Chương 86: Suy tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: thanhfuong      

"Nhìn thấy trang phục không?" Một phụ nhân nhìn một phụ nhân khác trề môi, phụ nhân này mặc trên người kiện gấm bào xanh đen, “Đó là vải từ Giang Hải, thủ nghệ của Vạn tú trai”

Vạn tú trai ở Kiến Khang là cửa hàng có danh tiếng, lưu hành vật liệu may mặc , thủ pháp tuyệt hảo, làm y phục rất được hoan nghênh, có tiền nhưng chưa chắc mua được.

“Vạn tú trai?” Quách thị biểu lộ sự kinh ngạc, mặc một kiện xiêm y của Vạn Tú Trai, chính là một nhà rất có tiền.

Bọn hắn từ đâu có tiền? Chẳng lẽ dĩ vãng là họ giả nghèo?

Còn có hai phụ nhân đang đứng phía sau Tào thị, cẩn thận chia thức ăn và rót rượu. Thế mà còn mua cả vú già hầu hạ?

Cảm giác được cả phòng đầy người nhìn mình chăm chú cùng với xì xào bàn tán, Tào thị có chút đứng ngồi không yên, nàng quay đầu nhìn Cố Thập Bát Nương đang hứng thú ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.      

"Thập Bát Nương, " nàng vô ý kéo góc áo của mình, chất vải lại một lần nữa nhắc nhở nàng giá tiền của bộ xiêm y này, "Nương mặc cái này có phải hay không quá gây chú ý?"      

Cuộc đời nàng vẫn là lần đầu mặc xiêm y tốt như vậy.

"Gây chú ý sao?" Cố Thập Bát Nương quay đầu, hoa tai mặc ngọc ở dưới đèn xẹt qua một tia sáng.

"Nương, chúng ta nghèo không giấu, phú không giấu, chúng ta làm gì để sống qua ngày không giấu, chúng ta rất quang minh chính đại, chẳng sợ người khác nói gì."      

Tầm mắt của nàng hơi hơi nâng lên, đảo qua cả nội đường đèn đuốc sáng trưng, lại một lần nữa xoay đầu hướng về phía bên ngoài. Tộc trưởng đang ở ngoài đại trạch, phía trên sân khấu kịch đang châm ngòi pháo hoa, bắn ra hình dạng hoa sáng, đưa tới một mảnh tiếng hoan hô.      

"Còn nữa, bọn họ nói cái gì, cùng chúng ta cúng chẳng có quan hệ gì cả." Nàng lầm bầm lầu bầu một câu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.      

Yến hội vào thời điểm kết thúc, rất nhiều người chào hỏi Tào thị. Ngay cả những người trước kia chưa từng xuất hiện trước mặt các nàng cũng nhìn các nàng, mỉm cười gật đầu ra hiệu với các nàng. Bởi vì vậy, so với trước kia, hôm nay Tào thị mang Cố Thập Bát Nương rời khỏi nhà tộc trưởng rất muộn.      

Đứng ở ngoài cổng chờ nương và muội muội, Cố Hải một thân áo xanh ngọc và áo trắng phía trong lại một lần nữa thành tiêu điểm. Thiếu niên tuấn tú đứng thẳng người, văn nhã.

"Thực là người dựa vào xiêm y, ngựa dựa vào yên đẹp..." Có người thất thanh nói.      

"Xem nhà họ khí phái như vậy, cửa hàng này nọ có khi nhà người ta lại chướng mắt đó..." Cũng có người thấp giọng cười nói.      

Quách thị sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhất là khi ánh mắt nàng vừa lúc dừng lại chỗ nhi tử ruột Cố Lang đang đứng cạnh Cố Hải. Ở nhà, nhi tử ăn ngon uống tốt, nhưng khuôn mặt lại không đẹp. Đã thế người càng ngày càng mập mạp, kiện quần áo cẩm bào lại bị căng đến mức biến hình biến dạng. 

"Ngươi sao lại ăn nhiều thế!" Quách thị chạy đến bên cạnh hắn, giơ tay đánh hắn, giọng nói cũng không được tốt: "Còn ở đây làm gì? Cha ngươi và các các ca ca ngươi đâu?”      

Nàng mắt liếc nhìn thấy Cố Hải đang đỡ Tào thị, thấp giọng mời Tào thị lên xe. Mẫu tử ba người nói cười mà lên xe ngựa, phía sau vú già gắt gao đi theo.      

"Ngồi xe cái gì! Cách xa mấy bước. Cho rằng chính mình quý giá lắm sao! Ta khinh!" Quách thị thở phì phì nói thầm một câu, nàng thấy Cố Lang liền muốn đi khỏi nơi này.

"Nương, nương, có chuyện lớn, có chuyện lớn....!" Cố Lang căn bản không chú ý nương nói cái gì, tay bắt lấy cánh tay nàng, hốt hoảng hô lên.      

"Có đại sự gì được! Xem bộ dáng của ngươi, có điểm nào giống khí thế đại gia công tử không?" Quách thị trợn mắt nhìn hắn trách mắng.

Lúc này ngồi trên xe, Tào thị cũng nghe nhi tử nói câu này.

Bà vú già ngồi phía trước lái xe, không nhanh không chậm vững vàng đi, Cố Thập Bát Nương bên cạnh Cố Hải , một mặt nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời, một mặt nghe ca ca nói chuyện.

"Đại sự gì?” Nàng nhìn Cố Hải, thiếu niên toàn thân đầy mùi rượu, vội nhăn lỗ mũi: "Ca ca, lần sau uống ít rượu thôi!"

Cố hải cười , vuốt đuôi tóc của muội muội, hắn lại giải thích: “Ca chỉ uống có một cốc thôi, mùi rượu là lây ddính của người khác mà thôi!”.

"Con nói đại sự là đại sự gì?" Tào thị vén rèm nhìn ra ngoài rồi hỏi hắn, trên mặt hiện lên mấy phần hoảng sợ.

Dựa vào thói quen trước kia của nàng. Lần này đi, nàng tuyệt đối không ngồi xe ngựa. Nhưng nghĩ đến sự việc mấy ngày trước, nàng có chút sợ hãi, muốn trốn đi. Chuyện đó phàm là có người nhìn thấy.. nghĩ đến đây nàng liền tim đập, tai đỏ. Nếu bị người khác nói này   đó…nàng thế nào còn sống nổi nữa…      

"Tam nãi nãi muốn nhận một đứa bé làm con thừa tự." Cố Hải nói.      

"Vây cũng phải, nàng còn trẻ như vậy...." Tào thị nghe vậy liền thở ra, trước mắt hiện lên hình dạng phụ nhân trẻ tuổi đó. Nàng ấy buồn tẻ ngồi một chỗ, nhìn qua phá lệ tịch mịch, còn không đến ba mươi tuổi a, cả đời này còn dài vô cùng…

"Muội đoán xem là ai?’ Cố Hải nói, ý vị thâm trường hướng Cố Thập Bát Nương hỏi.

Cố Thập Bát Nương bị hắn nhìn, đại não nhảy lên một cái, “ Cố Ngư sao?” nàng thất thanh hỏi.

Cố Hải khóe miệng khẽ mỉm cười, đúng là Cố Ngư.

Mười mấy năm qua, đề tài câu chuyện về thiếu niên đê tiện đã truyền khắp các quán cơm trà dư tửu hậu. Nay lại đột ngột trở thành vai vế tối cao trong tộc họ, là nhi tử của tam nãi nãi. Ngày sau, ngay cả trưởng tộc gặp hắn, cũng phải kêu hắn một tiếng ca ca.. Đây không phải là chuyện rất tức cười sao?

"Đây quả thực là quá hoang đường!” Quách thị luống cuống đem bạch miêu đang nằm bò trên đùi thả xuống.

“Không thể được! Đó là tiện chủng!” Nàng trước giờ không để mắt tiện chủng này, về sau nó vậy mà trở thành trưởng bối của nầng sao?

"Cái gì mà tiện chủng?” Cố Nhạc sơn rất không cao hứng, đó là con hắn.

“Ngươi nói chuyện chú ý một chút đi, đây là chuyện tốt.” Hắn tăng thêm âm thanh, mặt hết sức vui mừng mà nói: “Đó là ai ngươi biết không? Là tam nãi nãi đó! Cho con ta làm con thừa tự của tam nãi nãi, tam nãi nãi Hoàng Thế Anh đó!”

Quách thị hiển nhiên cũng nhận ra điểm mấu chốt này, nàng thở phì phò ngồi xuống, bạch miêu dưới ghế cọ cọ nhưng không dám nhảy lên.

"Ngươi biết tam nãi nãi vì cái gì ở tromg tộc lại được tôn sùng như vậy không? Ngươi biết vì cái gì tộc trưởng không dám đắc tôi nàng không? Nàng là một quả phụ trẻ tuổi, gả vào không được mấy năm, vì cái gì địa vị còn cao hơn quả phụ thủ tiết bốn mươi, năm mươi năm?" Cố Nhạc Sơn nói, thâm ý nhìn Quách thị.

Quách thị hé miệng không nói, nàng biết bí mật đã được đồn đại lan truyền từ lâu, nhưng chưa có ai chứng thực nó, cũng không có cơ hội chứng thực.      

"Biện Kinh Hoàng gia, chính là tể tướng tiền triều, là hoàng hậu vọng tộc, tuy rằng hiện nay Hoàng gia phong quang không được như trước kia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa..." Cố Nhạc Sơn cười tít mắt nói, "Nhà bọn hắn có bao nhiêu tiền đều không người nào biết..."      

"Tam nãi nãi quả nhiên rất có tiền?" Quách thị nhịn không được đứng lên, nắm chặt cổ tay áo, giọng khô khốc hỏi.      

Mỗi người đều nói tam nãi nãi rất có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, nhiều đến mức có khả năng mua xuống tất cả cửa hàng của cả Cố tộc....      

Tiền quả thực rất trọng yếu, cho nên cả tộc trưởng cũng không dám bạc đãi nàng, đây là thần tài.

Cố Nhạc sơn cười cười, vê râu không nói.

“Hài tử của chúng ta có rất nhiều, bằng cái gì lại muốn cho cái tiện…tiểu tử đó được đi?” Quách thị chỉ cảm thấy cổ họng phát khô, thở sâu nói.      

"Ta thế nào biết được chứ, tam nãi nãi nói, nàng tìm đại sư ở Hưng Thịnh tự xem, trong tộc tuy có nhiều hài tử, chỉ có hắn thích hợp " Cố Nhạc Sơn nói.

Trên mặt Cố Nhạc Sơn lại ngẩn ngơ. Hắn mới vừa rồi nhịn không được, đã đặc biệt đến xem đứa bé kia. Không xem cũng không biết, bộ dạng của hài tử quả thực không tệ, ừm không hổ là nhi tử của Cố Nhạc Sơn hắn …..      

"Vây cái.." Quách thị trì độn một chút, miễn cưỡng nghĩ đến hài tử đó tên lag gì, "Cố Ngư đó, ta vẫn là cảm thấy không tốt lắm.."

Hài tử đó đến đây thế nào, trong lòng nàng rất minh bạch, một người như vậy khó được cái cơ hội lớn, có khi nào lại…

"Sợ cái gì, chung quy hắn vẫn là nhi tử của ta!” Cố Nhạc Sơn hừ một tiếng, lại hài lòng mỉm cười.

Đàn bà chung quy chỉ là đàn bà, ở góa liền không quen tịch mịch. Nhận con thừa tự không phải chỉ là để tương lại có người để dựa vào thôi sao. Mà cho con làm thừa tự cũng không có gì khác biệt, thân sinh chính là thân sinh, lần này, nhà hắn chính là phát đạt rồi.

"Còn chưa chính thức nói, " Cố Nhạc Sơn chính mình cười một hồi, lại vội dặn bảo Quách thị: "Mấy ngày này ngươi chiếu cố tiểu tử tỉ mỉ một chút, dạy dỗ một chút, đừng để chân tay co cóng không lên được mặt bàn.”

“Ta đã biết rồi, còn chờ người nói sao!” Quách thị liếc xéo hắn một cái, rốt cục cũng an tâm ngồi xuống, lại nghĩ đến cái gì đứng mạnh lên:  “Lão gia, người nói thử xem, kế tiếp tộc trưởng có phải là đến gia đình chúng ta..”

Mặt nàng phát ra tia sáng kỳ dị, ý nghĩ của nàng làm nàng hô hấp không thông, tộc trưởng a. Trời ạ, nghĩ đến mọi người trong tộc đối với nàng cúi đầu cung kính, tòan thân nàng liền ngứa ngáy.

Cố Nhạc sơn ho nhẹ, hiển nhiên hắn so với phụ nhân bình tĩnh hơn nhiều, “Nói bừa cái gì vậy,” mắt hắn tràn đầy ý cười: “Đem sự kiện này làm cho tốt, không nên có tư tâm, ngươi không biết đâu, trong tộc khuyến khích tam nãi nãi kiếm người nhiều lần rồi, ai không vì mình mà tính toán chứ …”

“Ta biết” Quách Thị trừng mắt nhìn trượng phu, nàng biết sự việc này đâu cần chờ hắn dặn bảo.

Nàng thở phào một cái, những bực bội trong ngực suốt đêm qua giống như tan ra.

"Lão gia, người không nhìn thấy, bộ dáng của bọn họ, …” Nàng dựa vào ghế dựa, híp mắt nói.

Bạch miêu thấy chủ nhân ra ám hiệu, lập tức không do dự nhảy tới, xoay xoay trên người chủ nhân, nằm xuống khò khè.

Cố nhạc sơn không để ý, chỉ thuận miệng nói: “Ta nghĩ, trước mặt chúng ta cần kiếm chút mặt mũi, tránh thể hiện sắc mặt, qua sự việc này đã!”

Quách thị hừ hừ nói: “Một năm nay yến tiệc lớn nhỏ bảy tám lần, ta xem nàng giả vờ được mấy tháng!”

Năm mói qua, năm trước đã chấm dứt, bắt đầu thời gian nhàn nhã sau tết. Năm trước vội chết, năm sau rảnh rỗi chết, cái này là quy củ.

Bông tuyết tại mai viên bay bay, đem nơi đây nổi bật như trong tiên cảnh.

“Người đã tới, …” Hai nha đầu chạy vào phòng khách bẩm báo.

Chúng phụ nhân vây quanh bàn đánh bài nhất thời đứng lên, nhìn ra bên ngoài. Thấy bên ngoài hoa mai nở rộ, có một kiện áo mũ màu đỏ rực - Tào thị đang đi chậm rãi tới. Khi nàng bước đi để lộ ra sắc áo trắng bên trong được điểm xuyết bởi hoa mai thêu màu vàng, đan xen với lớp vải bông bên ngoài.

“Nhìn đi ta đã nói sẽ đi thay quần áo mà!" một phụ nhân lập tức vỗ tay, cười nói, nàng đưa tay đến trước mặt những người khác: “Đưa tiền, đưa tiền, cá thua phải đưa tiền nha!”

Những phụ nhân khác cũng không nói tiếng nào, cam tâm tình nguyện móc hà bao đưa ra mấy đồng bạc cho phụ nhân kia.

"Cám ơn tiền lì xì của mọi người!” nàng bỡn cợt nói.

Phòng khách nhất thời tràn đầy tiếng cười vang lên, Tào thị ở bên ngoài nghe được, bước chân có chút chần chừ.

“Nương, người vào bên trong ngồi một chút đi, ngồi chút rồi còn về sớm nữa” Cố Thập Bát Nương cầm cái ô sau lưng nàng chuyển ra nói.

Thật ra là nàng muốn cùng nữ nhi đi xem hoa mai…Tào thị có chút chần chờ

Mà phòng khách bên trong chúng phụ nhân vừa nhìn thấy nàng, lập tức gọi nàng: “Đại muội tử, đại muội tử, tới đây, nơi này ấm áp hơn!”

Gặp các nàng thân thiện, Tào thị rốt cuộc bớt lo ngại.

“Đi đi, nương đi nữa ngày rồi, bây giờ nương nên đi nghỉ chân đã,” Cố Thập Bát Nương cười: “Con đi xem hoa mai cùng ca ca!”

"Con đừng chạy loạn, coi chừng bị cảm lạnh, nhớ mang mũ, đừng ham chơi mắc lạnh …” Tào thị vội dặn dò Cố Thập Bát Nương.

Nàng quay đầu cười, lững thững đi vào vườn hoa mai. Sau khi đi ra khỏi tầm mắt Tào thị, bước chân của nàng chậm lại. Tuyết mang hoa khí bên người tản ra, nàng mới thu hồi khuôn mặt nhợt nhat tươi cười, khôi phục lại thần tình bình tĩnh.  

Ngắm hoa, cười vui, thủy chung nàng có chút xa lạ. Rừng mai chằng chịt này quả thật tràn đầy hứng thú, có thể nghe thanh âm khắp nơi, nhưng lại không thấy bóng người ở đây.

Cố Ngư lại được tam nãi nãi Hoàng Thế Anh nhận làm con thừa tự, cái tin tức này đã xác nhận, toàn tộc đều bị chấn kinh. Cố Thập Bát Nương càng chấn kinh. Vì nàng biết, một đời trước, căn bản không có phát sinh sự việc này.

Sống lại, tuy rằng vận mệnh tựa hồ có thay đổi, như nàng học chế dược, hơn nữa còn bán dược, bởi vậy bị ngộ nhận là đồ đệ của Lưu công. Nàng đã không cần nghĩ ngợi đến tiền tài nữa, gia cảnh cũng thay đổi, ca ca đọc sách nghiêm túc, tiền đồ cũng có hi vọng, đó cũng là ký ức chưa từng có phát sinh.

Trong sách có nói, kéo một sợi tóc cũng động đến cả người. Vận mệnh của mình thay đổi, vô ý ảnh hưởng đến vận mệnh những người khác, hoặc giả đây cũng chính là vận mệnh được an bài?

Cố Thập Bát Nương ngưng tụ thần tình, dừng chân lại, nghe tiếng cây gẫy đứt đoạn. Cố Ngư đời này sao lại tiến vào học đường mà hiện tại lại không tiến vào học đường? Cái khác biệt duy nhất chính là…

Cố Thập Bát Nương tập trung nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì ca ca Cố Hải?

"Ngày đó Cố Ngư nói, trong lời hắn nói, đối với ca ca cực kỳ khinh thường, oán thù thật sâu, tựa hồ cảm thấy ca ca không xứng tiến vào học đường…” Cố Thập Bát Nương thì thào tự nói: "Ca ca miêu tả, Cố Lang nhiều lần châm chích ca ca, chuyên gây rắc rối cho ca ca. Lời nói tỏ vẻ ghét bỏ vì ca chiếm một ghế trên học đường. Theo mẫu thân nói, học đường đã phân định số người, nếu ca ca không học, thì số người kia sẽ tự nhiên thuộc về Cố Nhạc Sơn. Như vậy…"

Nàng dừng bước lại, ngẩng đầu, tuyết rơi như cánh hoa phất qua gò má nàng, nhất thời như một mảng thanh minh.

Như vậy, một đời trước Cố Ngư chính là chiếm vị trí của ca ca trên học đường. Bây giờ Cố Ngư được tam nãi nãi nhận làm con thừa tự, tiến học đường sẽ không có trở ngại gì, đây chính là vận mệnh đã an bài.

Cố Thập Bát Nương thở dài một hơi, hít không khí một cái. Đây hết thảy đều là vận mệnh của ca ca kiếp này. Không giống kiếp trước, ca ca ghét học suy sút mới phát sinh chuyện Cố Ngư thế chỗ ca ca. Cố Ngư và có thể là tộc trưởng đã chết cũng đều như thế, chính là vì bọn họ nên số phận cũng bị thay đổi theo? Trở về số phận cũ sao? Ca ca ghét học và bị đuổi khỏi học đường? Lời dồn vu oan cho danh dự của Tào thị? Tào thị lấy cái chết chứng minh, ca ca đi báo thù và bị vào tù chết sao?

Cố Thập Bát Nương mặt hiện nồng đậm ý cười, để dù xuống, không quản tuyết vây quanh mình.

Thử tới đi, ta Cố Thập Bát Nương tuyệt không lùi bước, cho dù ngươi có là tài học kinh người hay là quỷ thần tương trợ.

Một tiếng cười ngà ngà vang lên, đánh gãy suy ngẫm của Cố Thập Bát Nương.

Nàng giương mắt nhìn lên, liền phát hiện ra nàng bất tri bất giác đã đi đến góc đông bắc của Mai viên. Nơi này có một đầm nước nhỏ, dài đến tận núi đá Hồ Quảng, ngay núi đá có một tiểu đình tứ giác tự là “Túy đình”      

Lúc này nàng đang đứng dưới chân núi đá, chân nàng đạp trên tầng băng. Phía trên bầu trời, những hạt tuyết trắng bay phất phơ đọng lại trên những cánh mai vàng.

Hai bóng người lung la lung lay bên rừng mai đang bước tới đây. Cố Thập Bát Nương được núi đá ngăn trở nên nàng có thể thấy rõ người, mà người đi tới lại không thấy nàng.

"Cố Bảo Tuyền!" Cố Thập Bát Nương trợn to hai mắt, nhìn người càng đến gần, nhãn tình cũng nghiêm túc lên.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh