát nương kinh hách quá độ mà phát ngốc.

"Trở về nói với ca ca ngươi, đừng nghĩ rằng làm ra một thiên văn là giỏi lắm, hắn phải là người chiếm tiện nghi người khác mà thôi…” Cố Ngư nói.

Câu này rơi vào tai Cố Thập Bát Nương, thân thể nàng liền không khỏi run lên.

"Câm mồm!!” Nàng thấp giọng quát, ánh mắt thẳng tắp nhìn thiếu niên trước mắt.

Tựa hồ như không đoán được tiểu cô nương phản ứng như vậy, Cố Ngư có chút ngoài ý muốn. Hắn cho rằng tiểu cô nương phải quỳ xuống đất khóc lóc hoảng kinh mới đúng. Xem ra Cố gia huynh muội quả thật không giống với ấn tượng trước kia.

“Nga,,,” Mi hắn hơi nhíu, khoé miệng ngưng cười, “Ta còn quên một câu, các ngươi làm gái còn mơ lập đền thờ trinh tiết."

Cố Thập Bát Nương đã chấn kinh, nàng không dám tin nhìn thiếu niên trước mắt, tựa hồ hắn với gia đình mình có chút cừu hận?

“Ta cũng muốn nhìn xem, những người khác khi nhận rõ chân diện, các ngươi còn có thể làm ra bộ dáng thanh cao nữa không?" Cố Ngư lạnh lẽo cười nói: “Cái gì bảy bước thành văn, cái gì rửa mắt tiếp quản tiệm hương liệu, bất quá các người bám víu cành cao mà thôi, tiện nhân chính là tiện nhân, không nhắc các người còn tưởng mình ..” Lời nói thật ác độc.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn không khỏi tựa người vào thân cây, tuyết mùa đông rơi lất phất, bao phủ khắp cả hai người.

Tựa hồ giữa hai người họ có cừu hận không đội trời chung, chính là cho dù cả kiếp trước và kiếp này, gia đình nàng cùng Cố Ngư cơ bản không hề cùng xuất hiện, trên đường gặp nhau cũng là nhận thức không sai, sao lại…

Cố Thập Bát nương nhìn hắn, nắm chặt cổ áo, không thể tin tưởng, hô hấp gấp gáp. Cừu hận sao? Vì cái gì? Bởi vì hắn là nhi tử Cố Nhạc Sơn sao? Mà nàng chấn kinh nhất là, hắn nói người khác nhận ra chân diện …

Thiếu niên này không nói giỡn, hắn là nói thật.

Cố Thập Bát nương thấy cổ họng ngẹn lại “ Cố…Cố Ngư…đường ca…”.

Cố ngư lắc đầu, sợi tóc trên mặt đung đưa theo, hắn cười: "Ngươi kêu ta đường ca…ngươi kêu ta đường ca…” Hắn dùng ngón tay thon dài chỉ chính mình, mặt mang nồng đậm trào phúng.

"Đừng cùng ta giả mù sa mưa, ta Cố Ngư vô công bất thụ lộc không dám nhận, loại người nheu các ngươi..." Thiếu niên mắt liếc nhìn nàng, mang mấy phần ngạo khí, "Không xứng...." Nói xong, xoay người mà đi,cất lên tiếng ca du dương vang xa.

Hắn xướng là Kinh Thi Thái Vi, này ca khúc ưu thương đứng đầu, nhưng lúc này từ trong miệng thiếu niên này xướng ra, lại mang mấy phần rét lạnh, nghe lên thập phần quái dị.

Kiếp trước Cố Thập Bát nương đối với Cố Ngư vô cùng sùng kính, sùng bái nghe được âm thanh như tỉnh lại, nhìn bóng dáng thiếu niên đi khuất, nghĩ lại những lời vừa rồi như sấm bên tai, mặt càng lúc càng ngưng trọng. Bất luận thiếu niên này có thể huy hoàng đến thế nào trong tương lai, nhưng trước mắt mà nói, hắn đang uy hiếp nàng. Không quản trong đó có sự hiểu lầm gì, nhưng chỉ cần có người thấy sự việc, họ sẽ không thể không phán đoán, mà phán đoán này vô ý một chút chính là bùa lấy mạng Tào thị.

Nàng chỉ nghĩ muốn đối phó tên súc sinh Cố Bảo tuyền là có thể thay đổi vận mệnh, nhưng không nghĩ đến nửa đường hiện ra một người khác, mà càng không nghĩ đến đó lại là Cố Ngư Cố Ngư, cái tên một đời trước mang đến cho Cố Thập bát nương rung động thật sâu cùng với niềm sung sướng, loại cảm giác này vừa mới tới, nhưng hiện giờ dã tan thành mây khói.

Rất rõ ràng, thái độ của tiểu tử này đối với gia đình nàng không hề tốt, Cố Thập bát nương thậm chí còn thấy trong mắt hắn sự chán ghét nồng đậm Hắn nói hắn muốn mọi người đều biết việc này.

Cố Thập Bát nương không khỏi nắm chặt cổ áo một lần nữa, cảm giác hô hấp khó khăn, lời đồn đãi, nhất là loại lời đồn đãi này, hơn nữa là vào lúc này, một khi truyền ra, gia đình nàng sẽ rơi vào cảnh ngộ nào có thể nghĩ là biết.....

Nếu như có người tiếp tục làm lớn chuyện, các nàng nhất định sẽ bị xua đuổi khỏi gia tộc, như vậy, Tào thị sẽ định sẽ vì thanh bạch tự sát, hết thảy, hết thảy đều trở lại vận mệnh như cũ…

Nàng vừa mới có ý nghĩ đối phó Cố Bảo Tuyền, liền có người đột nhiên xuất hiện đưa ra uy hiếp, vận mệnh đang trùng hợp chăng?

Bất quản là ai, chỉ cần uy hiếp nàng, đó chính là địch nhân.

"Cố Ngư." Cố Thập Bát nương bước đến trước mặt, nhìn bóng lưng phía trước, chậm rãi nói: “Nghe nói, mẫu thân ngươi lúc trước hạ dược mị hoặc đại bá phụ, không biết có phải là thật không?”

Thanh âm mềm nhẹ, chậm rãi, mang mấy phần hiếu kỳ, giống như tiểu nữ nhi đang nói chuyện phiếm.

Tiếng ca liền im bặt, ngừng lại , thiếu niên phía trước đứng thẳng lưng, hắn đột nhiên xoay người lại, mắt dài nhỏ u ám.

"Ngươi” Cố ngư giận tím mặt, tuy hắn lai lịch không tốt, trong lòng hắn cũng nghĩ như thế, nhưng, bất quản thế nào hắn cũng là nhi tử Cố Nhạc sơn, cố thiếu gia, như vậy, lời nói này còn không ai dám nói ra trước mặt hắn, hơn nữa còn nhẹ nhàng như vậy. Câu nói này của Cố thập bát nương đụng chạm đến địa phương không thể chạm trong lòng hắn.

"Tiện nhân!!” hắn đột nhiên bước vài bước phẫn nộ quát.

Cái khuôn mặt luôn ôn hòa, khom lưng khụy gối của thiếu niên đột nhiên tản ra cỗ bạo khí, tức giận. Lai lịch, thủy chung là nghịch lân của thiếu niên này, đây là nguồn lực lượng khích lệ hắn, nhưng cũng là nhược điểm của hắn.

Cố Thập Bát Nương thần sắc không biến, không chút tránh đi ánh mắt căm tức.

"Sự việc không chính mắt gặp , lại nói khác đi cũng là bình thường của con người!" Nàng thản nhiên nói.

Thiếu niên cuồng nộ nghe vậy cười lạnh một tiếng. Hắn lập tức minh bạch tâm tư thiếu nữ này, thế nào? Không phải là mơ tưởng cảnh cáo hắn, sự việc vừa chứng kiến không đúng mà thôi. Tiểu nha đầu này quả thật có chút tâm tư. Tuy rằng minh bạch tâm tư của nàng, Cố Ngư cũng có cách ứng đối nàng, nhưng không biết vì sao lời nói bị chặn ở ngực không nói lên lời.

Nhìn thiếu niên sắc mặt xanh mét, Cố Thập Bát nương không hoảng không e ngại, bước vào gần hắn ba bước, hai người cách nhau không quá một bước   chân. Một cao một thấp, bốn mắt nhìn nhau.

"Quân vương thành thượng dựng thẳng hạ cờ, thiếp tại thâm cung nào được biết. Mười bốn vạn nhân tề giải giáp, nhưng không một người là nam nhi." Cố Thập Bát nương thản nhiên nói, thu hồi ánh mắt, lui về phía sau mấy bộ.

Cố Ngư nhìn nàng, cũng không có nói chuyện.

"Trên đời này, làm nữ tử nếu không cẩn thận chút, không thể nói được, biện giải không được," Cố Thập Bát nương cũng không nhìn hắn, u u thở dài đạo, "Hoa thanh nước ao mã ngôi thổ, tẩy ngọc chôn hương tổng nhất nhân a."

Khoảng khắc trầm mặc sau đó, Cố Ngư cười khẽ. Khí tức cuồng bạo nhất thời tan đi, tựa hồ trước giờ không có xuất hiện qua.

"Ta không biết Cố tiểu thư cũng có thể xuất khẩu thành thơ." Bờ môi hắn nở một tia cười, xoay người mà đi.

Ra đến Mai viên , Cố Ngư sôi trào mới chân chính bình phục lại, hồi tưởng sự việc mới vừa rồi, nội tâm không khỏi kinh ngạc vạn phần. Tiểu cô nương này chỉ nói một câu nhắm đúng nhược điểm của hắn, hoàn toàn nắm được tâm tư hắn…

Trong nháy mắt, chỉ hai ba câu , sao tiểu cô nương này làm được? Trước là lợi dụng xuất thân hắn, khơi mào lửa giận của hắn, nghĩ lại, rồi biểu đạt với xuất thân của hắn, với mẫu thân hắn đồng tình, trong đó tuy không có nửa câu biện giải, nhưng chỉ cần hắn tự biện giải cho mẫu thân cũng chính là hắn đang biện giải cho mẫu thân của nàng.     

Hắn không thể phản bác nàng, khiển trách nàng, không thể nghi ngờ đó là khiển trách chính mẫu thân mình.

Cố Ngư nắm chặt tay, nhớ tới một câu nói của Cố Thập Bát Nương kích hắn nói hắn cũng tin tưởng mẫu thân làm vậy. Hắn từng hận mẫu thân, vì sao không kiểm điểm chút, vì sao muốn sinh hạ hắn, nhượng hắn thân như vậy hèn mọn đê tiện…

Nhưng thiện ha không ai không yêu mẫu thân mình, nhiều đêm khuya vắng vẻ, cuộn tròn người ôm gối mẫu thân lưu lại, vẫn cảm thấy giống như mẫu thân vẫn ở bên, thật ấm áp…

Có lẽ chính như cô nương kia đã nói, hành vi mẫu thân là của một người nữ tử bình thường, có chút không thể biện bạch được, dù người sai là nam tử, thì người bị bêu danh vẫn là nữ tử,..

Hắn quay đầu lại, mơ hồ gặp sắc áo khoác của tiểu cô nương đang chậm rãi bước đi. Tuy rằng chán ghét một nhà này có cơ hội tốt, nhưng Cố Ngư hắn còn sợ thiếu cơ hội sao? Cơ hội, hắn đã từng không có, nhưng rất nhanh hắn liền có nhiều vô cùng vô tận cơ hội, hắn phải từng bước từng bước giẫm đạp mọi người xuống bùn, phải trả giá thật nhiều.

"Liền không có sự việc này, ta với các ngươi là một dạng người, các ngươi nhất định không được như ta” Hắn mang mấy phần ngạo khí nói: “Chúng ta cứ chờ xem”.

Nói xong xoay người đi nhanh, không dừng lại.

Cố Thập Bát Nương ra khỏi mai viên, Cố Hải đã tìm tới, Tào thị đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt rất khó xem.
     
"Ngươi đi tìm ta? Ta thế nào thế nào không..." Nàng mang mấy phần bất an hỏi, đôi mắt cũng nhịn không được đỏ lên.      

Việc này nếu bị nữ nhìn thấy, nàng…nàng còn có mặt mũi để sống sao…..      
Cố Thập Bát nương nhìn ca ca cùng nương dí dỏm mỉm cười.      

"Con xem hoa mai nở đẹp mắt, liền tham lam xem thêm vài lần. Con đi đến Mai viên bên trong, thì phát hiện trời đã tối rồi..." Nàng mang mấy phần ngượng ngùng nói.      

Tào thị sắc mặt hơi bình tĩnh lại, vuốt ve đầu nữ nhi, gượng cười nói: "Trở về lâu như vậy, còn chưa có đi xem qua, ngày tết hoa mai nở càng đẹp, chúng ta... Chờ ca ca con mang con đi du ngoạn cho thật đã."      

Tào thị vốn định nói chúng ta, nhưng nghĩ đến mới sự việc vừa rồi, không khỏi xấu hổ cùng kinh sợ, nếu chúng phụ nhân gặp sự việc này, đều cảm thấy chính mình sai, nếu mình không ra cửa, an thủ quy định không ra cổng trước, không bước cổng sau, cũng sẽ không đưa đến tai họa như thế, thế là quyết định chủ ý không tiếp tục ra khỏi cửa.

Cố Thập Bát Nương nhìn thấu tâm sự của mẫu thân, cúi đầu vâng dạ      

Cố Hải lướt tầm mắt ở trên người của muội muội và nương, tổng cảm thấy nơi nào không đúng, nhưng muội muội không nói, hắn cũng không có hỏi.      

Mấy ngày trôi qua, không nghe thấy bất kỳ lời không tốt đồn đại truyền ra, Cố Thập Bát Nương hồi hộp suy nghĩ  chí ít tạm thời Cố Ngư sẽ không sinh sự. Bất quá, nghĩ đến Cố Ngư nàng vẫn là chan chứa nghi ngờ.      

Thế nào đối với gia đình mình như có vậy thâm thù vậy?      

"Ca ca, ca cùng Cố Ngư ra sao? Hắn là người như thế nào?" Ngồi tẩy dược Cố Thập Bát nương hỏi.      

Học đường đã nghỉ đông, Cố Hải trừ ôn tập công khóa, liền giúp nàng.      

"Cố Ngư?" Cố Hải nhăn nhíu mi, "Tuy rằng thường thấy nhưng không quen," hắn bĩu môi, "Phía sau Cố Lang, một bộ dạng chó săn, vâng vâng dạ dạ, không có cái gì đặc biệt."

Cố Ngư hôm nay ở trước mặt nàng và Cố Ngư mỗi ngày Cố hải gặp, ấn tượng hoàn toàn bất đồng. Cố Thập Bát Nương cười cười, có chút suy nghĩ, xem tới cùng, Cố Ngư này cũng là người che giấu bản thân.      

"Hắn đọc qua thư không?" Cố Thập Bát nương hỏi.      

Cố Hải lắc đầu, "Hắn đi nơi nào đọc sách, nhiều nhất cũng là thư đồng của cố lang mà thôi, bất quá, mấy bài học của Cố lang là do hắn làm…..." Nói gật gật đầu, "... Cũng không cái gì đặc biệt, chính là trình độ của cố lang..."      

Trình độ của Cố lang? Cố lang trình độ thi tú tài thi không đậu, còn liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên?      

Này người, tuyệt sẽ không chỉ là trình độ Cố Lang      

Cố Ngư, tới cùng là một người như thế nào? Cố Thập Bát nương ngưng thần trầm tư.      

Một đời trước, Cố Ngư ở thời điểm này đã sớm tiến vào học đường đọc thư, nhưng bây giờ lại đến hiện tại cũng không có. Cũng bởi vì chính mình sống lại, không chỉ thay đổi vận mệnh người nhà mình, người khác cũng phải nhận lấy ảnh hưởng. Chí ít cho tới bây giờ, Cố Ngư vẫn là không có tiến học đường,có phải hay không là tương lai liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên cũng sẽ không xuất hiện?      

Cho nên Cố Ngư mới như thế hận gia đình mình? Cố Thập Bát nương quơ quơ đầu, đuổi cái ý nghĩ hoang đường này đi, hắn không biết chính mình sống lại, hắn cũng không biết tương lai vận mệnh chính mình...      

Vận mệnh sẽ thay đổi sao? Cố Thập Bát nương mắt ánh lên hưng phấn, trước mắt mà nói đại vận mệnh phương hướng đều không có thay đổi, nếu như Cố Ngư vận mệnh biến, cũng là nói vận mệnh chẳng phải không thể thay đổi?      

"Ca ca, nhiều chút chú ý Cố Ngư." Cố Thập Bát Nương thấp giọng nói.      

"Thế nào? Hắn nhưng khi dễ muội sao?" Cố Hải lập tức vấn hỏi.      

Cố Thập Bát Nương cười, nhìn ca ca lắc đầu, một mặt châm chước nói: "Muội chỉ là cảm thấy người này không đơn giản... Hơn nữa hắn đối với chúng ta có chút thành kiến."      

Cố Hải đối với lời muội muội nói có chút không lưu tâm, Cố Ngư sao?      

"Người một nhà này ai đối với chúng ta không có thành kiến chứ, muội muội, đừng lo bọn hắn." Hắn nói, một mặt quơ quơ quả đấm, "Hắn nếu là khi dễ muội, ca ca ta sẽ đi đập hắn, đừng nghĩ ca đánh không tốt, vừa nhìn thấy hắn ca sẽ đấm quả đấm của ca vô đùi hắn."      

Cố Thập Bát Nương cười, lại dặn bảo ca ca mấy câu, không muốn đánh nhau, kết thúc đề tài này.      

Tuy rằng Cố Hải miệng không nói cái gì, nhưng nàng biết, sau phiên nói chuyện này, ca ca nhất định sẽ chú ý danh tự này nhiều hơn mấy phân.      

Mười bảy tháng chạp, Cố Thập Bát Nương tiến đến chính thức bái phỏng Vương Nhất Chương mấy người. Lần này bái phỏng, Vương Nhất Chương hành trình về nhà chậm lại, bất quá này tâm tư không có uổng phí, chính như Vương Nhất Chương sở hi vọng như thế, so với người khác, Cố Thập Bát nương đối bọn hắn càng thêm thân thiết chút.      

Khách sáo vài lần sau đó, Vương Nhất Chương đề xuất sang năm muốn một số loại dược liệu lớn,nhìn hắn liệt ra danh sách, Cố Thập Bát nương có chút chần chờ, trong này có một bộ phận dược liệu bào chế nàng làm còn không phải rất chắc tay, huống chi từ khi minh bạch duyên cớ, nàng nghĩ rất nhiều chuyện, cũng làm cái quyết định.      

"Vương lão tiên sinh, có một chuyện ta muốn trình bày, " Cố Thập Bát nương trầm tư một khắc nói.

Q
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh