Chương 05:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giáo chủ, xử trí kẻ phản bội này như thế nào?" Ly Vô Chướng thấp giọng dò hỏi.

Bạch Đàm mở hai mắt ra, một đôi mắt đen tuyệt đẹp nhìn xa xôi: "Nhắc mới nhớ, đến bây giờ bản tọa còn chưa yết kiến Tây Dạ quốc chủ, Vương đệ của bản tọa nữa. Nghe nói, hắn thích nhất là vẽ tranh trên da người, cống phẩm năm nay tất nhiên là không thể thiếu một tấm lụa bằng da người tinh mỹ"

Nói tới đây, có ai mà không hiểu rõ được nữa chứ?

Ly Vô Chướng nhìn về phía hai tên La Sát dặn dò: "Kéo xuống, lột da hắn, da đầu thì bỏ đi."

Rồi lại nghe Bạch Đàm nhẹ giọng nói: "Chậm đã, không cần kéo xuống? Tại đây làm cũng được, vừa vặn làm đồ tế lễ cho Đại Hắc Thiên đêm nay."

Mấy tên La Sát đem người sống dở chết dở mang đến tế đàn ở giữa cung điện, tách tứ chi ra, cột vào giá trụ bằng đá. Trống Hạt thùng thùng vừa vang, những Cát Tường thiên nữ với trang phục tế ti liền bước lên tế đàn, trên năm đầu ngón tay các nàng đeo chỉ giáp bén nhọn, ở phần lưng người bị làm vật tế lễ một đường cắt xuống, lập tức làm da thịt nứt ra lộ cả phần xương sống, máu tươi thoáng chốc chảy tràn lan, động tác của các nàng lại cực kỳ trôi chảy mỹ miều, như là đang múa. Lúc tiếng trống ngừng lại thì một tấm da người cũng đã được cắt ra hoàn chỉnh. Quay lại nhìn thì người kia từ lâu đã không nhúc nhích, không còn khí tức.

Bạch Đàm chống cằm nhìn toàn bộ cuộc hành hình, mắt cũng không chớp một cái. Lúc tấm da người được xử lý xong trình đến trước mặt, hắn mới huýt sáo triệu hạ đàn kền kền nghe mùi huyết vị đến từ rất sớm, đang bay quanh quẩn ở phía trên tế đàn, bay xuống dưới ăn thi thể.

Trên điện nhất thời yên lặng như tờ, Bạch Đàm lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thích xem tình cảnh đẫm máu này, ngồi ở vị trí giáo chủ này cũng phải lo lắng đề phòng rất nhiều. Nếu muốn chữa căn bệnh lo lắng thì phải càng tàn nhẫn, phải cần giết một người răn trăm người, để cho người người không dám coi thường hắn.

"Dạ Xoa này thật là không thức thời, giáo chủ chớ nổi giận." Bỗng nhiên, một thanh âm đánh vỡ trầm mặc.

Chủ nhân của thanh âm là một nam tử mặc áo xanh, mắt của hắn tràn đầy tơ máu vừa nhìn là biết sát nghiệt rất nặng, trên tay quấn một con ngân trăn kịch độc, nụ cười lại như gió xuân thổi nhẹ, trong lúc vung tay nhấc chân lại mang một khí chất của một công tử phong lưu trong thời đại hỗn loạn đen tối là đàn chủ thứ bảy trong giáo tự xưng là "A Tu La" Cơ Độc.

"'Minh Phi' không phải là người muốn gặp có thể gặp, cũng không thể cầu, thuộc hạ nguyện vì giáo chủ giải ưu."

Bạch Đàm ánh mắt lấp loé: "Lời ấy nghĩa là sao?"

"Giáo chủ đại khái không biết, lịch đại giáo chủ của chúng ta làm sao tìm kiếm 'Minh Phi'? Chính là dựa vào chiêm tinh."

"Chiêm tinh?" Bạch Đàm tự lẩm bẩm.

Số mệnh của hắn phải đi vào con đường hẹp này thì ra duyên cớ là bởi chiêm tinh.

Sinh nhật chín tuổi năm ấy, thân là quốc sư của Tây Dạ quốc, Vu Diêm Phù bày ra chiêm tinh trận, dùng tà thuyết mê hoặc người khác, nói hắn là hậu nhân của vong quốc yêu cơ, nam sinh nữ tướng, có thân hình Nhiêu Cốt. Vừa đến tuổi hai mươi, Nhiêu Cốt thành thục, thì sẽ dâm tính quá độ, dục vọng khó đè nén, hắn sẽ như mẫu phi đã qua đời là họa loạn cung đình, không thích hợp lập làm thái tử.

Phụ vương của hắn vì liên quan đến chuyện của mẫu phi nên cũng không sủng ái hắn, lại rất tôn sùng Vu Diêm Phù, tất nhiên là tin y.

Không lâu, hắn liền bị đưa đi thờ phụng một tên hung thần có danh là "Ẩm huyết Kim Cương" phải ở bên trong tòa thần miếu trải qua một đêm, gọi là độ kiếp. Xưa nay có người nào ở trong tòa thần miếu với tên hung thần đó mà sống được?

Đơn giản chính là đưa hắn đi chết, vì hắn là vương tử, đối ngoại khó nói thôi.

Đêm đó giống như là một cơn ác mộng.

Lúc hắn co rúc ở dưới điện thờ run lẩy bẩy thì Vu Diêm Phù mở cửa ra.

Khi đó hắn không hiểu chuyện, tựa như một con chim bị gãy cánh, chỉ có thể rút vào trong lồng ngực của y, cầu y che chở.

Vu Diêm Phù liền đi xin ý chỉ của phụ vương, thu hắn làm đồ đệ, tất nhiên phụ vương vui vẻ đáp ứng.

Từ đó, hắn không còn là vương tử, mà là một cây hoa quỳnh được nuôi dưỡng ở trong tay Vu Diêm Phù.

Mà Vu Diêm Phù vì sao lại làm như vậy, xem bây giờ vương vị là ai ngồi thì sẽ rõ rõ ràng ràng.

Lâu Lan và Tây Dạ thông gia, chính do một tay y thúc đẩy.

Về phần Bạch Đàm - hắn bất quá chỉ là một chiến lợi phẩm mà Vu Diêm Phù thuận tiện chiếm được.

Nhưng cố tình chiến lợi phẩm này lại muốn một tay che trời, lấy tính mạng của y.

Chiêm tinh vấn thiên, có thể tin được bao nhiêu? Còn không phải đã bị hắn nghịch chuyển số mệnh?

Thấy Bạch Đàm xì cười một tiếng, ánh mắt biến hoá thất thường, như oán lại như cười, Cơ Độc không khỏi thấp thỏm: "Không bằng để thuộc hạ vì giáo chủ bày ra chiêm tinh trận, tìm kiếm tung tích 'Minh Phi' ?"

Bạch Đàm cười: "Tốt, vậy thì để bản tọa nhìn thấy bản lãnh của ngươi."

"Thuộc hạ thụ sủng nhược kinh." Cơ Độc cẩn thận mà đến gần, e sợ giáo chủ mỹ nhân giỏi thay đổi đột nhiên ra tay hại người. Nhưng hắn từ trước đến giờ gan rất lớn, trong lòng biết phải có dũng khí mới có thể đi vào hang hổ, mới có thể chiếm được niềm tin của Bạch Đàm.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn còn trẻ con tựa như ngọc được chạm khắc tinh xảo hạ thấp giọng: "Như vậy, thỉnh giáo chủ ban đêm theo thuộc hạ đi đài chiêm tinh. Nhưng khi bói toán không được có những người không liên quan ở bên cạnh, chỉ có giáo chủ và ta. Ngoại trừ tung tích "Minh Phi" thuộc hạ còn có một bí mật trọng yếu muốn báo cho giáo chủ."

Hắn tính tình phong lưu, nói chuyện có mấy phần ám muội, ngay lập tức thu liễm --

Tự nhiên, nhìn khuôn mặt của Bạch Đàm hắn không có cách nào quên thân phận lúc trước của Bạch Đàm.

Dòng dõi tuyệt thế yêu phi, trời sinh Nhiêu Cốt luyến sủng, cho dù đã trở thành giáo chủ cao cao tại thượng cũng khó tránh khỏi làm người khác mơ tưởng viển vông. Nhưng hắn không ngốc, chắc chắn sẽ không đi vuốt vảy ngược của Bạch Đàm.https://ngocthuyblog.wordpress.com

Gặp một con mãnh thú da lông đẹp đẽ, đương nhiên phải vuốt thuận lông.

Bạch Đàm rất có hứng thú mà xem xét hắn trong chốc lát, chậm rãi vươn cao khóe miệng.

Người này ám muội thì có ám muội, bất quá thái độ rất cẩn thận, không hiện ra khinh bạc, lại rất khiêm tốn, làm cho hắn không cảm thấy tức giận. Nếu như không phải thật sự có chút năng lực, chắc chắn cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc hắn.

"Ngươi đi đài chiêm tinh chuẩn bị đi."

Cơ Độc vui mừng trong bụng, gật gật đầu, lúc đứng dậy cảm thấy sau gáy có một luồng khí lạnh.

Giống như có người không có ý tốt nhìn chăm chú vào hắn.

Cơ Độc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy có mỗi một Tứ hộ pháp Ly Vô Chướng đứng ở gần bên, nhưng y vẫn không nhìn hắn, mà là chuyên tâm vuốt ve dị thú trong lồng ngực, nhưng sau lưng bên trong góc khuất có một bóng người đang cuộn mình làm cho hắn chú ý. Người kia tóc bạc rối tung, tay chân đều phế, mềm nhũn không có xương cốt nằm co quắp trên mặt đất, rõ ràng là một dược nhân tàn tật trên người lại giả tạo che giấu một tầng quỷ khí.

Quỷ khí này người bình thường không nhìn thấy, Cơ Độc trời sinh có một con mắt âm dương nên có thể nhìn được.

Người kia, thân mang oan hồn.

Kỳ thực Vu Diêm Phù theo dõi hắn không có ý gì khác, chỉ là tâm lý của y rất không thoải mái.

Mặc dù y hận không thể đem Bạch Đàm lột da hủy cốt, nhưng rốt cuộc Bạch Đàm cũng là người của y, trước đến giờ y không cho phép người khác mơ tưởng đến vật của mình. Đặc biệt "Người khác" này lại là đại đệ tử một tay y bồi dưỡng.

Từ khi phát hiện đại đệ tử này tâm cơ thâm trầm, dã tính khó thuần, lại cùng kẻ địch xưa nay của y là Nguyệt Ẩn cung lén lút qua lại, Vu Diêm Phù liền có tâm tư đề phòng, ở trên người hắn gieo một lời nguyền.https://ngocthuyblog.wordpress.com

Chỉ tiếc, chưa kịp ra tay, nhưng bây giờ lại thành một chuyện tốt.

Đại đệ tử này của y, y có thể lợi dụng như một con cờ.

Cơ Độc bị người khác nhìn cả người nổi hết da gà, cho nên lúc rời khỏi Đàn thành trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ngoại trừ Vu Diêm Phù, hắn từ chưa từng biết sợ người nào, tên dược nhân tàn tật này lại làm cho hắn sởn cả tóc gáy.

Tên dược nhân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro