Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh bình thản trả lời, làm cho Điền Chính Quốc vui vẻ, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, miệng cười tươi nói: "Chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lí, để làm xong cũng không vất vả, nhưng hiện giờ chúng ta làm xong bài tập trên lớp đã."

Điền Chính Quốc giọng nói đều đều mang theo chút ý vui, Kim Thái Hanh nghe tâm tình cũng vui sướng hẳn lên, lại nhìn qua, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt hoa đào còn hiện ý cười, giống như ánh sáng còn sót lại trong hoàng hôn, cả người Điền Chính Quốc trở nên rõ ràng, mang theo một loại ánh sáng rực rỡ.

Nhìn Điền Chính Quốc thu hút như vậy làm cho Kim Thái Hanh như thể sắp đui mù đến nơi, không tự chủ ôm ngực, tim đập loạn xạ, bên tai cũng có tiếng đánh trống reo hò, cảm thấy nhịp tim bang bang bang đập của mình, hắn cảm thấy khả năng mình đây là bị bệnh.

Đem mục đích của mình nói xong, Điền Chính Quốc vẫn không thấy Kim Thái Hanh có phản ứng gì, tò mò chóp mắt mấy cái, phát hiện Kim Thái Hanh tay ôm ngực rồi ngơ ngác nhìn mình, mặt thì hồng hồng.

Đây là sinh bệnh rồi sao?

Điền Chính Quốc tự nhiên đưa tay đặt lên trán Kim Thái Hanh, lại sờ trán mình, quả nhiên nóng hơn, lại lấy tay lắc lắc Kim Thái Hanh "Kim Thái Hanh, trán cậu có chút nóng, phát sốt rồi phải không?"

Người kia khiến mình tim đập nhanh, đối phương vẫn không biết gì mà sờ lên trán mình, không khẩn trương, không nóng được sao?

Điền Chính Quốc lại chạm vào bàn tay nóng của Kim Thái Hanh, mang đến một cảm giác thật tươi mát, vô cùng thoải mái, nhưng hắn lại cố khống chế mình không được kích động, càng thêm nóng hơn, chính là tay đặt lên có một lúc ngắn rồi rời đi, có chút đáng tiếc.

Bất quá Điền Chính Quốc vẫn không nhận ra hắn có khác thường gì, cũng bởi nội tâm Kim Thái Hanh kích động muốn bay lên nhưng trên mặt vẫn biểu cảm không chút thay đổi.

"Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh?" Điền Chính Quốc nhìn hắn vẫn không phản ứng, không dám lớn tiếng kêu, lại kề sát tai đối phương nhỏ giọng hô hai tiếng "Cậu không phải sinh bệnh thật chứ, có khi nên đến phòng y tế xem sao."

Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ lo lắng của Điền Chính Quốc, nắm chặt đôi tay vì chút hưng phấn mà run lên, cưỡng chế mình phải trấn định ham muốn ôm người vào lòng "Không có việc gì, do thời tiết quá nóng thôi."

"A, không việc gì là tốt rồi, nên uống nhiều nước vào." Lo lắng trong mắt Điền Chính Quốc cũng tiêu tán, yên tâm hơn, lại nhắc nhở thêm: "Chúng ta nên làm bài tập nhanh thôi!"

Đối với Kim Thái Hanh cười xong, lại quay người chuyên tâm làm bài.

Giờ tự học bởi các thầy cô đến phát bài mà trì hoãn rất nhiều thời gian, bài tập lại nhiều, Điền Chính Quốc càng toàn tâm tập trung làm bài hơn.

Kim Thái Hanh cầm bút, lúc viết lại không nhịn được đảo mắt nhìn Điền Chính Quốc bên cạnh, bộ dáng hết sức chuyên chú kia thật đẹp, khiến cho mấy bài tập buồn tẻ này làm cũng thấy có động lực! Hơn nữa, tốc độ viết cũng mau hơn so với bình thường.

Thời điểm Điền Chính Quốc phụ đạo cho Kim Thái Hanh lúc tan học, phát hiện số bài tập hắn làm không hề ít, chính là chữ hơi xấu, bài làm vẫn sai một ít, Điền Chính Quốc cẩn thận khoanh lại những chỗ sai, rồi giảng tiếp cho Kim Thái Hanh những bài hắn không hiểu.

Đem bút thu lại, Điền Chính Quốc nhìn nhìn thời gian, vừa lòng gật đầu, hiệu suất làm bài rất cao "Hôm nay tốc độ làm bài rất nhanh, lại không sai nha!"

Kim Thái Hanh: "Không có gì, mấy bài này cũng đơn giản." Nhìn Điền Chính Quốc ban nãy còn kề sát bên mình giảng bài, giờ đã ngồi lại chỗ cũ rồi, hắn cực kì tiếc hận, sớm biết vậy thì đã không làm nhanh.

Hai người lại cùng nhau đi ra khỏi trường học, ở cổng trường, Điền Chính Quốc như bình thường vẫy tay chào Kim Thái Hanh rồi chạy đi, nhưng mà chưa đến đường cái, đã bị ngăn lại.

"Kim Thái Hanh, sao vậy?" Điền Chính Quốc không hiểu hành động này của hắn.

"Lên xe, tôi đưa cậu về." Kim Thái Hanh chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau xe đạp, đơn giản nói ra nguyên nhân.

Điền Chính Quốc vội vàng xua tay nói: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng không cần đâu, tớ tự về được."

"Dong dài, lên xe đi." Kim Thái Hanh cũng không nhiều lời vô nghĩa, một chân đã đặt ở bàn đạp, tay cầm tay lái, một bộ dáng cậu không lên xe thì cũng đừng mong về nhà.

Điền Chính Quốc gãi đầu, phiền toái người khác thật không tốt, mà cũng không biết có tiện đường hay không, nhìn bộ dáng Kim Thái Hanh không cho phép thương lượng, hỏi: "Cậu cùng tớ có cùng đường không, nhà tớ cách trường học cũng xa nữa."

"Tiện đường, nhà cậu ngay phía sau tiểu khu nhà tôi một chút, mau lên xe." Kim Thái Hanh dựa vào tin tức các bạn trong lớp liền biết chỗ nhà Điền Chính Quốc, vừa lúc tiện đường với mình.

Hóa ra hắn cùng Điền Chính Quốc lại ở gần nhau như vậy.

Điền Chính Quốc nghĩ đến gia cảnh Kim Thái Hanh, nghĩ đến hẳn là hắn ở trong tiểu khu gần nhà mình, bất quá cụ thể hắn có tiền đến đâu đều không nghĩ tới.

Nhưng biết được mình cùng Kim Thái Hanh gần chỗ nhau như vậy, liền cảm thấy khoảng cách giữa cậu và hắn như càng được kéo gần hơn.

Bọn họ ở cùng một khu nhưng cấp bậc cũng rất khác biệt, nhà cậu chính là ngoại vi bên ngoài tiểu khu, giá không cao lắm, cha mẹ cậu hồi trước mua được.

Về phần quang cảnh bên trong tiểu khu là những biệt thự dành cho những người lắm tiền, Điền Chính Quốc cũng không tưởng tượng được nơi đó dành cho những người giàu có nhiều tiền cỡ nào, đặc biệt lại là nơi ở của thiếu gia Kim Thái Hanh tập đoàn Thiệu thị. Vẫn nghĩ rằng Thái Hanh cũng gần với mình.

Kim Thái Hanh cũng không biết lời nói của mình làm cho Điền Chính Quốc hiểu lầm, hắn ở chỗ đúng là phía sau khu nhà Điền Chính Quốc nhưng vẫn phải cách một đoạn khá xa đi vào sâu trong tiểu khu, Điền Chính Quốc biết được khẳng định sợ hắn về nhà muộn, cho nên hắn cứ nói đại khái vậy thôi.

Mà bình thường hắn cũng đâu có điệu thấp ăn mặc giản dị đâu, ăn mặc đều là hàng hiệu, nhưng Điền Chính Quốc ngoài học tập cũng chỉ có làm việc nhà, không nhận ra Kim Thái Hanh chân đi giày cũng là giày thiết kế số lượng có hạn, hơn nữa thời điểm hắn đến lớp, ăn mặc cũng có vẻ bình thường, bây giờ thì mặc đồng phục rồi ăn ở căn tin, trừ bỏ cường thế thì không có một chút biểu hiện nào là thiếu gia nhà giàu.

Điền Chính Quốc liên tưởng vậy nên trong lúc vô tình liền hiểu lầm Kim Thái Hanh cũng là học sinh bình thường.

Biết mình cùng Kim Thái Hanh cùng đường, Điền Chính Quốc không từ chối nữa, ngượng ngùng cười cười, nói: "Cảm ơn!"

Cậu kì thật cũng cần về nhà gấp, đi xe đạp cùng Kim Thái Hanh khẳng định sẽ nhanh hơn một chút.

Điền Chính Quốc ngồi phía sau, nói: "Xong rồi, đi thôi!"

Trước khi đi, Kim Thái Hanh còn lấy hai tay Điền Chính Quốc, bám chắc vào người mình mới đạp xe rời đi.

Điền Chính Quốc nhìn thân hình người phía trước đạp xe, khuôn mặt thoáng cái đỏ ửng, tay đặt bên hông Kim Thái Hanh cũng có chút nóng lên, lại có chút ngượng ngùng!

Kim Thái Hanh đạp xe phía trước cảm nhận được bên hông truyền đến ấm áp, khóe miệng nhịn không được giương lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro