Chương 87: Xuất thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: thanhfuong

Chăm chú nhìn thì thấy, Cố Bảo Tuyền đang đến gần. Gương mặt cực giả tạo được bảo dưỡng của hắn mang vẻ say ngất. Thân thể béo phì của hắn dường như phải dựa vào người của một thị nữ mười bảy mười tám tuổi để bước đi, tay của hắn đang từ dưới nách thị nữ kia thò vào xiêm y của nàng ta.

“Lão gia…trở về đã…!” Giọng nói của thị nữ xinh đẹp như phát run, mặt nàng trắng bệch, mắt nàng lấp lánh ngấn nước, nhưng lại không dám đưa tay ngăn cản một chút nào, chỉ dám nhẹ giọng nói.            

"Trở về làm gì, nơi này tốt hơn.... Ngoan bảo nhi... Nghe lão gia nói....!" Cố Bảo Tuyền mắt tràn đầy dâm dục, mùi rượu phun bên tai thị nữ, da thịt thiếu nữ lập tức hiển hiện một tầng phấn hồng.      

Nhìn tầng phấn hồng này Cố Bảo Tuyền cực kỳ hưng phấn. Há miệng liền tại cổ thị nữ cắn xuống.

Thị nữ kêu lên một tiếng sợ hãi. Nàng rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, đẩy Cố Bảo Tuyền đang say ngà ngà lòng tran đầy tình dục ra khỏi người nàng.

Cố Bảo Tuyền đột nhiên mất chỗ dựa vào, cả người ngã nhào trên đất, đập người vào những viên đá, không khỏi hô to gọi nhỏ.      

"Lão gia.. Lão gia.... Nô tì đi kêu ngươi nâng nhuyễn kiệu tới...!" Thị nữ thừa cơ nói.

Nàng cũng không chờ Cố Bảo Tuyền lên tiếng, nhắc chân nghiêng ngả lảo đảo chạy.

"Tiểu đề tử, trở lại cho ta... Chao ôi...." Cố Bảo Tuyền gọi mấy tiếng, tiểu nha hoàn lại chạy càng nhanh, đảo mắt liền không còn bóng dáng.

“Này tiểu nha hoàn…xem ta về thế nào thu thập ngươi…” Cố Bảo Tuyền chửi mắng trách móc.

Hắn định đứng lên, nhưng đùi đau quá, cả người còn mơ mơ màng màng. Hắn nằm đó nghĩ dến thiếu nữ với bộ ngực sữa đầy đặn..

“ Xem lão gia về thế nào thu thâp ngươi…” Hắn cười hắc hắc, bàn tay béo phì bóp bóp trên nền tuyết trắng vài cái.

Miệng hắn lầu bầu không biết nói gì, hắn muốn đứng dậy nhưng nhất thời lại bị lung la lung lay. Cả người của hắn không chịu được liền nằm ngã ngửa lại trên mặt đất. Hắn mê man nằm im một chỗ, cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng hắn cảm nhận được có người đi tới.

"Ngoan bảo nhi, cuối cùng đã trở về, mau tới, lão gia đang nghĩ muốn làm chết ngươi... A..A.." Cố Bảo Tuyền chợt mở trừng mắt, hắn giơ tay quào lên mặt, hắn cảm nhận có thứ gì đó khiến hắn thấy xung quanh càng lúc càng tối om.

Môt thứ gì đó lạnh buốt đập lên trên mặt hắn, khiến thần trí của hắn tỉnh rượu hơn một nửa. Mệng hắn liền cất tiếng gọi người. Hắn vừa mở miệng, một vật thể lạ trơn tuột chui thẳng vào miệng hắn.

Cố Bảo Tuyền hoảng hốt, duỗi tay lung tung trên mặt đất, miệng nhổ phù phù, phát ra những tiếng kêu ngột ngạt.

"Cái gì đây?” Cố Bảo Tuyền nhìn thứ hắn nhổ ra.

Nhưng lập tức hắn liền thấy trên mặt, trong miệng đều nóng hừng hực lên. Đau đớn như thiêu như đốt lan tràn khắp người. Hắn cảm nhận được miệng của hắn không thể phát ra thanh âm gì, chỉ là tiếng khan khan quái dị. Tiếng gào khan của hắn đã cắt đi sự an tĩnh của rừng mai.

Khi tin tức truyền tới, tộc trưởng Cố Trường Xuân đang ngồi tại sàn sưởi đốt địa long ngủ gà ngủ gật. Bởi vì đang tang hiếu phụ thân hắn nên cả tộc không thể thỉnh gánh hát. Hắn cảm thấy tết năm nay mọi thứ đều có vẻ nhàm chán hơn. Phu nhân hắn ngồi một bên, vừa chỉ đạo tiểu nha đầu đấm chân cho nàng, vừa nói liên miên vài việc vặt trong nhà …

"Ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, nhiều xiêm y bất đồng, ngay cả áo khoác cũng đổi loại…” Phu nhân Cố Trường Xuân liên hồi nói.

Cố Trường Xuan híp mắt, cảm thấy hơi phiền lòng: “Phụ nhân các ngươi, có một sự kiện nhỏ nhoi mà chú ý quá nhiều!"

"Nàng không phải chỉ thay mấy bộ quần áo thôi đâu!” Tộc trưởng phu nhân rất không tán đồng, nhìn trượng phu một chút lại nói: “Lão gia đừng coi thường mấy bộ quần áo, trong đó có ý nghĩa rất lớn đấy…!”

"À còn có thể có ý nghĩa nữa à?” Cố Trường Xuân không hề có chút đếm xỉa lời phu nhân mình nói, một bộ dáng khônh để ý ngắm nhìn bàn tay của mình.

Tộc trưởg phu nhân mới nói đến đó, chưa kịp phản bác liền nghe bên ngoài ồn ào hẳn lên, có khóc có gọi. Đang là năm mới sao lại có người ầm ĩ đến thế, nàng nhất thời sầm mặt.

"Phu nhân, phu nhân, lão gia,..không tốt..” Một bà tử hoảng loạn xông tới hô to.

Cố Trường Xuân khụ khụ một tiếng. bà tử giật mình vội dập đầu xin lỗi.

“Có việc gì?” tộc trưởng phu nhân hỏi.

"Bảo Tuyền lão gia không tốt rồi…” Bà tử sắc mặt lúc đỏ lúc trắng rất quái dị đáp lời.

Cố trường xuân nghe vậy cũg giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Nói bậy, Bảo Tuyền mới cùng ta uống rượu, lại kêu gào muốn đi thưởng mai, nơi nào không tốt chứ!”

"Hỏng, thực tình,..” bà tử khoa tay múa chân kể lể: "Còn có miệng, cổ họng cũng..đại phu đã tới, xem người, chỉ nói không tốt…”

Lần này Cố Trường Xuân cùng phu nhân đều đứng lên, vẻ mặt chấn kinh:  “Đi, đi xem xem!” hai người cùng bà tử vội vàng ra khỏi cửa.

Vợ chồng Cố Trường Xuân vừa tới, đại phu đã xem xong bệnh rồi, đang ghi lại phương thuốc. Trong phòng khách nhỏ đầy ắp người, phụ nhân đứng bên ngoài và các nam nhân đứng ở phía trong phòng. Gian phòng chỉ vang lên tiếng Cố Bảo Tuyền khan khan kêu.

"Tới cùng là chuyện như thế nào?” Cố Trường Xuân vừa đến gần trong phòng vừa hỏi.

Phu nhân Cố Bảo Tuyền cùng mấy người thiếp thất đều vây quanh Côd Bảo Tuyền khóc lóc kêu gọi, bên trong nhất thời rối thành một nùi.

Đại phu cùng Cố Trường Xuân là chỗ quen biết, vội vàng nói: "Là trúng độc cóc!”

"Độc cóc sao?” Cố Trường Xuân liền ngẩn người.

Hắn tuy rằng không quá rõ ràng độc cóc là thế nào, nhưng là hắn biết bây giờ không dễ dàng có được độc cóc.

“Như thế nào lại trúng độc cóc?” hắn trầm mặt quát hỏi, ánh mắt đảo quanh gian phòng.

Phu nhân Cố Bảo Tuyền vừa khóc vừa đứng lên. Nàng một cước đá vào nha hoàn đang run lẩy bẩy trong tay vú già.

"Lão gia trúng độc, chắc chắn là do tiểu đề tử này làm ra!” nàng khóc ròng nói.

Nàng nói xong liền có hai ba tiểu thiếp nhào lên đánh tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu ôm đầu khóc, kêu hô oan uổng, gian phòng lại rối thành một nùi.

"Câm mồn nói cho rõ cho ta!" Cố Trường Xuân trầm giọng quát.

Bên ngoài mấy phụ nhân chen nhau đứng, ai cũng dựng thẳng tai để nghe bên trọng nói chuyện. Nghe thấy Tiểu nha đầu khóc sướt mướt nói lão gia muốn mang ta đi ngủ, mọi người đều thấp giọng cười lên.

"Sau đó, sau đó...” giọng tiểu nha đầu lí nhí vang lên.

Bởi vì đứng xa, có mấy phụ nhân  nghe không rõ, liền khều người phía trước nhỏ giọng hỏi.

"Sau đó dĩ nhiên là vay màu lựu hạ, làm quỷ cũng phong lưu…" phụ nhân phía trước quay đầu cười nhẹ.

“Ôi chao, nói nghiêm túc đi nào!” phụ nhân phía sau chụp lấy vai nàng cười nói.

"Nha đầu nói mình sợ hãi bỏ chạy, nghĩ đi tìm người nâng lão gia dậy, kết cục là quay về gặp lão gia đã thành bộ dạng này…” phụ nhân phía trước nghiêm túc kể đúng lời đã nghe được.

Không nghe thì thôi, khi đã nghe mọi người đều không hài lòng, còn muốn hỏi tiếp chuyện như thế nào. Liền thấy bên trong phòng mọi người cũng đã tan, có mấy người mặt buồn rười rượi đưa đại phu đi ra.

“Thứ nhất là vì đã trúng độc thời gian lâu, thứ hai là lượng độc cóc cực kỳ lớn, trước uống thuốc, dùng tử thảo rửa mắt, bất quá mắt phải…” Đại phu lắc đầu, thở dài.

Phần còn lại dù đại phu không có nói, nhưng mọi người đều minh bạch. Con cháu của Cố Bảo Tuyền nhất thời sắc mặt đều khó coi.

“Kỳ quái, mùa đông sao con cóc lại bò ra khỏi ổ? Thật hiếm lạ…!” Đại phu rung đùi đắc ý nhìn Tào thị, vẻ mặt không thay đổi.

Tào thị giật mình như nhớ ra gì đó, sắc mặt tức thì trắng bệch.

Ngay sau đó có một cỗ kiệu nhỏ, nâng Cố Bảo Tuyền rời đi. Sự việc xảy ra khiến yến hội không thể tiếp tục nữa, mọi người đều tự động giải tán.

"Tứ phu nhân...” có người vỗ vai tào thị, ân cần hỏi han.

Thân hình tào thị hơi run đột nhiên lấy lại tinh thần, tựa hồ như thấy cái gì đó kinh hách, vội vàng lui về sau mấy bước.

"Ngươi thế nào?” trước mặt một phụ nhân ân cần hỏi han, tràn đầy lo lắng.

"Không sao..” tào thị gượng cường nói, một mặt vỗ ngực: “thế nào phát sinh sự việc này, sao trong vườn lại có con cóc?..”

Phụ nhân nghe vậy liền cười, cầm tay nàng đi ra ngoài, một mặt lại nói: “Ta cũng không biết. Con cóc? Con cóc là cái gì? Tứ phu nhân có gặp qua không?"

Tào thị không tập trung đột nhiên bị hỏi, tâm như muốn nhảy ra ngoài.

“Không, không, ta chưa gặp qua bao giờ!” mặt nàng trắng bạch vội vàng nói.

"Ngươi chính là bị dọa đến phát run rồi ..” phụ nhân nhìn nàng phản ứng, cười nham nhở.

Đúng lúc này cả hai đã đi ra ngoài viện, liền thấy một tiểu thú và một công tử đi vào, nàng liền vỗ vỗ tay Tào thị: "Tiểu nữ nhi và nhi tử của ngươi đã tới kìa!”

"Nương!” Cố Thập Bát Nương và Cố Hải bước tới đây, trước đối với phụ nhân thi lễ vấn an, nhìn nàng cười, rồi vội vàng một trái một phải đứng bên Tào thị, nhìn nàng thần sắc không đổi, vội ân cần hỏi han, “Thế nào?”.

Tào thị giương mắt ngơ ngẩn nhìn cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương nhìn nàng cười, tựa hồ thấy nữ nhi có chút không đúng.

“Khăn tay của con đâu?” Tào thị nhìn nữ nhi hỏi.

"Con không để ý đã làm dơ, liền để ở nhà, lại đổi cái mới …” Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt từ phần eo lôi ra khăn màu lam quơ quơ.

"Con còn đổi giày…” Tào thị cúi đầu, thanh âm có chút run nói.

Cố Thập Bát Nương không nói chuyện, nhìn đôi giày thêu hoa lộ ra do đi lại.

"À, muội muội giẫm tuyết, làm giày ướt đẫm, cho nên con đưa nàng trở về…” Cố Hải có chút không hiểu, không biết nương hỏi cái này làm gì, vội trả lời.

Hắn còn nói chưa dứt lời liền bị Tào thị nhìn một cái, ánh mắt nàng lại thẳng tắp hướng Cố Thập Bát Nương, làn môi run run không ngừng.     

Cố Thập Bát Nương nhìn mẫu thân, thần sắc nặng trĩu. Người đi qua nhìn thấy, tầm mắt đều hiếu kỳ. Tào thị lấy lại tinh thần, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, nhưng giơ tay kéo nữ nhi và nhi tử, bước nhanh đi.

Cố Hải còn muốn hỏi có phải Cố Bảo Tuyền phát sinh sự kiện gì có liên quan không. Nhưng cảm thấy không khí tựa hồ không đúng, liền biết điều không nói chuyện.

Cả nhà một đường tiến vào nhà, vú già tiếp ba cái áo khoác, chuyển vào gần bếp lò ấm áp.

"Các người đi làm điểm tâm, ăn ở trong sảnh đi.” Tào thị phân phó.

Vú già theo tiếng rời đi, cửa bị khép lại.     

"Nương." Cố Thập Bát Nương tiến lên một bước, nhẹ giọng kêu.

"Quỳ xuống" Tào thị mạnh xoay người, chỉ Cố Thập Bát Bương quát.      
Nàng hai mắt đỏ lên, toàn thân phát run.

Cố Hải giật nảy mình, "Nương, ra cái gì sự?"

Tào thị không có lý hội hắn, mà là nhìn chằm chằm Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát nương theo lời quỳ xuống, Cố Hải muốn nói lại thôi, thần sắc nôn nóng.      

"Ngươi nói, có phải là ngươi làm?" Tào thị thanh âm khô khốc, run rẩy hỏi ra một câu này.

"Vâng." Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu, thần sắc hờ hững.

Quả nhiên vẫn là không thể giấu diếm mẫu thân, nếu vậy người khác có thể phát hiện hay không?

Cố Thập Bát Nương đầu óc nhanh chóng chuyển động, lại một lần nữa đem những chuyển đã trải qua xem xét lại. May mắn Cố bảo Tuyền là một tên súc sinh có tâm xấu xa, mọi người đều không thích. Hơn thế nữa, khả năng cao những người được phân phó đến bên hắn, không chỉ không dám tới quấy rầy hắn, mà còn phải canh phòng người khác xông tới. Bởi vậy, lúc làm việc bốn phía không có người khác, mà chỉ có chính mình làm việc tiểu nhân. Thêm vào đó Cố Bảo Tuyền say mơ hồ, cũng không có khả năng nhìn thấy mình.

Nàng tin tưởng sự kiện này không có bất kỳ vết tích nào làm người ta có thể phán đoán nàng làm. Nương có thể phán đoán được, bỏi vì nghĩ đến độc cóc chăng? Tập hợp những người có thể tức thì chế được độc cóc, chỉ có mình đi. Người khác có thể không biết nhưng Tào thị hết sức rõ ràng, nàng cũng đã thấy tận mắt.

Kèm với tiếng thất thanh của nàng, Tào thị run rẩy cả người, lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi trên ghế.

Cố Hải kinh hãi, vội tiến lên đỡ nàng, nôn nóng hỏi thăm.

"Ngươi thế nhưng.. Ngươi thế nhưng đi hại nhân...." Tào thị nắm lồng ngực gian nan nói ra này câu nói, lệ như suối trào.      

Xác thực nói, là giết người, nàng biết, Cố Thập Bát nương cũng biết, con cóc có độc, mới vừa nãy đại phu nói, có thể muốn chết người. Trời a, nàng dưỡng nữ nhi như thế nào a?      

"Không hại chết, " Cố Thập Bát nương thanh âm mang mấy phần tiếc nuối.      

"Ngươi này cái.. Này cái... Bất tài nữ" Tào thị khó thở công tâm, đứng mạnh lên, run rẩy ngón tay, mắt đen lại, lại nhắm mắt ngã ngồi xuống.      

"Nương." Cố Hải lay lay cánh tay nàng, "Tới cùng thế nào?"

Tào thị vẫn là không có trả lời, nàng ngơ ngẩn nhìn nữ nhi đang quỳ trước mắt, thần sắc như thế thản nhiên, mắt nàng thế nhưng còn mang ý cười, ánh mắt đã từng thanh tú dịu dàng, nay ngưng kết nồng đậm lệ khí, bờ môi cười nhẹ, làm người không khỏi tỏa ra khí lạnh.

Đây là nữ nhi của nàng? Đã từng tùy ý nói giết người, cho tới bây giờ quả thật động thủ, nàng, nàng thế nào làm được ra? Này là người, là nhân mệnh a.      

"Ta đánh chết ngươi này tên súc sinh....." Tào thị chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, nàng nắm lò sưởi tay muốn đập xuống.      

"Nương đừng mà" Cố Hải kinh hãi, duỗi tay khẽ ngăn.

Bụi lò sưởi trong tay Cố Hải bay ra, sát vào trán Cố Thập Bát nương bay qua.

"Nương." Cố Hải bùm quỳ xuống, ôm Tào thị đùi, "Nương, muội muội thế nào, ngươi ngàn vạn nguôi giận, muội muội còn nhỏ, có cái gì không đúng, ngươi giáo nàng, mắng nàng, chỉ là đừng đánh nàng, muội muội thân thể yếu đuối, lại làm lụng vất vả như thế, nàng.. Nàng kinh không được đánh, ngươi muốn đánh, liền đánh ta đi...." Cố Hải nói, nghĩ đến muội muội mấy ngày nay vất vả, nghĩ tới  bầu trời biến hóa, lên tiếng khóc lớn lên.

Cố Thập Bát nương thẳng tắp quỳ nước mắt chậm rãi chảy ra, mắt giống như sung huyết vậy đỏ bừng lên.      

"Đúng, là ta làm, ta đào ra con cóc, là ta xao ra thiềm tô, là ta nện ở trên mặt tên súc sinh kia, chỉ đáng tiếc quá vội vàng, thiềm tô ra vẫn là quá thiếu, không có lấy mệnh hắn ...." Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nói.      

Cố Hải ngừng khóc, kinh ngạc quay đầu xem muội muội.

"Ngươi là nói, hôm nay..... Là ngươi...." Hắn không thể tin tưởng vấn hỏi.      

"Là ta." Cố Thập Bát nương thản nhiên nói.

"Vì cái gì?" Cố Hải cả kinh hỏi.

Hắn nghĩ đến mới xuất hiện ở trước mắt mình muội muội, dưới chân dính đầy bùn y, khăn tay dính bùn, lộ ra tươi đẹp khuôn mặt tươi tắn.

"Ca ca, bồi ta về nhà thay đồ đi", nàng nói như thế nhẹ nhàng tùy ý, thần tình vui mừng, ai có thể nghĩ đến, một khắc nàng vừa mới giết người. Tâm trí này là thế nào mới làm được như thế? Giết người đoạt mệnh vẫn có  thể cười? Muội muội hắn, liền nhìn đến giết gà đều có thể khóc buổi sáng....      

Cố Thập Bát nương xem hướng Tào thị, "Bởi vì hắn không chết, chính là chúng ta chết."      

"Ngươi nói mê sảng cái gì " Cố Hải nói.

Mà Tào thị cũng cả kinh, nàng nghĩ đến cái gì, không khỏi nắm chặt cổ áo, xem nữ nhi, "Ngươi... Ngươi ngày đó thấy..."

Cố Hải nghe lại kinh ngạc quay đầu xem Tào thị.  

Cố Thập Bát nương nhắm mắt lại, nước mắt rất mạnh mà rơi xuống, nàng không chỉ thấy ngày đó, nàng còn thấy về sau....      

"Thập bát nương, " Tào thị thanh âm mang mỏi mệt, "Nương biết, ngươi là vi nương.... Chính là hài tử, ngươi có biết ngươi như vậy làm hại chính ngươi, ngươi có cái gì bất trắc, nương còn sống có cái gì ý nghĩa, nương còn  sống thế nào.... Ngươi biết hay không, ngươi như vậy làm bao nhiêu lỗ mãng bao nhiêu qua loa, ngươi biết hay không, có nhiều nguy hiểm...." Tào thị nói xong liền che mặt khóc rống, "Đều là nương không tốt, đều là nương hạ tiện...."

"Nương" Cố Thập Bát nương mạnh hô, đánh gãy lời nói của Tào thị,  hai mắt đỏ bừng, quỳ đi lên trước mấy bước, "Không cho người nói mình như vậy, không cho người nói như vậy! Người nói không sai, là bọn hắn đáng chết, bọn hắn đáng chết ! Ai muốn hại ngươi, ta liền muốn bọn hắn đi chết! Ai  hại chúng ta, bọn hắn đáng chết!" Nàng nhìn hướng Tào thị lại nhìn hướng Cố Hải, tâm trung kịch liệt giãy dụa.      

"Ca ca, " nàng trầm giọng nói, "Ngươi không phải đã hỏi ta, trong cơn ác mộng, chúng ta chết như thế nào sao? Hiện tại ta nói cho người, hơn nữa còn báo cho người biết, đó không phải là mộng, đó là hiện thực chân thực”

Nàng đột nhiên nhắc lại sự kiện này, Tào thị và Cố Hải nhìn nhau, mắt tràn đầy lo lắng. Bọn hắn cho rằng nàng đã quên sự kiện này. Cố hải nghĩ cần nói chuyện, Cố Thập Bát Nương nâng tay, ngăn hắn

“Ở trong mộng, nương chính là bị cố bảo tuyền ….nhục nhã. Vì để chứng minh thanh bạch, bảo trụ danh dự hai chúng ta, người tự sát bỏ mình…"

"ca ca, ngươi vì nương báo thù, xông vào nhà cố bảo tuyền, bị vu oan giết nha hoàn, đưa đến quan phủ, nhận hết khổ hình, bệnh tật quấn thân, sau đó, chết thảm trong ngực ta…"

"Ta sống một mình, ba năm sau gả cho thẩm gia, bảy năm sau bị hưu, tự sát tại cửa thẩm gia…”

Nàng từng câu , từng câu nói tới, nước mắt chảy không ngừng. “Nương, chúng ta sẽ chết hết, hết thảy, hết thảy đều do cố bảo tuyền…”

Tào thị cùng Cố Hải bị lời nói của nàng làm chấn kinh, tuy chỉ ít ỏi mấy câu, nhưng Cố Thập Bát Nương giọng điệu giống như tảng đá lớn , làm bọn họ cơ hồ thở gấp      

"Thập Bát Nương, này, đây đều là mộng..." Tào thị ấn lồng ngực, sắc mặt trắng bệch nói.

"Không, đây không phải mộng." Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt đỏ đậm, lệ như máu tươi, "Đây là vận mệnh, đây là vận mệnh đã từng phát sinh, là kinh nghiệm mà nữ nhi từng nhận....."      

"Nương, ta không phải Thập Bát Nương." Tào thị cùng Cố Hải thần sắc kinh ngạc cực kỳ, nhìn Cố Thập Bát Nương giống như điên.

Cố Thập Bát Nương nhìn bọn hắn phản ứng, đây cũng ở trong dự liệu của nàng.      

"Xác thực nói, ta là mười năm sau của Thập Bát Nương, cũng là nói, kỳ thật ta hiện tại không phải mười ba tuổi, thời điểm ta chết, đã hai mươi ba tuổi...." Nàng nói, sau câu nói, thần tình buồn bã, "Ta vốn cho là ta chết, cũng chết, không nghĩ đến mở mắt, thế nhưng thấy nương, thấy ca ca, không nghĩ đến, ta trở lại mười năm trươc, nương....."      

Nói tới đây Cố Thập Bát nương che mặt phục xuống đất khóc lớn.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373   "Trở về làm gì, nơi này tối hảo.... Ngoan Bảo nhi... Nghe lão gia lời nói...." Cố Bảo Tuyền mắt tràn đầy dâm tục, mùi rượu phun bên tai nha hoàn,da thịt thiếu nữ lập tức hiển hiện nhất tầng phấn hồng.      Nhìn tầng phấn hồng này Cố Bảo Tuyền cực kỳ hưng phấn, trương miệng liền tại cổ nha hoàn cắn đi xuống. Nha hoàn kêu lên một tiếng sợ hãi , không kiên nhẫn , đẩy cố bảo tuyền đang say ngà ngà long tran đầy tình dục . Cố bảo tuyền đột nhiên mất chỗ dựa vào, cả người ngã nhào trên đất, đập vào nững viên đá, không khỏi hô to gọi nhỏ      "Lão gia.. Lão gia.... Nô tì đi kêu ngươi nâng nhuyễn kiệu tới..." Nha hoàn thừa cơ nói, lại không chờ Cố Bảo Tuyền lên tiếng, nhắc chân nghiêng ngả lảo đảo chạy."Tiểu đề tử, trở lại cho ta... Chao ôi...." Cố Bảo Tuyền gọi mấy thanh âm, tiểu nha hoàn lại chạy càng nhanh, đảo mắt liền không còn bóng dáng “ Này tiểu nha hoàn…xem ta về thế nào thu thập ngươi…” Cố Bảo tuyền chửi mắng trách móc , định đứng lên, nhưng đùi đau quá, cả người mơ mơ màng màng, nghĩ dến thiếu nữ với bộ  ngực sữa đầy đặn..” “ Xem lão gia về thế nào thu thâp ngươi…” Hắn cười hắc hắc, tay béo phì trên mặt tuyết đọng trảo vài vái, miệng lầu bầu không biết nói gì, lung la lung lay nhất thời, cả người không chịu được , rõ rang nằm ngửa trên mặt đất, mê mẩn     trừng trừng không biết trải qua bao lâu, cảm thấy có người đi lại. "Ngoan Bảo nhi, chính là trở về, khoái tới, lão gia nghĩ chết ngươi... A...." Cố bảo tuyền vừa mở mắt, một mặt dơ tay quào loạn trước mặt, cảm thấy trước mắt tối om. Liền cảm thấy lạnh buốt môt vật đập trên mặt làm hắn tỉnh rượu một nửa, miệng liền cất tiếng gọi, vửa mở miệng, một vật thể lạ trơn tuột chui thẳng vào miệng Cố bảo tuyền hoảng hốt, duỗi tay lung tug trên mặt đất, nhổ phù phù, phát ra những tiếng kêu ngột ngạt “ cái gì đây” cố bảo tuyền nhìn, liền thấy mặt, miệng đêỳ nóng hừng hực lên, đau đơn như thiêu như đốt lan tran, hắn cảm thấy chính mình không thể phát ra thanh âm, khan khan quái dị, tiếng gào cắt qua rừng mai an tĩnh Tin tức truyền tới, tộc trưởng cố trường xuan đang ngồi tại thiêu địa long ngủ gật, bởi vì đag hiếu phụ thân không thể thỉnh gánh hát, tết năm nay có vẻ nhàm chán, Phu nhân hắn ngồi một bên xem tiểu nha đầu đấm chân, một mặt nói liên mien vài việc vặt …” ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến , nhiều xiên y bất đồng, ngay cả áo khóa cũng đổi dạng…” Híp mắt, Cố trường xuan thấy hơi phiền long “ phụ nhân các ngươi, có một sự kiện mà chú ý quá “ “ nàng không phải mấy bộ quần áo thôi” tộc trưởng phu nhân rất không tán đồng, nhìn trượng phu một chút “ ngươi đừng coi thường mấy bộ quần cóa, trong đó ý vị rất lơn dấy…” “ nga , có thể có bao nhiêu?” cố trường hải không chút đếm xỉa, nhìn tay của mình > tộc trưởg phu nhân mới nói chuyện liền nghe bên ngoài ầm ầm, có khóc có gọi, này sắp sang năm sao lại ầm ĩ thế, nàng nhất thời sầm mặt “ phu nhân, phu nhân, lão gia,..không tốt..” Một người bà tử hoảng loạn xông tới hô. Cố trường xuan khụ khụ một tiếng. bà tử giật mình vội dập đầu xin lỗi. “ Có việc gì” tộc trưởng phu nhân hỏi “ bảo tuyền lão gia không tốt…” Bà tử sắc mặt lúc đỏ lúc trắng rất quái dị. Cố trường xuân nghe vậy cũg gâịt nảy mình, vội vàng hỏi “ Nói bậy, bảo tuyền mới cùng ta uống rươuj, lại kêu gào muốn đi thưởng mai, nơi nào không hảo” “ hỏng, thực tình,..” bà tử khoa tay mua chân” còn có miệng, cổ họng cũng..đại phu đã tới, xem người, chỉ nói không hảo…” Lần này cố trường xuan cùng phu nhân đứng lên, vẻ mặt chấn kinh “ đi, đi xem cem” hai người cùng bà tử bận biu ra môn. Vợ chồng cố trường xuan tới, đại phu đã xem xong rồi, đang tả Phương thuốc. Trong phòng khách nhỏ đầy ắp người, phụ nhân đứng bên ngoài và các nam nhân đứng ở phía trong phòng. Gian phòng truyền tiếng cố bảo tuyền khan khan kêu. “ tới cùng là thế nào?” cố trường xuân đến gần trong phòng, phu nhân cố bảo tuyền cùng mấy người thiếp thất vây quanh khóc, rối thành một nùi” lão gia” đại phu cùng hắn quen biết, vội vàng nói “ là trúng độc cóc” “ độc cóc”
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh