Chương 85: Tìm cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: thanhfuong      

"Cố nương tử xin cứ nói đừng ngại." Vương Nhất Chương lại cười nói.      

"Dược ta có thể bán cho ngươi, nhưng không phải là danh hào Lưu công” Cố Thập Bát Nương nói.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Vương Nhất Chương cùng với Vương Hồng Bân đều là cả kinh.      

Không phải danh hào Lưu công, mọi người còn tranh đoạt cái gì a.      

Cố Thập Bát Nương tự nhiên cũng biết, cười cười, xem Vương Nhất Chương, thi lễ nói: "Hơn một lần, ta bán dược liệu cho Quý đường chắc hẳn lão tiên sinh ngươi cũng thấy đi?"

Vương Nhất Chương không biết nàng muốn nói cái gì, nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu.

"Lấy vương lão tiên sinh nhãn lực, thấy ra chút gì đi?" Cố Thập Bát nương cười nói.      

Vương Nhất Chương nghe vậy ngẩn ra, nhìn trước mắt tiểu cô nương thần sắc thản nhiên, liền vê râu cười nói: "Không giấu tiểu nương tử, có mấy phần dược làm hơi có chút mới mẻ...."      
Hắn không có nói tiếp, Cố Thập Bát nương cười tiếp nói chuyện đầu.      

"Vương lão tiên sinh, " nàng cười nói, "Nói chuyện thực là quá khách khí, kỳ thật là mấy phần dược liệu làm cùng lưu công thủ nghệ không giống đi?"

Đã chính nàng thừa nhận, Vương Nhất Chương cũng không tiếp tục giả vờ, cười gật đầu.      

"Chắc hẳn là tiểu nương tử có cách làm khác." Vương Hồng Bân cười nói. .

Cố Thập Bát nương hé miệng cười, khoát tay nói: "Vương chưởng quầy nói đùa, kỳ thật là ta học nghệ không tinh mà thôi."      

Vương Nhất Chương hòa Vương Hồng Bân liếc nhau, đồng thanh nói: "Tiểu nương tử khiêm tốn hiếu học, không xấu hổ là danh sư cao đồ."      

Cố Thập Bát nương cười khổ một tiếng, suy đoán bọn hắn là do ấn tượng trước đây,  lúc này trực tiếp nói mình không phải lưu công đồ đệ, bọn hắn cũng chỉ biết cho rằng mình khiêm tốn mà thôi, thế là liền lời ít mà ý nhiều đi thẳng vào vấn đề.      

"Sự tình là như vậy, ta tuy rằng học một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng học nghệ không tinh, bởi vậy tạm thời không dám tiếp tục dùng danh hào sư phó chế dược, ngươi cũng biết, ta đã không tiếp tục bán dược, nếu như Vương chưởng quầy coi trọng thủ nghệ, còn muốn mua dược của ta, nay, ta đa tạ vương chưởng quầy, nhưng dược chỉ có thể lấy danh hào Cố nương tử bào chế, nếu có một ngày ta học nghệ tốt, mới dám không nhục sư danh." Nàng đứng lên, nhìn Vương Nhất Chương, Vương Nhị Bân thi lễ nói.      

Xem sắc mặt hai người kinh ngạc còn có chút nghi ngờ, Cố Thập Bát nương lại lặp lại một lần. Kỳ thật từ sau khi gặp lại Bành Nhất Châm, nàng đã không tiếp tục bán dược, chí ít trước mắt mà nói, nàng không quyết định dùng danh hào Lưu công cao đồ để bán dược, tính chứng thực này quyển sách là sách của Lưu công, nhưng vẫn muốn gặp lão nhân bán dược giả, hỏi một vài sự việc, mới có thể tiếp tục làm việc. Càng huống chi, nàng cũng tuyệt không tin tưởng chỉ bằng quyển sách, nàng làm được dược liền thực ngang với trình độ Lưu công.      

Vương Nhất Chương nghe vậy thần sắc như thường, cười nói: "Vậy đều nghe tiểu nương tử phân phó."      

Vương Hồng Bân muốn nói lại thôi.      
"Không biết thân thể Lưu công lão nhân gia có hảo?" Trước khi chia tay, Vương Nhất Chương rốt cục hỏi ra vấn đề mọi người đều nghĩ, "Không biết có phương tiện bái kiến hắn lão nhân gia không?"      

Hảo, hảo thật sự, mỗi ngày đều nằm ở trên giá sách trong nhà nàng, Cố Thập Bát nương cười khổ.      

"Lão nhân gia ra môn, " nàng có chút vô lại cười nói, "Nói thật, ta cũng không biết hắn thời điểm trở về, đi nơi nào cũng không nói....."      

Nàng nói là bán giả dược lão nhân, nhưng Vương Nhất Chương nghe lại mặt hiện hớn hở.

“Lão nhân gia bây giờ vẫn là làm việc như vậy..." Hắn ha ha cười, tựa hồ nghĩ đến cái gì có thú vị chuyện cũ, "Ta tuổi trẻ lúc ấy cùng phụ thân đi bái kiến hắn, từ Cẩm Châu một đường theo tới Tuyền Châu, tuy dễ dàng gặp được, nhưng nói vừa dứt lời chỉ chớp mắt người liền lại đi..."      

"Hắn lão nhân gia tinh thần nhất định rất hảo." Vương Hồng Bân cười nói.      
Cố Thập Bát nương cũng cùng cười, nói: "Vâng, rất hảo."      

Nghe lên thực rất giống lão nhân bán dược giả, trong lòng nàng không khỏi bùm bùm nhảy, không thể đi.....     

 Từ biệt cố gia, vừa lên xe ngựa, Vương Hồng Bân liền bận bịu vấn đạo: "Vậy chúng ta đúng như tiểu nương tử đã nói, bán dược không nói là lưu công bí chế? Ngay cả đồ đệ lưu công cũng không thể nói? Na...."      

Vương Nhất Chương híp mắt dưỡng thần, khoát tay ngăn cấm hắn, nói: "Nhớ kỹ ta lời nói, nàng nói như thế nào, liền làm theo thế đó, làm vậy chỉ có tốt không có chỗ xấu."      

Vương Hồng Bân còn muốn nói cái gì, nghe lời nói này, chỉ phải đáp ứng.      

"Hồng bân a, ta khởi hành về Túc An, Sự việc cần ngươi tốn nhiều tâm sức, cố nương tử là người tuổi trẻ, nơi này quản dược hành cũng còn tuổi trẻ, bây giờ lưu công chế dược tái hiện, nói là hỉ sự cũng là hiểm sự, có thể thành sự cũng có thể bại sự, cần phải đặt  tâm, để ý , để ý vẫn là để ý..." Vương Nhất Chương mở to mắt, chỉnh dung nói.      

Vương Hồng Bân vội vẻ mặt nghiêm túc dạ, xe ngựa đi xa, đối diện có một chiếc xe đẹp mã nhưng không chút nào phô trương lướt qua nhau.      
Ngươid bên trong xe ngựa dùng tay nới lỏng chút áo lông cừu khoác bên ngoài, lộ ra áo bào thêu tinh sảo bên trong. Hai mắt Tín Triều Dương từ trên màn xe chợt lóe lên rồi nhắm lại.      
"Quả nhiên vẫn là Bảo Hòa đường, xem ra bọn hắn cùng vị Cố nương tử này quan hệ rất là tốt." Hắn đạm đạm nói, duỗi tay vuốt ve mũ ngọc, động tác lưu loát tiêu sái, cảnh đẹp ý vui.

Tín Triều Lăng rùng mình một cái, lặng lẽ lại hướng một bên chuyển chuyển, nỗ lực cùng vị công tử tuấn tú này kéo ra cự ly càng xa.      

"Ca...." Hắn vẻ mặt đau khổ, nghe xe ngựa có tiết tấu tiếng vang, "Ta thực phải đi trước cửa nhà người ta quỳ xuống sao?"

Việc này mà truyền ra, Lăng thiếu gia hắn uy danh tại Kiến Khang chỉ có đi quét rác, về sau không cần ra cửa, nếu là một ông già, nói hắn quỳ hắn liền quỳ, coi như hắn kính lão đắc thọ mà thôi, nhưng đây lại là tiểu cô nương a….

Ai, Lăng thiếu gia hắn, sau này chỉ sợ trước mặt các cô nương thanh lâu cũng đừng nghĩ ngẩng đầu.

Tín Triều Dương không trả lời hắn, tay vân vê mũ như đang suy nghĩ chuyên gì đó, xe ngựa tốc độ chậm dần.

"Thiếu gia, đến nhà cố nương tử rồi!”   Gã sai vặt bên ngoài cung kính nói.      

Tín Triều Lăng sắc mặt xám tro, tay cầm đệm ngồi ha ha nhìn Tín Triều Dương như lấy lòng.

Tín Triều Dương nhìn hắn một cái, đứng dậy xuống xe.

Tín Triều Lăng hết cách, chỉ phải cùng đứng dậy, lại bị Tín Triều Dương duỗi tay đè lại.      

"Nói giỡn mà thôi, đệ còn định làm thật à?" Hắn lại cười nói, ánh mắt mang theo mấy phần hài hước.

Tín Triều Lăng nghe vậy sắc mặt cũng không có vui mừng quá đỗi, ngược lại còn thêm mấy phần sợ hãi. Người ca ca này của mình đang cười hòa ái, nhưng hắn cảm thấy chính mình xương cốt đều muốn nhũn ra.      

Hắn buông tha mình sao? Việc này không thể xảy ra, người của Tín gia phạm sai không ít, thiếu gia cũng thế, nô tài cũng thế, người phạm sai mà có thể ở trước mặt Tín Triều Dương không hao tổn mà lui ra, còn chưa có. Không biết hắn nghĩ ra cái phương pháp đáng sợ nào.....      

Tín Triều Dương ấn ấn đầu vai Tín Triều Lăng, tựa hồ không hề phát hiện kinh sợ trên mặt hắn, nói câu ngồi xuống đừng động, rồi chính mình lại xuống xe.      

Ngẩng đầu nhìn biển chữ to trên cửa, Tín Triều Dương mang mấy phần khen ngợi, khẽ gật đầu, nâng tay ra hiệu gã sai vặt cầm danh thiếp gọi cửa.      

Nghe tiếng gọi cửa, Cố Thập Bát Nương đang ở trong nhà đọc sách, nàng cũng đã đoán được ai tới.

Mấy ngày nay, cơ bản đều có người tới, nhưng trừ Bảo hòa Đường, bất kể là ai nàng đều không gặp. Trong lòng nàng, Bảo Hòa đường có chút không giống những dược quán khác      

"Ca ca," nàng đi ra, thấy Cố Hải đã đi tới ngưỡng cửa vội kêu, "Nếu như là tìm ta, nói không gặp."

Cố Hải quay đầu cười nói: "Vâng, tuân mệnh tiểu thư."      

Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, nhìn ca ca đi nhanh, thầm nghĩ là nên mua mấy bà vú già, gã sai vặt. Nương trong khoảng thời gian ngắn là tuyệt đối sẽ không ra cửa, ca ca muốn chuyên tâm đọc thư, nàng cũng bận không rảnh. Chỉ một lần không đưa mẫu thân đi, đã cho tên súc sinh đó có cơ hội, cần ngăn ngừa súc sinh ngấp nghé. Nàng cần thêm nhiều thủ đoạn để ngăn cản vận mệnh, ngăn cản vận mệnh ăn nhờ ở đậu vẫn còn chưa đủ, là không đủ.....

Bên ngoài cửa, Tín Triều Dương nhìn thiếu niên công tử trước mắt, nghe hắn hồi đáp, trên mặt cũngn không có tia thất vọng, mà cung kính chuyển nhượng danh thiếp, cũng không nhiều lời liền cáo lui.

Vừa lên xe, thần sắc của hắn có chút ngưng trọng. Tín triều Lăng càng nhìn, tâm càng nhảy dồn dập.

Cố Nương tử này vậy nhưng không thèm gặp bọn hắn, thấy rõ là mình đã chọc cáu nàng, thôi vậy, chính mình không chết cũng phải lột da…

Thường xuyên nghe thuyết thư nói hồng nhan họa thủy, mỹ nhân cười khuynh thành, hăn đành vì nụ cười mỹ nhân vậy….      

“Ca, ta vẫn là đi quỳ đi." Tín Triều Lăng nói lắp bắp, so với việc da thịt chịu nổi khổ trong tương lai, mất mặt thực không tính cái gì.      

Tín Triều Dương nhẹ nhàng khoát tay, "Mấy ngày nay Cố nương tử cũng không có  bán dược, rất nhiều dược hành bái kiến cũng không gặp, không phải chỉ đối với nhà chúng ta."      

"Nga, như vậy a, nhưng vừa rồi Bảo Hòa đường...." Tín Triều Lăng ngơ ngẩn vấn đạo.      

"Bảo Hòa đường thôi...." Tín Triều Dương có chút suy nghĩ, hướng Tín Triều Lăng, "Ngươi cùng Vương gia thất thiếu gia quan hệ không tệ đúng không?"      

Tín Triều Lăng rất cao hứng. Rốt cuộc hắn không cần tiếp tục dây dưa đề tài Cố nương tử này nữa.

Hắn vội gật đầu liên tục hô có, chợt lại chần chờ nói: "Bất quá, thất thiếu gia cùng ta là một loại người, trong nhà  không cái gì địa vị khụ.... Ta là nói thất thiếu gia trong gia tộc cũng không có làm ăn gì, muốn nghe ngóng cái gì chỉ sợ....."      

Tín Triều Dương mỉm cười, "Không ngại, đó là một cơ hội."      

Nếu hắn đã nói như vậy, liền khẳng định là không sai, Tín Triều Lăng không nhiều lời gật gật đầu, xuyên qua màn xe nhìn khung cảnh phố phường, như đã dỡ xuống đưỡ gánh nặng vậy hắn nhẹ nhàng thở hắt ra.     

"Nga, đúng rồi, muốn nói cơ hội, nhận lỗi với Cố nương tử vẫn là cần thiết hơn“. Tín Triều Dương nhìn hắn ôn nhuận cười nói.      

"A? Vẫn là phải quỳ lạy sao...." Tín Triều Lăng nhất thời ủ rũ, "Sớm muộn cũng phải quỳ, ta hiện tại đi quỳ, có thể được an tâm ăn tết…”

“Quỳ..?” Tín triều Dương lắc đầu cười khẽ: "Triều Lăng, ngươi đừng quên chúng là thiếu gia đại phòng Tín gia”

Ta vẫn là sao? Ta còn thực quên..... Tín Triều Lăng bĩu môi thầm nói.

".. Ngươi mà quỳ, liền đại biểu Tín gia quỳ xuống...." Tín Triều Dương phủi tay chầm chậm nói, trên mặt hắn mang mấy phân ngưng trọng, "Ngươi có sai, chúng ta đóng cửa lại nói, thế nào trách phạt cũng được, mở cửa, chính là người một nhà, đánh mặt ngươi chính là đánh mặt gia tộc chúng ta, vậy thì còn thế nào là gia? Còn thế nào tộc?....."      

Tín Triều Dương khó được một lần nói nhiều như vậy, lại gặp một bên Tín Triều Lăng tư tưởng không tập trung, càng nhìn, sắc mặt càng khó coi, thực là đàn gảy tai trâu...

"Ta nói ca, tới cùng muốn ta làm thế nào, ngươi liền nói thẳng đi." Tín Triều Lăng duỗi tay lau mớ mồ hôi, kinh hoang nói.

“Bất quá tiểu nữ nhi vui đùa ầm ĩ, sau đó sẽ hết ấy mà!“ Tín triều Dương nói ít mà ý nghĩa nhiều      

"A?" Tín Triều Lăng gãi gãi đầu, "Thế là thế nào?"      

"Còn không đơn giản?" Tín Triều Dương nhìn hắn một cái, thần sắc như trước, mắt mang nụ cười, không có nửa điểm xem thường huynh đệ mình, ngược lại vỗ vỗ đầu vai hắn, "Hơn một lần ngươi làm nàng mất thể diện, tiếp theo, ngươi giúp nàng tăng thể diện, không phải sẽ tốt sao?"      

"Thế nào tìm? Người đều không gặp chúng ta...." Tín Triều Lăng hồ đồ lờ mờ.      

"Nhân tâm, rất đơn giản..." Tín Triều Dương cười, không tiếp tục xem Tín Triều Lăng, thân thể hơi hơi dựa vào sau, nheo lại mắt, "Nàng hận ai, chúng ta giẫm người đó, nàng thích ai chúng ta hộ người đó, mà thôi."      

Tín Triều Lăng ngơ ngẩn một khắc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến xem hướng Tín Triều Dương.

"Không... Sẽ không đi...." Hắn lắp ba lắp bắp nói, này sự nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, trước công chúng đánh mắng tiểu mỹ nhân thì thật không chịu nổi. Đối với hắn, danh hiệu Tín Triều Lăng luôn luôn hộ hoa mà nói, quả thực là muốn mệnh hắn a.

Huống chi làm ra sự này, tiểu mỹ nhân hẳn là hận hắn, mà này vị Cố nương tử chỉ sợ đối chính mình cũng không khá hơn chút nào, đương nhiên phương diện khác nói, cũng minh bạch, Tín Triều Lăng ở trong nhà bất quá là không quan trọng gì, không tim không phổi, trắng ra, rõ ràng biểu đạt bọn hắn, lập trường của Tín gia đối với Cố nương tử.      

Chính như Tín Triều Dương đã nói, bất quá là tiểu nhi nữ vui đùa ầm ĩ mà thôi, đối với Tín gia tới nói, Cố nương tử có thể tiêu tan hiềm khích, nhưng chính mình chung quy là tàn....      

Xem bộ dáng Tín Triều Lăng mặt xám mày tro, Tín Triều Dương hơi hơi nhăn nhíu mi.      

"Triều lăng, bất quá là một nữ nhân mà thôi, không cần như thế đi?" Tín Triều Dương chậm rãi nói, thanh âm bình tĩnh tự nhiên, lại lộ ra mấy phân lạnh lùng quả tuyệt.      

"Ta nghĩ Cố nương tử sẽ không như vậy.... Lòng dạ hẹp hòi đi?" Tín Triều Lăng chần chờ nói.      

Tiểu mỹ nhân luôn luôn tâm cao khí ngạo lớn như vậy tại Kiến Khang thành trước giờ đều không  nửa điểm ủy khuất người, đột nhiên bị trước công chúng làm nhục, haiza, tiểu mỹ nhân khả đừng trong cơn tức giận.....      
Tín Triều Dương nhìn hắn một cái, bờ môi hiển hiện một tia cười, "Đừng quên, Cố nương tử cũng là nữ nhi, ngay cả nàng là Lưu công cao đồ, nàng cũng chung quy là tiểu cô nương mười mấy tuổi mà thôi, ghen ghét ghen tị, còn đây là bản tính nữ nhi, liền tính lúc ấy nàng không nói, thậm chí xem thường ngươi, nhưng ta dám cam đoan, trong lòng nàng nhất định là có mấy phần vui mừng, dù mấy phân vui mừng liền xem như nàng cũng khả năng không phát hiện...."            
"Thử hỏi này thiên hạ, có người nào đáy lòng vô tư? Một người không thích bị người khác đem giẫm dưới chân, lần này thống khoái đầm đìa, không quan hệ tới đức hạnh, đó là bản tính con người”      

"Triều lăng, đừng quên ngươi là ai." Tín Triều Dương đạm đạm nói, nhắm mắt lại, không tiếp tục nói      

"Vâng, đại ca." Tín Triều Lăng cúi đầu nói.      

Tháng chạp hai mươi ba, đối với Đại Chu triều, năm mới chính thức bắt đầu, cửa hàng không tiếp tục kinh doanh, quan lại nghỉ, từng nhà giăng đèn kết hoa, bởi vì lão tộc trưởng tang sự, cố gia tộc trung cả con đường có vẻ ảm đạm hết sức, nhưng vẫn có thể từ trên mặt của mỗi người cảm giác tới không khí vui mừng.      

Tộc trung lớn lớn nhỏ nhỏ liên hoan tập hội cũng nhiều hơn, thân áo đen thêu kim tuyến, áo màu tím nhạt hoa cỏ của tào thị đi tiêó khách, lập tức hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.      

"Ngươi xem, ngươi xem." Một người đàn bà dùng tay va vào va vào người khác nói đùa quách thị, "Ngươi xem ngươi tức phụ nhà lão tứ.      

Quách thị nghe đến này cái danh tự, khóe miệng liền nhẫn không được trầm xuống.      

"Có cái gì tốt? Luôn luôn bộ dáng bủn xỉn, cũng không phải không gặp qua..." Nàng nói chuyện hướng bên kia liêu mắt, thanh âm lập tức dừng lại.

Váy xanh, áo hồng cánh sen, Tào thị an tĩnh mà ngồi, tại cả phòng đẹp đẽ, lại không kém cỏi chút nào, nàng ngồi ở chỗ ấy, khí thế ổn trọng nhưng lại không nặng nề, hình dung tươi đẹp lại không thô bỉ.            

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh